Nhị Tiến Chế

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hệ Nhị Phân

Tác giả: Thiên thượng điệu hãm bính

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chương

Cảnh đêm thành phố A lúc ba giờ sáng, vô số đèn đường lập loè, xen kẽ với bóng tối, như dệt thành một tấm vải lấp lánh mộng ảo, khiến cho thành phố phồn hoa này đẹp đến mức cảm giác như không còn chân thật nữa.

.

Môn học này tính ra tương đối đơn giản. Hàn Kính đầu óc cũng không đến nỗi, nếu chăm chú lắng nghe có thể hiểu được vài ba phần, nhưng nhác thấy Lan Tri là hắn lại u mê, thừ người ra ngắm chẳng nghe lọt được chữ nào vào đầu.

Chín giờ kém năm, buổi học gần kết thúc, thì lại có một sinh viên tuồn từ cầu thang cửa sau lên ngồi kế hắn, trên tay còn tung tẩy một tô bún thập cẩm chua cay.

Tên sinh viên kia chắc là đói lắm rồi, bưng tô bún ngồi kế Hàn Kính, vừa giả vờ giả vịt nghe Lan Tri giảng bài vừa xì xụp ăn.

Hàn Kính có một tật xấu, hắn ngửi mùi hành tây sẽ ngứa mũi muốn hắt xì. Mà tên sinh viên kia trùng hợp lại là một kẻ nghiện hành tây, cầm đũa ngoáy một phát trong tô là mùi nồng nặc ùa ra.

"H..HH HẮT XÌ!! ——" Hàn Kính hết chịu nổi liên đánh một cú nhảy mũi.

Nhưng hình như tiếng hắt xì của hắn vang dội quá mức cần thiết, đã làm Lan Tri chú ý. Anh ngẩng đầu, hướng về phía phát ra âm thanh mà tìm kiếm.

Lan Tri dĩ nhiên tìm thấy Hàn Kính.

Hàn Kính lén lút che miệng, ngượng ngùng chớp mắt nhìn anh.

Lan Tri nhìn hắn nửa giây rồi cúi đầu, nhìn giáo trình bình thản tiếp tục giảng bài.

Tĩnh lặng như nước, một gợn bọt bóng cũng chẳng có.

Hàn Kính bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Tuy hắn cũng không hy vọng anh bộc lộ cảm xúc gì đáng kể, nhưng tận đáy lòng hắn vẫn luôn thầm mong anh có một chút gì phản ứng với hắn, chỉ cần cười một cái nhẹ, hoặc tỏ vẻ ngạc nhiên một tý cũng được mà.

Hàn Kính đang bần thần thì tên sinh viên húp bún cay ngồi thọt thọt khuỷu tay vào người hắn: "Ê ê, giảng viên đang hỏi ông kìa!"

Hàn Kính hoảng sợ, chật vật ngẩng đầu lên. Hắn phát hiện cả hội trường giờ đây đang ngoái đầu đổ dồn hết mọi ánh mắt lên người hắn.

Hàn Kính thất kinh đứng lên, lén lút nhìn Lan Tri.

Hắn vừa nãy chỉ lo ủ ê, có nghe anh đang hỏi gì đâu. Mà tại sao lại bắt hắn trả lời câu hỏi cơ chứ! Lan Tri biết thừa hắn chẳng phải sinh viên mà!

Hàn Kính đột nhiên cảm thấy, Lan Tri đứng trên bục giảng toàn thân đều toát lên một vẻ ranh mãnh như một con hồ ly vậy.

"Thưa...thưa thầy, em không nghe rõ câu hỏi..." Hàn Kính quẫn bách ấp úng nói.

(đang fake sinh viên nên đổi xưng hô nha)

"Hàm số hiệu dụng có tính chất gì?" () Hắn vừa dứt câu Lan Tri đã rành rọt nhắc lại câu hỏi.

() chỗ này t thử search nhưng ko ra hàm số hiệu dụng, chỉ có giá trị hiệu dụng thôi, của điện áp xoay chiều,....Cầu cao nhân chuyên toán đến thông não...

Hàn Kính làm sao mà biết đây trời!!!!

Hắn đỏ lựng mặt, trung thực lắc đầu, đã thế lại bị mùi hành tây của tên kế bên làm cho hắt xì vài cái nữa. (má thảm =]]]])

"Sau này nhớ nghe giảng cho nghiêm túc." Lan Tri cũng không làm khó hắn. Anh tiện tay đóng laptop lại: "Tan học."

Hàn Kính vừa thở phào buông người xuống ghế, tên "hành tây" bên cạnh đánh ngay một ánh mắt cảm thông sâu sắc qua hắn: "Ông nhọ vãi luôn, thầy Lan lúc giảng bài chẳng bao giờ hỏi sinh viên gì đâu. Ông là người đầu tiên luôn á."

Cái đặc biệt "lần đầu tiên" của Lan Tri lại tiếp thêm sức mạnh cho Hàn Kính rất nhiều. Tối hôm ấy hắn liền đặt mua tất cả sách và tài liệu ôn thi đại học.

Dù không có tiền đi luyện thi, dù không thể nghỉ việc, hắn cũng có thể dành chút thời gian rảnh mỗi ngày để ôn luyện mà.

Thời gian như một con bò sữa, vắt vắt thế nào cũng có. Hơn nữa chỉ có ít quay tay đọc sách nhiều tương lai mới xán lạn được.

Hàn Kính suy nghĩ miên man, cuối cùng chìm trong mật ngọt mà đi ngủ.

oOo

Hôm sau là thứ năm, Lan Tri đi dạy trễ.

Đây là lần đầu tiên Hàn Kính thấy anh đi trễ. Hắn đẩy cửa sổ phòng bảo vệ ra nhìn theo anh, phát hiện Lan Tri có chút mệt mỏi uể oải, giống như tâm tình không được tốt.

Hàn Kính nhìn theo bóng lưng anh biến mất trong buồng thang máy, bối rối gãi đầu.

Thứ sáu, Lan Tri không đến trường.

Đã từng có kinh nghiệm từ lân trước, Hàn Kính cũng không quá lo lắng. Chắc là Lan Tri lại đi đến tỉnh khác tham dự hội nghị học thuật cái chi chi nữa không chừng.

Nhưng mà không được nhìn thấy anh, tâm hồn Hàn Kình cũng trống rỗng. Hắn lại còn phát hiện ra gã hiệu trưởng Chu hôm nay cũng không đi làm.

Hàn Kính không nhịn được lại suy nghĩ miên man.

Trời rất nhanh đã tối. Hàn Kính nhớ rõ cuộc hẹn với bôn Quách Kiệt tối nay, bắt tàu điện ngầm đến quán ăn ở khu D đường E. Khu D này nằm ở đông bắc thành phố A, lúc nào củng náo nhiệt, còn chỗ trường đại hoc Z Hàn Kính đang làm thì lại tít khu tây, ven rìa ngoại ô. Hàn Kính bỏ hẳn hai tiếng đồng hồ mới đến được chỗ hẹn.

Cũng may bọn Quách Kiệt đều là bọn dễ nói chuyện, vô tư ăn uống nhậu nhẹt, cười đùa luyên thuyên.

Hàn Kính bị quách Kiệt dẫn đi một vòng giới thiệu: Đây là Cổ Ca, kia là Đại Hoàng, thêm một vòng đám đàn em tôm tép. Hàn Kính cùng trò chuyện vài câu, thấy bọn họ đang vui vẻ bàn về chủ đề gì đó, Hàn Kính không chen vô lọt, thêm cả đi tàu hai tiếng, hắn cũng đói rã ruột rồi, bèn im lặng cúi đầu chuyên tâm gắp đồ ăn.

"Cái con rùa già kia lúc đầu cũng cứng với tao lắm! Xong vừa gửi video qua thì héo đến suýt liệt cmn dương luôn!" Đại Hoàng nói, giả giọng trách móc.

Cả đám còn lại ha ha cười theo.

"Tao nói, việc này thành công, Cục Gạch xem như có công lớn nhất nha!" Quách Kiệt tiếp lời, thuận tay vỗ vỗ lên người Hàn Kinh mấy cái.

Hàn Kính đang chuyên tâm ăn uống, bị vỗ vai thiếu chút nữa nghẹn chết.

"Cái gì?" Hàn Kính vất vả một hồi mới nuốt trôi cục đồ ăn, ngẩng đầu hỏi.

Quách Kiệt vừa định há mồm trả lời, Cổ Ca bên cạnh đã hấp háy mắt mấy cái ra hiệu,rồi đánh trống lảng sang chuyện khác: "Cục Gạch, chú mày định suốt đời làm bảo vệ trường học luôn sao?"

Quách Kiệt nhìn thấy ám hiệu của Cổ Ca, lập tức nuốt ngay lời định nói vào lại trong miệng.

Hàn Kính cũng không phải người ngu, nhác thấy bọn này nháy mắt với nhau, hắn liền hiểu. Hàn Kính biết rõ quy củ, có một số việc, đã không muốn ngươi khác biết rõ, thì cũng không nên dại dột hiếu kì đi nghe ngóng tìm hiểu. Chưa kể Hàn Kính sau khi ra tù cũng chưa làm gì phạm pháp, không sợ bị bọn chúng nắm thóp. Bởi vậy Hàn Kính cũng không hỏi thêm, chỉ trả lời câu hỏi của Cổ Ca: "Sao làm cả đời được. Sau này vạn sự nhờ đến anh Cổ giúp đỡ ý."

Cổ Ca cũng cười: "Đúng rồi, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, anh em trong nhà là phải giúp đỡ nhau!"

Bữa nhậu lâu thật lâu mới kết thúc, đám người lại kéo nhau vào karaoke hát mấy tiếng liền, đến khi tàn tiệc thì trời cũng gần rạng sáng.

Hàn Kính uống cũng hơi nhiều, ra khỏi quán karaoke mới sực nhớ ra mình đã bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối.

Quách Kiệt, Cổ Ca và Đại Hoàng đều ở cùng một chỗ bên khu Đông Nam, say bí tỉ leo lên taxi đi mất, còn bọn lâu la thì ở gần, đều mở xe máy ra nhấn ga dong thẳng, không cần đến phương tiện giao thông công cộng.

Hàn Kín sờ sờ chỗ tiền lương ít ỏi còn lại tháng này trong túi quần, đứng ngây người trên vỉa hè chốc lát.

Nếu bắt taxi từ đây về đại học Z ở khu Tây Nam, giá xe ban đêm còn đắt hơn ban ngày, thì tối nay tốn không dưới tệ, tuyệt đối không được rồi.

Hàn Kính vỗ vỗ đôi má nóng hổi, đau lòng nghĩ đến túi tiên của mình.

Hắn đi dọc theo đường lớn một đoạn, nghĩ thầm không biết quanh đây có cửa hàng tiện lợi giờ gì đấy để có thể vào ăn dầm ở dề bốn tiếng đồng hồ chờ năm rưỡi tàu chạy hay không.

Khu này lúc nào cũng tấp nập náo nhiệt, hai bên đường san sát quán bar, sàn nhảy xa hoa truỵ lạc. Trời đã quá nửa đêm, nhưng cuộc vui nơi phố thị này chỉ vừa mới bắt đầu.

Rất nhiều quán bar ồn ào, cửa ra vào đều chật ních nam nữ. Có vài người uống quá chén, vịn lan can bên đường mà gập bụng nôn mửa.

Hàn Kính chậm rãi lướt qua những hàng quán, bỗng đột nhiên dừng bước.

Hắn trông thấy trước cửa một quán bar đông nghịt có một bóng dáng quen thuộc, chếnh choáng vịn đèn đường, giống như đang cố gắng gọi taxi.

Quán bar kia trông cũng rất khác với các quán khác, cửa ra vào chật ních toàn đàn ông, có vài tên còn cố tình cạ vào người hắn.

Hàn Kính thấy anh như muốn ngã xuống đường cái. Hắn không chút suy nghĩ xông đến đỡ lấy anh, ân cần hỏi: "Thầy giáo Lan, không sao chứ?"

Lan Tri hai gò má ửng hồng, dưới ánh đèn đường leo lét toả ra một màu sắc kì lạ. Áo sơ mi anh mở bung hai nút, vạt áo cũng xộc xệch ra khỏi quần tây một mảng, phất phơ trong gió đêm.

Ánh mắt anh sâu thẳm, phản chiếu những ánh đèn neon chớp tắt, ẩn đằng sau thấu kinh mắt càng toát nên một vẻ mịt mờ cô đơn.

Lòng Hàn Kính chợt cảm thấy đau. Hắn thò tay ôm chặt lấy cơ thể đang toả chút mùi rượu của Lan Tri.

Lan Tri bị hắn ôm trong lòng đột nhiên giãy ra như điện giật, dùng sức đẩy một cái, căm giận khẽ rít qua kẽ răng: "Cha nuôi, đừng động vào tôi!"

Lực đẩy Lan Tri rất lớn, Hàn Kính bị đánh xương sườn đều ê ẩm đau, nhưng hắn vẫn cố chấp không buông anh ra. Hàn Kính nâng cằm anh lên để anh nhìn rõ hắn: "Thầy Lan, tôi đây mà! Anh nhìn kỹ vào, tôi Hàn Kính đây!"

Lan Tri tuy uống rất nhiều, cả người vô lực chỉ muốn buồn nôn, nhưng nghe đến đây có vẻ như tỉnh táo một chút. Anh lặng lẽ mở mắt, nhìn Hàn Kính, chậm rãi đứng im lại không còn giãy giụa.

"Thầy Lan nhớ ra tôi rồi sao?" Hàn Kính sợ Lan Tri không đem hắn để trong lòng, bèn bẽn lẽn bổ sung thêm: "Tôi là bảo vệ đại học Z tên Hàn Kính đây. "

Lan Tri hờ hững nhìn Hàn Kính một lát. Cơ thể cứng ngắc trong vòng tay hắn cũng buông lỏng đôi chút, mặc cho hắn ôm ấp.

"Tôi hơi say một chút, cậu có thể giúp tôi gọi một chiếc xe không?" Lan Tri rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc thất thố của mình khi nãy, lịch sự hỏi Hàn Kính.

Giờ bắt hắn Hàn Kính làm con lừa thồ Lan Tri về nhà hắn cũng gật đầu ngay tắp lự chứ đừng nói đến chuyện gọi xe. Hắn nhanh chóng vẫy được một chiếc taxi, mở cửa xe ôm Lan Tri vào ghế sau.

Lan Tri hai tay ôm cổ hắn, hàng mi dày buông xuống trên đôi mắt khép hờ. Cổ áo anh mở rộng, cơ hồ ẩn hiện xương quai xanh tinh xảo. Hàn Kính nhìn bộ dạng buông xoã của anh, suýt chút nữa không nhịn được làm càn hôn hít mấy cái rồi.

Hàn Kính ngẫm cũng thấy lo lắng, nên quyết định mặt dày chen luôn vào xe taxi: "Thầy Lan, tôi cùng anh về."

Lan Tri nghe thế, nhướn đôi mắt đang khép hờ, xuyên qua thấu kính mắt lạnh lùng liếc hắn một cái. Nhưng anh cũng không từ chối, quay đầu về tài xế báo địa chỉ rồi lại ngả lên ngực Hàn Kính ngủ thiếp đi.

Lan Tri ở trong khu chung cư yên tĩnh cách chỗ náo nhiệt kia không xa. Khu chung cư tuy không còn mới nhưng vẫn khá sang trọng.

Hàn Kính biết rõ mức sống ở thành phố A rất cao, vị trí khu chung cư rất tốt lại còn sang trọng, trung bình một mét vuông không bao giờ rẻ hơn bốn năm vạn tệ. Hàn Kính bất giác thè lưỡi, Lan Tri còn trẻ như thế mà đã sở hữu được một căn hộ, vậy là anh cũng quá khá giả đó a.

Lúc xuống xe tính tiền, thầy giáo Lan ngủ đến bất tỉnh nhân sự, rúc hết cả người vào lồng ngực Hàn Kính. Hắn không muốn đánh thức anh, mặt cũng không đủ dày để lục tìm vi tiền trên người anh trước ánh mắt nhìn chòng chọc của tài xế, bèn nghiêm chỉnh lấy chỗ tiền ít ỏi còn lại của mình thanh toán cho taxi.

Hàn Kính ôm Lan Tri xuống xe, vừa đứng thẳng thì lại bắt đầu méo mặt: hơn hai mươi tầng lầu, trời mới biết anh ở tầng mấy.

"Thầy Lan, thầy Lan ơi!" Hắn nhẹ gọi Lan Tri trong lồng ngực, nhưng anh chẳng có phản ứng gì. Anh giờ như một con mèo nhỏ, chẳng còn chút khí chất lạnh lùng xa cách hằng ngày khi tỉnh táo nữa.

Hàn Kính đứng trong gió đêm ngơ ngác nhìn gương mặt xinh đẹp và chân tay thon dài của anh.

Đúng lúc đó có người kéo một cái vali hành lý từ toà nhà đi ra, chắc là vội đón chuyến bay đêm, nhìn thấy Hàn Kính đang bế "công chúa ngủ trong rừng" đứng chỏng chơ giữa sân, bèn tiến lại hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Kinh giải thích hắn đưa Lan Tri về nhà nhưng lại không biết số phòng. Rất may người nọ có quen với Lan Tri, bèn bảo: "Nhà anh ấy ở lâu phòng ." Vừa dứt lời liền vội vàng lái xe đi ngay.

Hàn Kính được "chỉ điểm", rất nhanh đã tìm được phòng nhà Lan Tri. Hắn ấn ấn chuông cửa mấy lần đều chẳng có ai ra, đành mò vào túi áo anh lấy chìa khoá, mở cửa đi vào.

oOo

Nhà Lan Tri cũng không quá lớn, một phòng khách một phòng ngủ, chỉ một mình anh ở. Đồ đạc và bày trí trong phòng cũng hết sức đơn giản, chỉ có ba cái kệ gỗ, chất đầy ắp cơ man các loại sách vở, luận văn và tư liệu, ủ cho căn phòng nhàn nhạt một mùi hương giấy mới và mực in.

Hàn Kính cẩn thận cởi đôi giày bẩn thỉu của mình ở cửa, cận thận từng ly từng tý nhón chân đi qua phòng khách sạch sẽ, tiến vào phòng ngủ cũng sạch sẽ như vậy, đặt Lan Tri lên giường.

Tấm lưng Lan Tri vừa chạm vào giường, anh liền cố gắng mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn Hàn Kính.

Hàn Kính vôi nói: "thầy Lan, tôi đưa thầy về đến nhà rồi."

Lan Tri nửa tỉnh nửa mê gật đầu.

Hàn Kính dịu giọng: "Thầy Lan, anh cứ ngủ như vậy sẽ cảm lạnh đó. Tôi giúp anh cởi quần áo bẩn, rồi anh đắp chăn lại ngủ nhé."

Lan Tri chỉ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Được Lan Tri cho phép, Hàn Kính mau lẹ gỡ từng cúc áo sơ mi, nhanh chóng cởi áo anh ra.

Nửa thân trần vốn trắng nõn của Lan Tri được rượu cồn hun đúc ửng lên một màu đỏ hồng. Đường cong cơ thể hoàn hảo lộ ra, đẹp như một pho tượng cẩm thạch Hy Lạp.

Hàn Kính cảm giác rõ ràng hoạ mi trong đũng quần hắn đã bắt đầu không nghe lời rồi. Hắn chật vật ngửa đầu lên nhìn trần nhà, hớp vài ngụm không khí, cố gắng đè nén lại vật giữa hai chân. Sau khi vất vả trấn áp thành công, hắn mới lại dám tiếp tục cởi giày, bít tất và quần dài Lan Tri xuống tiếp.

Lúc chiếc quần tây tuột xuống, tay hắn không tự chủ được vuốt ve lên cặp đùi trần trụi của anh.

Chân Lan Tri vừa dài vừa thẳng, trơn nhẵn không một vết sẹo nào, mà bởi vì say rượu, làn da lại phát nhiệt nóng hơn, xúc cảm chạm vào như một chậu lửa, bùng lên ngọn lửa dục vọng thiêu đốt tâm can Hàn Kính.

Hàn Kính vất vả một hồi mới cởi xong được quần tân anh xuống. Nhưng xả xuống hết rồi hắn lại không nỡ buông tay, cứ thế nắm lấy cổ chân Lan Tri, nhìn anh nằm trên giường.

Nửa người Lan Tri nằm sâu trong chiếc giường mềm mại, cặp đùi bị Hàn Kính giơ lên, tách ra xa nhau, tư thế trông dâm đãng cực kỳ.

Ánh đèn ngủ chiếu xuống, phủ lên cả người anh một màu dục tình ki lạ. Gương mặt anh nghiêng nghiêng, mái tóc ngắn đổ toán loạn, rối rắm, y như tâm tình Hàn Kính bây giờ vậy.

Hàn Kính khom người, đè thân thể của mình lên người anh, chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp dưới thân.

Những lần trước, sự tình đều xảy ra quá nhanh mà chấm dứt cũng quá nhanh, Hàn Kính cho đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội nào được ngắm nhìn kỹ càng gương mặt anh như vậy.

Lan Tri đẹp hơn rất nhiều so với hắn nghĩ, hàng lông mi thật dài, làn da trắng nõn không tì vết, sống mũi thật cao, còn có một vệt xanh mờ nhạt nơi xương hàm do chân râu chưa được cạo sạch để lại.

Hạ thân Hàn Kính một lần nữa lại cương lên, không tự chủ được mà cạ cạ vào hậu huyệt Lan Tri.

Lan Tri tựa hồ như có cảm giác, cả người anh khẽ nảy lên dưới động tác có phần xâm phạm này của Hàn Kính. Nhưng anh cũng không tỉnh táo dậy, cũng không mở to mắt, chỉ nhíu mày, không kháng cự, bờ môi mấp máy khẽ thốt ra một câu: "Đừng!"

Một chữ "đừng" như một chậu nước lạnh, dội tỉnh người Hàn Kính. Hắn phủ phục trên người Lan Tri, nhìn người dưới thân nửa ngủ nửa tỉnh, ngắm một hồi lâu.

Hắn chậm rãi vươn tay ra, cẩn thận gỡ cặp kính mắt trên sống mũi anh xuống, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên hai hàng mi dày của anh.

Hàng mi bị Hàn Kính hôn đến ướt sũng, loang loáng sáng lên dưới ánh đèn ngủ tù mù.

Hàn Kính thấp giọng thỏ dài một hơi, rồi cắn răng nhỏm dậy khỏi người anh, cẩn thận đắp mền, sau đó tắt đèn, Hàn Kính nắm chặt dương vt đang cương cứng của mình nhẹ nhàng đóng cửa lại rời phòng ngủ.

Hắn ngồi trên sofa phòng khách mà thủ dâm, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh mê người của Lan Tri.

Thủ dâm xong hắn giật vài tơ khăn giấy trên bàn lau sạch sẽ, sau đó liền cảm thấy khó xử.

Những tờ khăn giấy đầy tinh dịch này biết xử lý thế nào đây

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Kính là mở cửa ban công, thảy ra ngoài, nhưng khi nhìn ra cửa sổ, hắn lại không muốn làm vậy.

Cảnh đêm thành phố A lúc ba giờ sáng, vô số đèn đường lập loè, xen kẽ với bóng tối, như dệt thành một tấm vải lấp lánh mộng ảo, khiến cho thành phố phồn hoa này đẹp đến mức cảm giác như không còn chân thật nữa.

Giống như Hàn Kính lúc này có thể ở trong nhà Lan Tri, cũng ngỡ như là mộng ảo không chân thật.

Hàn Kính ôm một bụng tâm tư, rồi không biết từ lúc nào ngả người lên ghế, mỏi mệt đi vào giấc ngủ.

- -

Hãy vote hoặc comment để An có động lực cày truyện tiếp nha:"(

Follow để xem thêm nhiều prj truyện mới An đang edit nhé

Cảm ơn mọi người nhiều xD

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio