“Yozora! Có người khác ở đây mà!” Hiển nhiên, Mumei không nghĩ tới Yozora có hành động như vậy.
Nàng vội vàng kêu lên, gương mặt đỏ bừng chứng tỏ nàng đang xấu hổ.
“Kệ họ đi! Chả ảnh hưởng gì tới tình cảm của chúng ta đâu!” Dù miệng nói vậy, nhưng Yozora vẫn thả Mumei ra.
Thấy Yozora chịu buông mình ra, Mumei liền thở dài một hơi.
Thật tình! Chuyện như vậy sao có thể làm trước mặt người khác được chứ! Ít nhất cũng phải tìm chỗ không người, tới lúc đó…
Vừa nghĩ tới đây, Mumei liền xấu hổ lắc đầu.
Hôm nay mình còn có chuyện khác quan trọng hơn phải làm! Không thể để tâm trí vào những việc như thế này được! Để sau tính tiếp!
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Bỗng nhiên, một luồng hơi nóng phả vào tai Mumei, đánh thức nàng ra khỏi suy nghĩ của mình.
Nhìn phía trước, chỉ thấy Yozora đang cúi người xuống, để mặt song song với mặt của Mumei.
Hơi nóng mà Mumei cảm nhận được là do Yozora kề miệng mình sát bên tai của nàng!
Nhìn xem gương mặt của Yozora chỉ cách mặt mình có vài cm, mặt của Mumei liền đỏ lên.
Nàng ngay lập tức lùi lại một bước để kéo dài khoảng cách, lắp bắp nói:
“Kh-Không có gì đâu! Chỉ là đang nghĩ về thành quả của sáng nay thôi!”
Làm gì có chuyện nàng cho Yozora biết mình đang tính chuyện kéo hắn kiếm chỗ không người để âu yếm nhau chứ!
Nhìn xem gương mặt đỏ bừng của Mumei, Yozora dễ dàng đoán được đó không phải là điều mà Mumei đang nghĩ lúc nãy.
Nhưng hắn cũng chả cần phải truy cứu tới cùng làm gì, mỗi người đều có quyền riêng tư của mình cơ mà!
Cho nên hắn thuận theo lời giải thích của Mumei mà hỏi:
“Thành quả của sáng nay? Là gì thế?”
“Đây này!”
Vừa nói, Mumei vừa đưa giỏ đồ ăn cho Yozora.
Yozora thấy vậy liền sửng sốt một chút, sau đó mới tiếp nhận giỏ thức ăn.
“Cái này cho anh hả?”
“Ừ! Em mất cả buổi sáng để làm đấy!”
Mumei xấu hổ cúi đầu nói.
Trước đó nàng thậm chí còn không biết nấu ăn, nhưng do muốn thể hiện độ nữ tính của mình trước mặt Yozora nên nàng đã chạy tới nhà bếp từ sáng sớm, nhờ các cô đầu bếp dạy nàng nấu ăn.
Do hạn chế về nguyên liệu cũng như kỹ năng nên mất cả buổi sáng nàng chỉ có thể làm ra cơm nắm mà thôi.
“Mumei, em ngẩng đầu lên một chút được không?”
“Vâng?”
Mumei thận trọng ngẩng đầu lên thì bỗng nhiên, nàng cảm thấy môi mình đang bị một vật gì đó chặn lại.
Nhìn xem gương mặt gần sát của Yozora, Mumei nhận ra được thức đang chặn môi mình.
Đó là môi của Yozora!
Hai người đang hôn nhau!
Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nụ hôn này chỉ kéo dài có vài giây thì Yozora đã tách ra, hắn nhẹ nhàng nói khẽ:
“Cảm ơn em.
Anh cực kỳ thích nó đấy!”
“Vâng!” Vẫn còn dư vị của nụ hôn, Mumei theo bản năng trả lời.
Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh hồn lại.
Nhớ tới những gì vừa xảy ra, mặt Mumei nhanh chóng đỏ lên, cuối cùng thì…
Phốc! Mumei tiến hoá thành máy hơi nước!
Y-Yozora vừa hôn mình! Đó là nụ hôn đầu của mình! Sao anh ấy lại làm bất ngờ vậy chứ! Ít ra cũng phải nói cho mình biết để chuẩn bị tinh thần!
Hàng tá suy nghĩ chạy qua đầu của Mumei, khiến nàng có cảm giác như mình sắp ngất đi vậy!
Nhìn xem Mumei xấu hổ tới mức biết thành máy hơi nước, Yozora liền nói:
“Xin lỗi~! Xin lỗi~! Lần sau anh sẽ nói trước! Không tự tiện như lúc nãy nữa đâu!”
Vừa nói, hắn vừa lấy tay ra xoa đầu Mumei.
Sau một thời gian tìm hiểu thì hắn chợt phát hiện ra chỉ cần được xoa đầu thì bất kể cảm xúc của nàng có hỗn loạn như thế nào thì đều sẽ ổn định lại nhanh chóng!
Giống như bây giờ, mặt của Mumei từ từ bớt đỏ đi, sự xấu hổ và hốt hoảng trong lòng cũng từ từ biến mất, thay vào đó là sự hưởng thụ thể hiện một cách rõ ràng trên gương mặt nhỏ nhắn đó.
Thật tình! Yozora chơi không công bằng tí nào! Đối xử với mình như vậy...!Sao mà ghét được chứ!
Mumei suy nghĩ.
Nói ra thì có vẻ khó tin nhưng không biết từ bao giờ, nàng đã bắt đầu yêu Yozora.
Nàng yêu cái cảm giác an tâm mà hắn đem lại, yêu hơi ấm từ bàn tay của hắn, yêu sự ôn nhu quan tâm của hắn bất kể lúc nào.
Đó là cái cảm giác mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được ở bất kì ai!
“Anh phải chịu trách nhiệm đấy.” Sau một hồi, Mumei bỗng mở miệng, tiếng nói nhỏ bé tới mức mà có khi tiếng vậy của muỗi còn to hơn.
Nếu không phải Yozora đã tiến hoá lên cấp độ sinh mệnh thứ hai thì còn lâu hắn mới nghe ra được nàng đang nói gì.
Nghe thấy lời tỏ tình từ một Mumei đang rất nhạy cảm như thế, chỉ có thằng ngu mới từ chối thôi! Cho nên, bằng sự ôn nhu nhất của mình, Yozora trả lời:
“Vâng! Em yêu!” Tuy lời lời nói nhỏ nhẹ nhưng từ giọng nói kiên định và gương mặt nghiêm túc của Yozora, Mumei có thể dễ dàng nhận ra sự quyết tâm trong đó.
Nàng nở một nụ cười rực rỡ, nói:
“Cảm ơn anh!”
…
OK! Hết giờ ngôn tình rồi, giờ tới phần chính là hưởng thức món ăn tâm huyết của Mumei thôi!
Trong con mắt đầy chờ mong của Mumei, Yozora liền cắn một miếng cơm nắm!
A~!
Trong khoảng khắc đó, Yozora cảm thấy mình đã thăng hoa! Không phải do hương vị của miếng cơm nắm này ngon tuyệt vời cỡ nào, bởi Mumei chỉ mới học nấu ăn một buổi sáng nay thôi, dù cho đó là một món dễ làm như cơm nắm thì cũng sẽ không có hương vị bộc phá nào cả.
Chỉ đơn giản là Yozora cảm thấy hạnh phúc mà thôi! Đây là cảm giác mà cả hai đời Yozora chưa bao giờ được cảm nhận được! Cảm giác được ăn đồ ăn do chính tay bạn gái làm!
Yozora thề với trời đất! Bắt đầu từ hôm nay mà thằng nào dám chê đồ ăn do bạn gái nấu trước mặt hắn thì thằng đó nên chuẩn bị tinh thần ăn cơm bệnh viện dài hạn được rồi!
Nhìn xem vẻ mặt hạnh phúc của Yozora, Mumei liền vui vẻ nở nụ cười.
Điều này chứng minh công sức cả buổi sáng của nàng không hề uổng phí.
Nói thật, trước lúc này thì Mumei vẫn hơi lo sợ.
Nàng lo sợ một món ăn của người mới tập nấu như nàng sẽ không được Yozora yêu thích.
Dù sao với trình độ nấu ăn mà Yozora thể hiện ra thì đương nhiên khẩu vị của hắn cũng sẽ rất kén ăn rồi, một người mới như nàng có thể thỏa mãn được khẩu vị đó không?
May mắn thay, điều mà Mumei lo lắng đã không xảy ra! Dựa vào gương mặt hạnh phúc bây giờ của Yozora thì Mumei dám khẳng định dù mình có nấu ra than cốc hắn cũng sẽ hạnh phúc ăn!
Tuy việc làm cơm nắm mà ra thành than cốc thì Mumei không đủ thiên phú để làm, mà có làm được nàng cũng không đủ can đảm để đưa cho Yozora ăn đâu!
…
Trong ánh nhìn vui vẻ của Mumei, Yozora nhanh chóng xử lí xong hộp cơm nắm.
Đương nhiên là không thể thiếu màn đút cho nhau ăn trong truyền thuyết nữa rồi!
Nhớ lại gương mặt đỏ hồng của Mumei khi hắn đút cho nàng ăn hay khi nàng đút cho hắn ăn thì Yozora không thể ngừng cười được!
Ikoma ngồi cùng Kajika ở xa thấy Yozora đã ăn xong thì thở ra một hơi, hắn nhớ lại chuyện lúc nãy.
Chỉ là khi thấy Yozora đang ăn cơm nắm với vẻ mặt hạnh phúc mà hắn chưa bao giờ thấy, Ikoma liền tò mò định ăn thử một miếng để xem nó có vị thế nào thì chưa kịp mở miệng xin, một luồng sát khí bỗng nhiên khoá chặt hắn, khiến Ikoma không thể cử động được.
Nhìn lại, chỉ thấy Yozora đang mỉm cười nhìn hắn.
Mặc dù nụ cười vẫn như mọi khi nhưng không hiểu sao Ikoma đọc được ý nghĩa khác trong nụ cười đó.
Đại khái là:
“Anh thách chú mở miệng ra xin đấy!”
———————————————————
Xin chào các bạn! Lại ba ngày nữa trôi qua!
Trước tiên thì xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện ra chương như táo bón này!
Thì sau khi nghĩ hè mình có suy nghĩ là sao không rút ngắn thời gian ra chương thành ngày/chương nhỉ?
Và ngay khi mình định làm vậy thì cúp điện :).
Các bạn không tưởng được đâu.
Giữa cái nóng độ mà không có điện thì chả khác gì ngồi trong lò hấp cả! Thành ra cả ngày hôm qua không gõ được chữ nào.
Mà như tên chương đấy! Các bạn trông chờ gì từ một thằng FA đi viết ngôn tình? Phải nói đây là một trong những chương tệ nhất mình từng viết luôn ấy!
Mong các bạn thông cảm.
Cái này là vấn đề kinh nghiệm nên mình dù cố tới mấy cũng không hay hơn được.
Hôm nay thì mình than tới đây thôi! Xin chào và hẹn gặp lại các bạn!.