Tại một căn phòng trải đầy hoa hồng xinh đẹp, cô gái ngỡ ngàng trước câu nói của người đàn ông trước mắt. Rose không thể ngờ rằng, Thiên Bảo lại thích cô và hôm nay lại tỏ tình như vậy, cô vẫn chưa hề chuẩn bị tinh thần chút nào.
- Thiên Bảo, tôi… tôi… - Rose ấp úng không biết phải trả lời thế nào.
- Rose không cần trả lời vội, nhưng anh cần ở em một cái hẹn. - Thiên Bảo nắm lấy tay Rose, nhìn vào đôi mắt tròn của cô mà hy vọng.
- Rose chưa bao giờ nghĩ việc này sẽ xảy ra, cũng chưa từng nghĩ rằng Thiên Bảo thích Rose. Chuyện này quá đột ngột, Rose không biết phải nói gì, cũng không thể hứa điều gì. - Rose kéo tay mình ra khỏi tay Thiên Bảo, hiện tại Rose chưa nghĩ rằng sẽ có một mối quan hệ thân thiết với ai.
- Anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nhưng em nhất định phải trả lời, được không Rose. - Thiên Bảo một làn nữa nói.
- Thiên Bảo đừng hy vọng quá nhiều… chuyện này… thật là làm khó Rose. - Rose nói xong, đứng lên muốn rời khỏi nơi này, cô cảm thấy quá ngột ngạt.
- Anh sẽ đợi em trả lời, dù cho kết quả kia là gì. - Thiện Bảo nhìn theo bóng lưng của Rose mà nói.
Rose lặng người khi nghe Thiên Bảo nói ra điều đó, có thể nếu như cô từ chối thì mối quan hệ thân thiết trước giờ của hai người sẽ mau chóng đỗ vỡ nhưng cô hiểu mình chỉ xem Thiên Bảo như một người bạn thân, Rose không thể ngờ được rằng Thiên Bảo lại thích cô, lại thích một người lớn hơn cậu ấy??
Rose vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy cách đó vài phòng chính là phòng của Tuấn Khôi, lại nhìn thấy cô ca sĩ Anh Thư và Tuấn Khôi đang cùng nhau rất là thân mật choàng vai bá cổ mà bước vào phòng riêng của Tuấn Khôi. Trong lòng bỗng dưng có cảm giác vô cùng không vui, dù biết rằng về khoản nam nữ thì Tuấn Khôi lại khá nỗi tiếng đào hoa, những cô gái bên cạnh Tuấn Khôi thì không thể đếm hết. Hôm nay lại vui chơi cùng một cô ca sĩ thì là chuyện bình thường mà thôi, không hiểu vì sao Rose lại cảm thấy trong tâm tư lại ấm ức vô cùng.
Định mặc kệ bọn họ nhưng bước chân cô không hiểu vì sao mà lại đi đến trước cửa phòng của Tuấn Khôi khi nào không rõ. Cánh cửa phòng vẫn chưa đóng lại, Rose đưa mắt nhìn vào thấy cảnh tượng thật khiếm nhã, Tuấn Khôi đang ôm lấy cô gái kia vào lòng đôi bàn tay thật không thể ở yên một chỗ…
Anh Thư vất vả lắm mới đưa được Tuấn Khôi vào bên trong phòng của anh ta, một cô gái nhỏ nhắn như cô lại phải đỡ một tên say rượu cao lớn như Tuấn Khôi khiến Anh Thư mệt đuối sức. Đưa Tuấn Khôi vào phòng, thấy chiếc ghế sôpha phía trước thì liền đỡ anh đi đến ngồi xuống ghế, nhìn Trần tổng thê thảm như thế này cũng không biết chuyện gì đã làm anh ta buồn bã đến như vậy. Công việc thành công, dự án lần này có vẻ rất thành công, điều mà lại khiến Tuấn Khôi buồn như vậy có vẻ là tình cảm sao… Anh Thư nhìn Tuấn Khôi suy nghĩ một lát, lại nhận ra chuyện đó chẳng liên quan đến mình thì liền quay đầu muốn rời khỏi phòng anh.
Một bàn tay kéo tay Anh Thư lại mạnh khiến cô gã vào lòng Tuấn Khôi, đôi mắt lờ mờ của Tuấn Khôi hé mở, miệng đầy mùi rượu nồng nặc mà nói.
- Đừng đi, ở lại với anh. - Tuấn Khôi dùng lời nói nhẹ nhàng, mang chút ưu sầu.
Anh Thư chưa kịp phản ứng thế nào, lời này có phải dành cho cô hay không cũng chưa thể xác định thì đôi môi của Tuấn Khôi đã chạm vào môi Anh Thư, đôi bàn tay ôm chặt lấy người con gái phía trước không buông.
- Rose, anh yêu em. - Tuấn Khôi khẽ nói.
Anh Thư bị cưỡng hôn, lại nghe người đàn ông cưỡng hôn mình gọi tên cô gái khác thì mất hết bình tĩnh nhưng chưa kịp đẩy Tuấn Khôi ra thì đã bị anh vậy xuống ghế dường như muốn cường bạo cô. Anh Thư toan chạy trốn thì nghe tiếng hết từ phía cửa vang vào mà hoảng hốt.
- Các người, các người đang làm chuyện gì đây hả. - Rose nhìn thấy Tuấn Khôi đang mất dần kiểm soát thú tính liền đẩy cửa chạy vào hét lên.
Tuấn Khôi nghe giọng nói thân quen thì sực tỉnh cơn say tình, anh nhìn thấy cô gái phía cửa rồi lại nhìn thấy cô gái dưới thân liền nhanh chóng đứng lên.
- Chuyện gì đã xảy ra. - Tuấn Khôi nhìn Anh Thư hỏi.
Anh Thư đứng lên, chỉnh chu lại trang phục bị nhăn lại cười khinh khỉnh:” Thật đáng tiếc, vẫn chưa xảy ra chuyện gì.” - Sau đó liền quay đầu muốn bỏ đi.
- Còn em, vì sao lại chạy vào đây. Không phải đang cùng Thiên Bảo ăn tối sao? - Tuấn Khôi nhìn về phía Rose mà nói.
- Tôi không ở đây, không lên tiếng kịp thì hai người các người sẽ làm ra những chuyện gì. - Rose khó chịu nhìn Tuấn Khôi rồi lại nhìn qua Anh Thư. - Chị cứ nghĩ em là người tốt, giọng hát của em trong veo và truyền cảm nên chị rất là thích em. Nhưng em lại làm chị vô cùng thất vọng, thì ra em cũng như bao nhiêu người khác luôn không thể tự dùng tài năng mà đi trên con đường em chọn sao?
- Xin lỗi vì đã để bà chị đây hy vọng, nhưng mà con đường phía trước đi như thế nào là do tôi quyết định. Có những chuyện nhìn như vậy nhưng không phải như vậy. Vả lại….- nhìn sang Tuấn Khôi. - Nếu có lần sau, anh nên gọi cho đúng tên. - Anh Thư nói xong, cười lớn rồi bỏ đi.
Cả Rose và Tuấn Khôi đều không hiểu hết lời của Anh Thư, cô ta nói anh nên gọi cho đúng tên có nghĩa là gì? Khi Anh Thư đã đi xa, Tuấn Khôi nhìn sang Rose vẫn ra vẻ tức giận trước mắt anh.
- Em còn chuyện gì nữa sao? Không phải bây giờ nên ở bên cạnh Thiên Bảo sao?
- Chuyện Thiên Bảo bày tỏ với tôi, anh đã biết trước đúng không? - Rose hỏi.
- Hôm nay đại tiểu thư nhà họ Phạm lại gọi tôi là anh, chuyện lạ đây. - Tuấn Khôi trêu chọc.
- Mau trả lời. - Rose cáu
- Đúng, tôi có nghe Thiên Bảo nói lại. - tuấn Khôi gật đầu
- Anh nghĩ sao về chuyện này? - Rose lại hỏ
- Rất tốt. - Tuấn Khôi gương mặt trở nên lạnh đi
- Anh muốn tôi và Thiên Bảo hẹn hò. - Tim Rose bỗng dưng đập mạnh.
- Chuyện đó không liên quan đến tôi, nhưng tôi sẽ chúc phúc cho hai người. - Lạnh lùng nói
- Haha, nếu Trần tổng đã nói như vậy, xem ra chúng tôi phải nhanh chóng hẹn hò thôi. - Rose nói xong, không đợi Tuấn Khôi đáp mà bỏ đi.
Tuấn Khôi nhìn dáng lưng của Rose, cũng không đáp lời nào để mặc cô bỏ đi.
Màn đêm lạnh dần, từng cơn gió đêm thổi mạnh hơn khiến con người ta lạnh rét, cô gái ngồi trước hiên cửa sổ nhìn ra một màn đen kịt bên ngoài không màu sắc gì có thể pha trộn. Hiện tại trong lòng Rose còn lạnh hơn cả màn đêm kia, cô đang tự hỏi bản thân vì sao lại xen vào chuyện của Tuấn Khôi, vì sao lai trở nên tức giận như vậy. Lòng nặng trĩu, Rose gọi cho mẹ Rin, người luôn đáp trả những thắc mắc trong lòng cô một cách tường tận nhất.
- Con gái, vì sao giờ này chưa ngủ. - Rin thấy số điện thoại từ Rose liền nghe máy.
- Mẹ Rin, mẹ đã ngủ chưa?
- Mẹ chưa ngủ, còn con có chuyện gì xảy ra sao? - Rin hiểu Rose, nếu không có gì khuất mắc thì con bé sẽ không làm phiền cô vào nữa đêm.
- Mẹ ơi, Thiên Bảo vừa nói muốn con làm bạn gáu cậu ấy. - Rose khẽ nói.
Rin mỉm cười, liền đáp:” Vậy con đã trả lời thế nào.”
- Con không biết phải trả lời thế nào, con… con không thích Thiên Bảo. - Rose ấp úng.
- Vì sao con biết mình không thích Thiên Bảo, hay là con gái mẹ đã có đối tượng rồi. - Rin ngờ vực.
- Không, nhưng con… trước giờ vẫn nghĩ người thích con là Tuấn Khôi, nhưng bỗng dưng Thiên Bảo đến tỏ tỉnh và Tuấn Khôi lại ủng hộ chúng con hẹn hò, không hiểu trong lòng con có một chút hụt hẫng, một chút không vui. Đó là cảm giác gì hả mẹ? - Rose thật không thẻ hiểu nỗi mình.
Rin nghe Rose nói vậy, có phải con bé đã thích Tuấn Khôi nhưng không hay biết rồi phải không, nếu như vậy chẳng phải là anh em sẽ có xích mích sao, lần trước Tuấn Khôi nói sẽ buông Rose ra cho con bé đi thì ra là ý như vậy.
- Rose, nghe mẹ nói, tình cảm là xuất phát từ bên trong trái tim của con, nó thật sự rất khó phát hiện nếu như con luôn muốn trốn tránh và che giấu. Cảm giác của con có thể là đang nghiêng về phía Tuấn Khôi nhưng chưa hẳn đó là tình yêu, nếu con có cảm giác với Thiên Bảo hãy cho thằng bé cơ hội. Tình yêu là sự gắn kết lâu dài của hai tâm hồn đồng điệu, không thể ngày một ngày hai mà phát hiện.
- Mẹ cũng muốn con và Thiên Bảo hẹn hò ạ.
- Mẹ tin vào quyết định của con, Rose nhỏ bé của mẹ đã lớn rồi cũng phải mau tìm người lí tưởng yêu thương.
- Dạ, con cảm ơn mẹ.
- Được rồi, bây giờ mau cúp máy và lên giường nghĩ ngơi nào. - Rin cười nhẹ nhàng nói.
Rose hôn mẹ Rin một cái, lặng lẽ cúp điện thoại rồi nằm trẹn chiếc giường ấm áp mà chìm sâu vào bên trong giấc ngủ.
Buổi sáng Rose tỉnh dậy vì tiếng gỏ cửa bên ngoài phòng mình, cô bước ra ngoài đưa đầu mình nhìn ra ngoài thì trong thấy Thiên Bảo đang đứng phía trước, trên tay cầm một bó hoa hồng trắng.
- Tặng em, buổi sáng tốt lành. - Thiên Bảo nhìn cô mỉm cười nói.
- À, cảm ơn nhưng… lần sau đừng làm vậy. - Rose nhận bó hoa từ Thiên Bảo, trong lòng có chút cảm động trước chân tình của anh nhưng cô cảm thấy khi chưa xác định được tình cảm của mình, không nên cho anh hy vọng.
- Được rồi, anh đi chụp ảnh đây. Con heo lười mau tỉnh lại làm việc nhé. - Thiên Bảo nhìn mái tóc rối bời chưa chải của Rose liền buồn cười, cô gái trước mắt quá là đáng yêu. Sau đó dời bước đi để kịp thời gian chụp ảnh.
- Này, ai là heo lười chứ. - Rose tức giận mắng theo nhưng Thiên Bảo không quay đầu lại, chỉ cười haha bước nhanh đi.
Rose ôm bó hoa hông trắng vào bên trong cẩn thận cắm vào bình hoa. Từ bé baba cô kể rằng người mẹ sinh ra cô cũng rất yêu hoa hồng trắng, ngày xưa còn trồng hoa hồng trắng cùng mẹ Rin nữa. Từ đó cô cũng rất yêu hoa hồng trắng này, vẻ đẹp thuần khiết không pha chút tạp chất nào, Rose ngắm nhìn những bông hoa mà quên mất cả thời gian cho đến khi cánh cửa lại tiếp tục vang lên.
- Giờ này cô còn ở trong phòng sao, mọi người đã đi ra địa điểm chụp hình rồi. - Jenny ra vẻ vội vàng nhìn Rose.
- A, địa điểm mới là nơi nào. Bỏ lại tôi sao? - Rose nhanh chân cầm chiếc túi xách chạy đi, không đế ý điện thoại đã rơi ra từ bao giờ.
- Tôi biết địa điểm nên Trần tổng đã bảo tôi đến đón cô, không cần vội. - Jenny lạnh lùng nói.
- A, thế thì tốt quá, cảm ơn Jenny nhé. - Rose mỉm cười, đi theo phía sau Jenny.
- Hôm qua đã chụp cảnh ở biển rồi nên hôm nay họ sẽ lên rừng chụp cảnh hoang dã. Chúng ta đi thôi. - Jenny nói, sau đó đưa Rose tiến về phía rừng núi trùng trùng.
Anh Thư đang ngồi tại địa điểm chụp hình mới và được các chuyên viên hoá trang. Mọi ánh mắt từ bên ngoài cứ nhìn về phía cô ra vẻ ái ngại. Anh Thư tuy không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng có đôi chút khó chịu.
- Chị Châu, đi dò la chuyện gì đã xảy ra vậy. Vì sao bọn họ cứ nhìn tôi chăm chăm. - Anh Thư gọi quản lý đến hỏi.
- Anh Thư à, cô còn hỏi vì sao bọn họ nhìn cô sao. Đêm qua xảy ra chuyện gì, cô không phải ở cùng Trần tổng sao.
Anh Thư nghe xong, tức giận đứng lên đập tay xuống bàn nổi nóng:” Cái gì, ai nói với chị.”
Mọi ánh mắt lại một lần nữa bị thu về phía cô.
- Cô tức giận chuyện gì, chuyện này cũng không có gì to tát. Có khi còn được nổi tiếng hơn, Trần tổng là ai chứ, được lọt vao mắt cậu ây chính là cô có phước. - Chị Châu thao thao bất diệt.
- Chị hiểu nhầm rồi, tôi và anh ta chẳng hề có quan hệ gì. - Anh Thư bình tĩnh lại, ngồi xuống tiếp tục cho thợ make up làm việc.
- Hiểu nhầm cũng được, hiểu đúng cũng được. Chỉ là mọi người ai ai cũng đang nghĩ cô hiện tại chính là người của Trần tổng. - Chị Châu mỉm cười hạnh phúc.
- Những kẻ điên. - Anh Thư không quan tâm nữa, bản thân không có không sợ người đời dèm pha.
Trong buổi chụp hình lần này có sự có mặt của Tuấn Khôi nên lời đồn đại kia càng được mọi người chắc ăn về phần chính xác. Có lẽ cô ca sĩ Anh Thư này thật may mắn khi lọt vào mắt của Trần tổng to lớn kia, số cô ta quả thật là rất may mắn.
Buổi chụp hình hôm nay được chọn là một nhà hàng sang trọng bật nhất được RoYal đầu tư khá cao. Buổi chụp hình sẽ bắt đầu từ cảnh bọn họ cùng nhau ăn trưa tại nhà hàng, kết thúc là cảnh Thiên Bảo sẽ cầu hôn Anh Thư bằng chiếc nhẫn mới nhất trong bộ sưu tập đá quý của RoYal. Không ngờ Trần tổng của chúng ta lại một công đôi chuyện mà quảng bá như vậy.
Trên bàn ăn đầy những món ăn trang trí khá đẹp mắt, Anh Thư hướng mắt về phía Thiên Bảo mỉm cười, hai người cùng nhau nâng ly rượu nên cụng vào nhau.
- Hôm qua nghe nói cô cùng Trần tổng ở cùng nhau tại một phòng sao? - Thiên Bảo gương mặt tràn đầy hạnh phúc mà nói.
- Haha, xem ra diễn viên lớn như Thiên Bảo đây cũng để ý đến tôi sao? - Anh Thư cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Thiên Bảo trìu mến.
- Tôi sao dám xem thường cô, nhưng quan trọng là xem ra khẩu vị của Tuấn Khôi đã thay đổi nhỉ. - Thiên Bảo gắp một phần thức ăn vào dĩa Anh Thư khẽ cười nói.
- Là cậu đang lo sợ sao? - Anh Thư khẽ cười, dùng nĩa đưa một miếng thịt nhỏ lên miệng Thiên Bảo
- Tôi phải lo sợ điều gì sao? - Thiên Bảo hé miệng đón lấy thức ăn từ Anh Thư.
- Không phải đang lo sợ cô gái của anh lại bị em họ để ý cướp mất sao, nay em họ đã để ý sang người phụ nữa khác thì đang mừng thầm như vậy. Nhưng mà, xin lỗi trò chơi tình ái của các người tôi không tham gia. - Anh Thư chăm chú vào đồ ăn bên dưới, khẽ nói nhỏ những lời trên.
- Cô biết chúng tôi là anh em họ sao? - Thiên Bảo tuy ngạc nhiên nhưng vẫn thực hiện đúng kịch bản, khẽ gọi phục vụ mang một món quà đi đến.
- Không những biết, tôi còn biết anh và cả anh ta cùng thích một người. - Anh Thư nhoẽn miệng nói, ánh mắt tỏ ra bất ngờ vì món quà Thiên Bảo mang tới.
Thiên Bảo mang món quà kia đi tới phía Anh Thư, phần này họ phải diển theo lời thoại có sẵn nên đành hoãn lại cuộc nói chuyện kia. Thiên Bảo đi tới một bước đã tiến đến trước mắt Anh Thư, anh bật chiếc hộp kia ra bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đưa về phía Anh Thư, đôi môi Thiên Bảo khẽ cười rồi nói:” Anh Thư, anh muốn đón em về nhà anh sống cùng nhau như vợ chồng, em có đồng ý không.”
Anh Thư ngạc nhiên, sau đó liền đứng lên ôm lấy Thiên Bảo sau đó khẽ nói:” Thiên Bảo, em yêu anh.”
Cuối cùng là cảnh Thiên Bảo trao chiếc nhẫn kim cương kia vào đôi bàn tay xinh xắn của Anh Thư, cuối cùng là nụ hôn nồng cháy của cặp tình nhân này.
Tuấn Khôi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Rose nơi nào thì đã bỏ đi từ trước kia xem xong cảnh phim. Mọi người sau khi xem xong liền nghĩ là Trần tổng không muốn nhìn thấy cô gái của mình lại đi hôn người đàn ông khác nên đã bỏ đi. Tuấn Khôi đi đến phòng của Rose thì nhìn thấy cửa đã bị khoá lại, gọi điện cho Rose thì lại nghe tiếng chuông từ bên trong phòng đổ ra ngoài.
- Cô ấy đi đâu được chứ, đã căn dặn là không được phép chạy lung tung và phải luôn mang theo điện thoại. - Tuấn Không nheo cặp mày lại, sợ Rose gặp nguy hiểm.
Khi mọi việc đã xong, mọi người chuẩn bị hành trang quay về lại thành phố thì bóng dáng của Rose vẫn mất hút. Thiên Bảo tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể tìm thấy cô, Tuấn Khôi cũng không hơn không kém.
- Trần tổng, hiện tại các nhân viên đã có mặt chỉ thiếu mỗi cô Phạm Minh Hà của phòng phiên dịch, xe đã sắp đến giờ khởi hành rồi. - Nhân viên của RoYal đến tìm Tuấn Khôi báo cáo.
- Được rồi, các người cứ cho xe về theo lịch trình. Tôi sẽ ở lại nơi này đợi cô ấy quay lại. - Tuấn Khôi đáp.
- Hay tống giám cứ về nghĩ ngơi trước, chúng tôi sẽ cử người ở lại đợi cô ấy.
- Không cần, các người cứ về trước đi. - Tuấn Khôi đáp, sau đó nhắm mặt lại suy nghĩ không hiểu Rose có thể trốn ở nơi nào được.
Khi được thông báo rằng mọi người sẽ về theo lịch trình, Tổng giám đốc sẽ ở lại quay về sau thì Jenny tỏ ra không vui liền đi tới tìm Tuấn Khôi.
- Anh ở lại đợi cô ta sao, cô ta không phải chỉ là một nhân viên bình thường.
- Dù là ai thì cũng là người của RoYal, tôi mang cô ấy đến đây phải có trách nhiệm mang cô ấy về. - Tuấn Khôi không nhìn JEnny mà đáp.
- Được, vậy em sẽ ở lại cùng anh. - Jenny cười nói.
- Không, em cứ về cùng mọi người trước. - Tuấn Khôi lắc đầu.
- Nhưng mà… - Jenny tìm kiếm lí do để được ở lại cùng Tuấn Khôi.
- Đây là lệnh của tông giám đốc, hiện tại em ở nơi này chính là theo hợp đồng từ RoyAl.
Jenny ấm ức bỏ ra ngoài, miệng thầm chừi:” Hừ, cái gì mà dù là ai thì cũng quan tâm tới chứ, không phải cô ta là thanh mai trúc mã với Tuấn Khôi từ bé sao. Tin tức này nếu không phải hôm qua nói chuyện với mẹ thì cũng không thề ngờ. Muốn có được điều mình muốn trước tiên phải tiêu diệt vật cản đường.”
Thiên Bảo cũng không quay về mà ở lại đợi Rose, anh nhớ tới lời Anh Thư nói,quả thật mặc dù Tuấn Khôi nói rằng sẽ ủng hộ nhưng Thiên Bảo vẫn không hề an tâm về con người này đối với Rose trong lòng anh.