Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hệ Nhị Phân
Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chương
Nói xong hắn lại thấy khóe mắt ê ẩm đầy, tựa hồ có vật gì đó muốn chảy ra. Thân là một thằng con trai to xác như vậy lại là đang khóc thút thít, coi chẳng ra sao, hắn cọ mặt vào tóc Lan Tri, đem nước mắt lén lút lau hết.
.
Hàn Kiến "Ừm" một tiếng, bước đến. Tối hôm qua hắn đã nghe Lan Tri bộc bạch, hiểu được tấm chân tình thật lòng của anh, da mặt hắn tự động dày lên thêm vài tấc.
"Anh sao còn chưa cảm ơn tôi." Hắn cười hì hì hỏi Lan Tri.
"Cảm ơn cậu." Lan Tri rất nhanh trầm tĩnh lạnh băng trả lời, một gợn cảm tình cũng không có.
Hàn Kính lắc đầu. "Thầy Lan ơi, anh cảm ơn mà không có xíu thành ý nào luôn á!". Hắn ngồi xổm xuống cạnh Lan Tri, lấy tay chọt anh vài phát. "Tôi cảm thấy tôi thích thầy giáo Lan lúc say rượu hơn nhiều nha."
Lan Tri sắc mặt khẽ biến. Hàn Kính xác định đích thị là anh nhớ rõ tối qua nhưng mà làm bộ chối bay rồi, bèn đưa tay vuốt má anh:
"Thầy Lan, anh đừng nói một đằng nghĩ một nẻo nữa, anh hiểu ý tôi mà. Tối qua uống say anh đã nói tôi nghe hết rồi."
Hắn ôm lấy Lan Tri, thấp giọng nói: "Lan Tri, thật ra tôi mỗi ngày đều muốn anh. Tôi muốn ở cạnh anh đến phát điên lên đi được."
Lan Tri trong lồng ngực hắn không phản ứng, không có đẩy hắn ra, nhưng cũng không nói lời nào.
Lâu thật lâu, cuối cùng anh mới cất giọng nặng nề: "Tôi nếu vẫn là cứ khẳng định, tôi và Chu Thành là trong sạch, cậu vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi?" Hàn Kính nghe anh hỏi, nội tâm run lên. Ngày đó cãi nhau trong căn hộ, sự tình với lão già Chu Thành hắn dĩ nhiên đã biết rành rành trước mắt rồi. Nhưng giờ hiện tại hắn đã biết thêm nhiều thứ mấu chốt, suy nghĩ cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Cho nên hắn càng ra sức mà ôm chặt lấy Lan Tri, ngón tay qua lại ve vuốt từng lọn tóc anh.
Lan Tri thấy hắn hồi lâu không đáp, tưởng hắn không muốn trả lời, anh cười nói tiếp, cũng là đang tự giải vây cho bản thân mình. "Không sao. Tôi có quy tắc của tôi, cậu cũng có quy tắc của cậu. Tôi không trách cậu đâu."
Lời nói hời hợt thốt ra, nhẹ như lông hồng rơi xuống đất, nhưng đối với Hàn Kính, những từ đó đau như bị gậy sắt nện vào cơ thể.
"Anh đừng nói nữa! Tôi biết anh vì sao cố chấp mà. Lan Tri, tôi.. tôi đã biết chuyện gia đình anh rồi."
Lan Tri nghe vậy cả người đều run lên, vừa định ngẩn đầu, Hàn Kính đã cúi xuống hôn lên tóc anh. Tóc của Lan Tri sợi rất mảnh mượt, vừa nãy anh còn mới gội đầu, còn chưa khô hết. Hàn Kính hôn vụn lên làn tóc, mùi hương của Lan Tri lan tỏa nhàn nhạt trong khoang mũi, tinh khiết mà nhẹ nhàng, như những giọt sương mai trên cánh đồng hoa dại.
"Hôm qua tôi xem TV tình cờ thấy được buổi phỏng vấn của thị trưởng Dương Anh." Hắn vừa hôn tóc anh vừa nói. "Bà ấy chính là mẹ nuôi của anh."
Lời vừa thốt ra, Lan Tri cả kinh mà im lặng.
Hàn Kính lại tiếp tục: "Tôi biết bà ấy đấu tranh bảo vệ quyền lợi phụ nữ và trẻ em. Tôi biết bà ấy quan tâm đến phúc lợi của các cô nhi. Tôi còn biết bà ấy đã vận động sửa đổi luật pháp, nhằm ngăn chặn những vụ việc xâm hại giữa cô nhi và người nuôi dưỡng."
Lan Tri vẫn một mực im lặng, nhưng Hàn Kính cảm nhận được bàn tay anh đang chậm rãi sờ lên lưng mình.
"Tên Chu Thành đó một mực quấy rối anh, nhưng anh không thể nào tố cáo hắn, phải không? Bởi vì chuyện này mà lộ ra, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mẹ nuôi mình. Chiến công hiển hách về chống lạm dụng trẻ được nhận nuôi của bà ấy vẫn còn sờ sờ ngoài kia, còn đem cả đứa cô nhi bà nhận nuôi nấng thành người ra làm ví dụ hình mẫu để tuyên truyền, vậy mà chuyện xấu xa đồi bại này lại ngang nhiên xảy ra trong nhà của bà, một khi lộ ra, công danh sự nghiệp của bà ấy sẽ sụp đổ trong tích tắc. Anh sống chết không chịu thừa nhận chuyện này, là để không bị người khác biết được sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị của bà ấy phải không?"
Hắn một hơi nói xong, phát hiện móng tay của Lan Tri đang bấu trên lưng mình rất đau. Nhưng mà đau thể xác như thế này có bằng được nỗi đau trong lòng hắn lúc này đâu cơ chứ.
"Nhưng anh vì cái gì mà lại ngốc như vậy!" Hắn ôm Lan Tri, không ngừng dùng cằm mình cọ vào mặt anh, "Anh không thể thừa nhận, nhưng tại sao lại không phản kháng, vì cái gì lại không chống cự. Chỉ vì tên đó là cha nuôi anh sao? Anh cho rằng hắn dám để lộ chuyện này sao. Tên súc sinh đó có đánh chết hắn cũng thà nuốt hàm răng vào bụng mà im mồm chứ chẳng dám hó hé đâu, vì cái gì anh lại không chống cự?"
Nói một hồi hắn lại nhớ tới đoạn video kịch liệt trong xe hồi đó Quách Kiệt đưa hắn xem, nhớ tới khuôn mặt Lan Tri in trên cửa kính xe mờ nhờ hơi nước, hắn cảm thấy cổ họng khô đắng, hít thở không xong, không thốt thêm được lời nào nữa, chỉ có thể ôm chặt Lan Tri, toàn thân run rẩy.
Lâu thật lâu, Lan Tri mới giãy nhẹ trong lòng ngực hắn.
"Tôi kể cậu nghe hai câu chuyện này." Lan Tri thấp giọng nói, ngữ điệu mờ mịt, bình tĩnh đến khó tin.
"Chuyện thứ nhất, đó là, mười hai năm trước Chu Thành bị đánh trọng thương ngay trong nhà mình. Lúc đó quá náo loạn, hàng xóm đã báo cảnh sát. Cảnh sát chạy đến, Chu Thành khai báo có người quen biết đến nhà phá cửa mà vào đánh hắn. Nhưng phía cảnh không tìm thấy hung khí gây án lẫn đối tượng tình nghi, nên cho là đối tượng thù địch với mẹ nuôi tôi vào nhà gây chuyện, cố ý trả thù."
Nói đến đây Lan Tri ngừng lại, trầm tĩnh mà nhìn Hàn Kính.
"Năm đó tôi chỉ mới mười tám tuổi, cái gì cũng không hiểu." Anh cười, giọng nói vẫn là đều đặn mà nhẹ bẫng như lông tơ. "Thời gian qua nhanh thật, thoáng đó mà đã mười hai năm rồi."
Hàn Kính nhìn anh bình lặng mà cười yếu ớt, không biết vì cái gì, hắn lại muốn khóc rống lên. Lan Tri là đang nói cho hắn biết, anh có phản kháng, hơn nữa lại phản kháng rất kịch liệt.
"Vậy lão ta có làm anh bị thương không?" Hắn run giọng hỏi.
"Có một chút." Lan Tri vẫn đều đặn giọng nói. "Nhưng đều là vết thương nhẹ. Chu Thành đánh không lại tôi, mà từ đó về sau tôi cũng ít khi ở trong nhà rồi."
Hàn Kính run rẩy xoa người Lan Tri. "Đau không?" Hắn không biết phải an ủi anh thế nào, đành phải hỏi ra một câu ngu ngốc.
Lan Tri cũng không trả lời hắn. Có lẽ, vết thương thể xác đều chẳng là gì so với những gì tin thần anh phải chịu đựng. Anh chỉ hít một hơi, lại bình tĩnh nói: "Còn câu chuyện thứ hai..."
Nói đến đây thân thể anh lại run lên lần nữa, hiển nhiên là vì chuyện cũ mà kích động. Nhưng vốn là người giỏi che đậy cảm xúc, anh chỉ thoáng run rẩy rồi bình tĩnh lại ngay.
"Câu chuyện thứ hai rất ngắn." Anh nhạt nhẽo nói, cứ như chuyện anh kể chẳng liên quan gì đến mình. "Hơn nửa năm trước, tôi bị chuốc thuốc.
Cũng giống như câu chuyện thứ nhất, Lan Tri kể rất mơ hồ, anh không nói rõ ai đánh Chu Thành, cũng không muốn nói là ai hại thuốc anh.
Hàn Kính dù đầu có hơi gỗ, nhưng cũng biết rõ ẩn ý của Lan Tri. Hắn vừa nghe dứt chữ "chuốc thuốc", đã không khống chế nổi chính mình, đứng bật dậy nện một quyền vào tường men sứ đánh "rầm".
Hắn đánh quá mạnh, gạch men xung quanh vỡ nứt, mà tay hắn máu tươi cũng bắt đầu chảy ra, men theo khe nứt của gạch men trắng noãn, tí tách rơi xuống.
Trong đầu hắn lại một lần nữa hiện lên đoạn video trong xe kia, đèn xe sáng loáng, cửa kính phủ mờ hơi nước, còn có khuôn mặt Lan Tri không rõ hung phấn hay đau khổ mà nắm tóc mình kéo giật thô bạo.
Hàn Kính đã xem qua video kia vô số lần, nhưng hôm nay hắn đột nhiên cảm thấy, Lan Tri khi ấy không chỉ thô bạo kéo tóc mình, mà anh như nắm luôn lòng hắn, kéo đến rách toạc.
"Cậu cứ một mực hỏi tôi, khi làm tình vì sao lại không thích rên lớn." Lan Tri nhìn theo những giọt máu lăn theo tường men xuống đất, mặt không biểu cảm. "Tôi nghĩ bây giờ cậu có thể đoán ra được rồi."
Hàn Kính chậm rãi xoay người nhìn Lan Tri.
Chu Thành năm đó làm loạn với Lan Tri, kết quả bị anh đánh cho trọng thương, từ đó anh cũng tránh mặt lão càng nhiêu càng tốt. Nhưng nửa năm gần đây lão không có động tĩnh gì, lại bắt đầu làn nữa kìm nén không được, hiển nhiên là có nguyên nhân.
"Là vì lúc anh cùng người khác lên giường trong nhà, lão ta đã nghe được?" Hàn Kính hỏi.
Lan Tri không trả lời, chỉ im lặng.
Hàn Kính cảm thấy mắt mình nhòe đi, máu bên trong sôi sùng sục, cả người như không đứng vững nổi nữa.
"Anh không thể công khai, cũng không phải vì sợ người đời đàm tiếu anh là gay, mà là vì không muốn người khác biết kẻ hạ thuốc anh chính là cha nuôi của mình, không muốn để mẹ nuôi anh phải đau lòng phải không?"
Lan Tri bật dậy, nghiêm túc nói: "Tôi nói lại, tôi và cha nuôi tôi, là trong sạch. Chuyện tôi kể cậu nghe, cũng chỉ là chuyện xưa mà thôi."
Đúng vậy, chuyện xưa.
Hàn Kính càng nghĩ càng tức, uất hận cực kì không có chỗ nào để xả. Hắn nắm chặt tay thành quyền, đột nhiên muốn xông ra ngoài.
Lan Tri vội kéo tay hắn: "Cậu làm gì vậy?"
"Tôi hối hận vì ngày hôm qua đánh tên súc sinh đó quá nhẹ rồi." Hàn Kính khoác áo, tức giận nói, "Lão ta dám đối xử như vậy với anh, tôi phải đi đánh thêm một trận! Không đánh cho lão tiệt giống tôi con mẹ nó nó không phải đàn ông nữa!"
Lan Tri lườm hắn một cái, "Cậu biết ông ta ở đâu chắc?"
Một câu của Lan Tri suýt làm nghẹn chết Hàn Kính. Hắn quay đầu lại thở phì phì mà nhìn anh. Lan Tri vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, không một gợn nước sợ hãi. Nhưng loại bình tĩnh này, lại làm Hàn Kính lòng đau đến chết đi sống lại.
"Thầy Lan." Hắn đột nhiên lần nữa mở hai cánh tay ôm lấy Lan Tri. "Không cần biết anh kiên trì cố chấp cái gì, từ giờ về sau, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ không bao giờ để cho anh phải chịu một chút thiệt thòi nào nữa."
Nói xong hắn lại thấy khóe mắt ê ẩm đầy, tựa hồ có vật gì đó muốn chảy ra. Thân là một thằng con trai to xác như vậy lại là đang khóc thút thít, coi chẳng ra sao, hắn cọ mặt vào tóc Lan Tri, đem nước mắt lén lút lau hết.
Hàn Kính hôn vụn lên mi mắt Lan Tri, rồi đến lỗ tai, má... cuối cùng đáp xuống trên đôi môi anh.
Lan Tri cũng đáp lại hắn.
Hai người xa cách nhau hai tháng, giờ đây lần nữa đầu lưỡi lại quấn quít bên nhau, khuấy đảo khoang miệng nhau. Nụ hôn thật dài và cháy bỏng.
Hàn Kính cùng Lan Kính hôn nhau, rất nhanh hắn cảm thấy chưa đủ, bắt đầu táy máy tay chân lần mò cởi quần áo anh. Nhưng hắn chỉ vừa cởi được một nút áo, anh đã đột ngột dừng hôn, đẩy hắn ra.
Hàn Kính cũng khựng lại: "Sao vậy?, Còn mệt hả?"
"Không phải." Lan Tri lắc đầu. "Cậu ngày hôm qua có chụp lại mấy tấm hình phải không?"
"Anh đang muốn tôi xóa nó đi?"
"Cậu copy cho tôi một bản để dành, sau đó xóa hết trong điện thoại đi." Lan Tri nói. "Cậu để tênh hênh trong điện thoại rất nguy hiểm, nhỡ có ai thấy được thì sao. Tôi không muốn đống ảnh này rò rỉ ra ngoài, nhưng mà nếu Chu Thành sau này có tìm đến cậu thì vẫn còn giữ một bản để đối phó."
Hàn Kính vội vàng gật đầu: "Được được." Tay của hắn lại "du lịch" lên áo Lan Tri bắt đầu cởi nút thứ hai. "Nhưng mà ảnh ọt gì đó, đợi mình làm xong rồi tính nha." Hắn thở phì phò cúi đầu, cách lớp áo sơ mi mà nhay cắn đầu vú Lan Tri. "Lâu quá không đụng vào anh rồi, tôi không chịu nổi nữa."
Lan Tri mặc kệ hắn ngọ nguậy, vẫn bạo lực đẩy hắn ra.
"Cậu lưu cho tôi trước, sau đó lập tức xóa hết trong điện thoại." Anh lạnh băng mà lặp lại, như một chậu nước đá tạt thẳng vào Hàn Kính đang bốc lửa.
Hàn Kính cũng không dám lộn xộn nữa, đành phải nhét lại chú chim họa mi đang hót tưng bừng trong quần, lôi điện thoại ra.
Lan Tri lại tiếp tục cảm thấy buồn nôn. Anh che miệng, chỉ tay lên cái laptop đặt lên bàn, ra hiệu Hàn Kính lưu dữ liệu vào đó, rồi lại chạy vào phòng tắm nôn khan.
Hàn Kính biết Lan Tri không muốn ai thấy cảnh anh chật vật, nên cũng không đi theo vào phòng tắm. Hắn đứng bên ngoài mà dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Đến khi tiếng nôn khan đã bớt, hắn mới yên tâm xoay người đi bật laptop lên.
Laptop vừa khởi động, Hàn Kính đã ngơ ngác, hắn cầm điện thoại nhìn trân trân vào màn hình.
"Sao vậy?" Lan Tri đã từ phòng tắm bước ra, thấy hắn ngồi thộn một chỗ.
"Tôi không biết mật mã, anh tới nhập vào giùm tôi được không?"
Lan Tri "À" một tiếng, mà cũng không buồn đi tới. Anh quẹo thẳng ra sau bếp, vừa rót nước uống vừa nói vọng ra: "Mật mã là EC, E C viết hoa."
Hàn Kính không ngờ Lan Tri không chút nào kiêng dè đưa thẳng cho hắn password, giống như là anh đã coi hắn thành người một nhà luôn rồi. Hắn tâm hồn phơi phới. vừa nhập password vừa thề thốt: "Anh yên tâm tôi sẽ không nói người khác biết đâu."
Laptop nhanh chóng được khởi động, mà mắt Hàn Kính lại tiếp tục được trợn tròn lên. Hệ điều hành gì lạ hoắc, không phải là Window thường thấy. Hàn Kính không muốn làm phiền Lan Tri thêm (chắc sợ bị chởi ngu =]]]]), bèn tự mình mò mẫm cách sử dụng. Nhưng mà lần mò một hồi cũng chẳng tìm được cái nút Bluetooth đâu để bắn dữ liệu sang.
Lan Tri uống nước xong, từ trong bếp đi ra, thấy hắn ngồi mò đến tháo mồ hôi hột, đành phải lại gần tự mình gõ lên bàn phím vài cái.
"Xong rồi."
"Cái gì xong rồi?" Hàn Kính lù mù.
"Tôi copy xong ảnh chụp hôm qua vào laptop rồi, cậu cũng xóa liền ảnh trong điện thoại đi giùm tôi với."
Hàn Kính mặt vẫn còn đần: "Hả hả... tôi thấy anh chưa có mở ảnh ra xem nữa mà sao anh biết nên copy hình gì..."
"Camera app trong điện thoại anh tự chia folder theo ngày chụp. Tôi chỉ cần copy toàn bộ folder ảnh chụp hôm qua về máy là được rồi."
Hàn Kính lúc này mới hiểu, cảm thấy những lúc Lan Tri dùng giọng điệu giảng giải nghe rất cao siêu, mà cũng thật.....gợi cảm. giống như một loại cooktail ngon lành mà cực mạnh, nếm qua một ngụm cũng đủ làm cả người bừng lên.
Hắn ném điện thoại đi, túm lấy Lan Tri đè anh xuống bàn.
"Tôi rất thích lúc anh giảng giải cho tôi hiểu lắm đấy, nên anh có thể giải thích luôn hộ tôi hệ điều hành trong laptop của anh là gì được không? Tôi chưa từng thấy qua."
Hắn vừa nói vừa dùng miệng kéo khóa quần Lan Tri xuống, đầu lưỡi len qua khóa kéo mà liếm láp hạ thể anh trong lớp quần lót.
Lan Tri rên "Ưm" một tiếng, thò tay kéo đầu Hàn Kính còn đang vùi giữa hai chân anh lên, áp sát môi mình vào vành tai hắn rủ rỉ.
"Nghe cho kỹ, tôi dùng hệ điều hành Ubuntu." ()
Ubuntu. Hàn Kính chẳng biết từ này có nghĩa là gì, hắn chỉ cảm thấy hơi thở nóng ướt cùng âm điệu khàn khàn mê người của anh theo phiến môi mỏng mà phơn phớt qua, phả vào cổ, vào tai hắn, dấy bùng lên từng ngọn lửa dục vọng.
() Ubuntu: là một hệ điều hành máy tính dựa trên Debian GNU/Linux, một bản phân phối Linux thông dụng. Tên của nó bắt nguồn từ "ubuntu" trong tiếng Zulu, có nghĩa là "tình người", "Tôi được là chính mình nhờ có những người xung quanh," một khía cạnh tích cực của cộng đồng. Nó hay được cài mặc định trong laptop của Dell lắm ý.)
"Anh có biết là anh nói tiếng nước ngoài nghe còn gợi cảm gấp trăm lần tiếng Hoa không?" Hàn Kính đã hết chịu nổi, hắn nhanh chóng cởi sạch đồ trên người mình, bò lên bàn học tách chân Lan Tri ra, cọ cọ hạ thân đã cương cứng của mình lên bụng anh. Tay hắn lần mò cởi sơ mi, miệng mồm cũng không nhàn rổi mà gặm cắn yết hầu anh liên tục.
Hàn Kính rất lâu rồi không làm, giờ đây được vuốt ve da thịt Lan Tri, hưởng thụ nhiệt độ cơ thể anh, hắn kích động hung phấn đến quên cả tên mình luôn rồi.
- -
Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(
Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé
Cảm ơn mọi người nhiều xD