Tuy cạn lời với câu nói của Yozora nhưng Ikoma vẫn thành thật trả lời:
“Thiết Giáp Thành chuẩn bị di chuyển rồi, cho nên bọn ta ra ngoài đây để canh chừng đuôi xe.”
Tuy lúc nãy Yozora đã làm một đợt càn quét xoá sổ một đàn kabane rồi, nhưng nếu so sánh với số lượng kabane còn sót lại trong cứ điểm thì nhiêu đây chẳng là gì cả.
Mặc dù do cảnh tượng hoành tráng Yozora làm ra lúc nãy mà những võ sĩ đã lơ là nhưng Ikoma thì không như vậy.
Hắn hiểu rõ sự đáng sợ về số lượng của một đàn kabane cỡ lớn nên đã chủ động ra đây để canh chừng.
“Quyết định sáng suốt đấy.” Yozora gật đầu, Ikoma vẫn chưa hiểu ý nghĩa của câu nói này thì Thiết Giáp Thành bỗng nhiên chấn động!
Tuýt!!!
Tiếng còi vang lên, Thiết Giáp Thành bắt đầu di chuyển!
Ngay lúc Ikoma chuẩn bị thở ra một hơi thì một tiếng gầm vang lên phá vỡ sự bình tĩnh của hắn.
Gàooo!
“Quả nhiên bị hấp dẫn mà.” Yozora nhẹ nhàng nói, mắt nhìn về khu dân cư.
Mọi người theo ánh mắt của hắn lại, nhao nhao biến sắc.
Từ khu dân cư, một số lượng lớn kabane lao đến, hơn nữa nhìn xem đống bụi bốc lên ở xa thì có vẻ như tất cả kabane ở trong cứ điểm này đều đang chạy về đây rồi.
“Tại sao lại vậy?” Takumi hoang mang không hiểu.
Không phải mới một phút trước mọi thứ vẫn còn yên ổn sao? Sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Lúc này, Ikoma đã hiểu lí do vì sao Yozora lại nói như khi nãy, liền hô lên:
“Tiếng còi! Là do nghe được tiếng còi của Thiết Giáp Thành mà những con kabane ở gần đây bị hấp dẫn! Hơn nữa khi nhận ra động tĩnh của mấy con kabane đó thì những con ở xa cũng hấp dẫn lại!”
“Bingo! Nói đúng rồi đấy!” Yozora nghe xong câu trả lời của Ikoma liền nói, thái độ ung dung như thể những con kabane đang chạy tới đằng kia không hề tồn tại vậy.
“Không được rồi.
Chúng ta phải tìm cách chặn bọn kabane lại.” Tuy nhiên, chỉ có Yozora là có được thái động như vậy.
Những người khác thì đang nghiêm túc nghĩ cách chặn những con kabane.
Mumei cũng đã đeo trang bị hơi nước lên lại.
Thấy vậy, Yozora đành phải cất tiếng:
“Này! Không cần phải lo lắng như vậy đâu.
Đừng có coi thường anh bạn này chứ!” Vừa nói, Yozora vừa lấy tay vỗ vào lan can xe.
Như thể hưởng ứng lời nói của Yozora, Thiết Giáp Thành bắt đầu di chuyển! Tuy mới đầu hơi chậm nhưng với tốc độ tăng dần lên như thế này thì bọn kabane sẽ không thể đuổi kịp Thiết Giáp Thành.
Nhận ra điều này, mọi người liền thở phào một hơi.
Quả nhiên, theo tốc độ của Thiết Giáp Thành tăng dần, những con kabane từ từ bị bỏ lại phía sao.
Nhìn thấy như vậy thì mọi người mới hoàn toàn yên tâm.
Tuy nhiên, bất ngờ luôn luôn đến vào những lúc mà ngươi không ngờ nhất.
Trong lúc mọi người vừa thả lỏng thì Ikoma, người nãy giờ vẫn giữ cảnh giác, bỗng nhiên la lên.
“Không ổn rồi! Đường ray vẫn chưa được bẻ lại!” Giọng nói thất thanh, gương mặt trầm xuống của Ikoma đã chứng minh đây là một vấn đề cực kì nghiêm trọng.
Không đợi mọi người thắc mắc, Ikoma liền giải thích:
“Nếu như Thiết Giáp Thành vẫn di chuyển theo đường ray hiện giờ thì không bao lâu nữa sẽ đâm vào ngõ cụt, khi đó thì việc quay đầu trở lại trong hoàn cảnh hiện giờ là điều không thể!”
Lúc này, mọi người đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhao nhao biến sắc mặt.
Duy chỉ có Yozora là vẫn giữ vững bình tĩnh hỏi:
“Ikoma, cần điều khiển đường ray oắt chỗ nào?”
“Ở bên kia!”
Theo hướng chỉ của Ikoma, mọi người liền nhìn thấy cần điều khiển, nhưng với khoảng cách xa như vậy thì…
“Nếu như có ngươi đi xuống gạt cần thì sẽ không kịp chạy về.
Họ sẽ bị bỏ lại mất!” Takumi trầm trọng nói ra.
Đúng vậy! Với khoảng cách xa như vậy cộng thêm tốc độ ngày càng nhanh của Thiết Giáp Thành thì sẽ không có người nào đuổi kịp!
Nghĩa là muốn cho mọi người sống thì phải hi sinh một người nào đó!
Ngay lúc này, Mumei bỗng mở miệng:
“Để ta đi!”
Ikoma nghe vậy lập tức nhíu mày, nói:
“Không được! Để cho ta đi!”
Nhìn thì rõ ràng thấy được Mumei nhỏ tuổi hơn Ikoma, hắn sẽ không để cho một cô gái nhỏ tuổi hơn mình xông vào nguy hiểm trong khi mình thì đứng ở phía sau bất lực!
“Ngươi chậm hơn ta.
Nếu là ta đi thì sẽ có cơ hội bắt kịp chạy về.” Tuy nhiên, Mumei không theo ý của Ikoma, hơn nữa nàng đưa ra lí do mà Ikoma không thể phản bác được.
“Tránh ra.
Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!” Không chờ Ikoma kịp trả lời, Mumei liền nói.
Xem ra nàng đã quyết ý rồi.
“Yo..”
Pốc!
“Đau!”
Ngay khi Mumei định quay lại tạm biệt Yozora thì hắn bỗng nhiên búng trán nàng, khiến nàng phải ôm trán.m, đôi mắt đầy sự hoang mang.
“Xin lỗi.”
Lấy tay xoa xoa trán giúp Mumei, Yozora nhẹ nhàng nói:
“Sau này nếu như có khó khăn gì không giải quyết được thì em có thể nhờ tới sự trợ giúp của anh.
Đừng có tự gánh chịu như vậy chứ.”
“Nhưng mà…” Nhìn xem gương mặt oan ức của Mumei, Yozora biết mình phải dùng hành động để thuyết phục nàng.
“Nhìn nè.” Yozora nói, sau đó không biết rút từ đâu ra một que sắt, bẻ cong khiến cho nó trở thành một chiếc boomerang!
Hắn vào thế, ngắm chuẩn, ném!
Chiếc boomerang lấy tốc độ sánh ngang một viên đạn bay đi, sau khi vượt qua được cần điều khiển thì bẻ một góc độ quay lại, móc vào tay khoá của cần điều khiển.
Nhờ lực đạo khổng lồ của mình, chiếc boomerang liền ép chật cái khoá, mở ra chốt chặn của cần điều khiển, sau đó liền đẩy nó ra phía sau, thành công chuyển hướng đường ray!
“Xong.
Việc này đơn giản là có thể giải quyết mà.” Yozora nhìn Mumei cười nói, nhưng xem ra không ai tin tưởng lời nói đó cả.
Lạy trời! Ngài nghĩ ai cũng làm được như vậy hay sao mà lại nói đơn giản! Ikoma mệt mỏi nghĩ trong lòng.
“Tuyệt quá!” Lúc này, Mumei liền la lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Yozora! Ngươi dạy cho ta được chứ!”
“Đương nhiên! Chỉ cần em muốn!” Yozora cười cười, xoa đầu Mumei nói.
“Hehe.”
Bị xoa đầu, Mumei hơi xấu hổ đỏ mặt nhưng lại không tránh khỏi bàn tay của Yozora.
Thú thật thì nàng rất thích cảm giác này.
Ikoma cùng Takumi: “...”
Tại sao mình lại cảm thấy no bụng nhỉ?
…
Đã được một lúc kể từ khi Thiết Giáp Thành khởi hành, hiện giờ nó cũng đã rời khỏi cứ điểm được một khoảng thời gian.
Tưởng chừng như mọi thứ đã yên bình trở lại thì một biến cố bất ngờ lại xảy ra.
Sau khi đổi hướng đường ray, bọn người Yozora liền đi vào trong.
Dù sao Thiét Giáp Thành khi di chuyển với tốc độ cao thì đứng ngoài đó chả khác gì đứng hứng gió bão cả.
Tuy nhiên lúc đi qua một người phụ nữ, người đó liền hét lên:
“C..Có người đang bị nhiễm bệnh!”
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, sau đó là sự hoảng sợ dần hiện lên trên gương mặt của tất cả.
“Khốn nạn! Tên nào bị nhiễm!”
“Nhanh tự sát đi! Đứng gây hại tới mọi người!”
…
Giữa những tiếng hét hoảng loạn đó, người phụ nữ dần chỉ tay về phía Ikoma, nói:
“Là...Là người đó! Trái tim của hắn đang phát sáng!”
Ikoma sửng sờ.
Hắn cuối xuống nhìn ngực của mình.
Ở nơi đó, trái tim của hắn đang phát ra một ánh sáng yếu ớt.
Với cường độ sáng đó, nếu Ikoma mặc một chiếc áo thì có thể dễ dàng che dấu được nó.
Nhưng đáng tiếc, vì quá gấp gáp cũng như do thiếu kinh nghiệm mà Ikoma hiện giờ đang ở trần.
Khiến cái ánh sáng phát ra từ ngực hắn chói mắt hơn bao giờ hết.
“Tên kia! Nhanh tự tử đi!” Nghe thấy có người nói vậy, mọi người cũng hùa theo, khiến Ikoma chỉ có thể ấp úng:
“Không… Ta không phải…”.