Ken rời khỏi khách sạn quay về biệt thự Phạm gia thì nhận được điện thoại từ Pham gia gọi đến.
- Thiếu gia, giám đốc Trần Minh Trí bên RoYal sang tìm cậu. - Một tên bảo vệ gọi đến.
- Bảo hắn ta hiện tôi đang không có nhà, khi nào rãnh tôi sẽ cho anh ta một cái hẹn. - Ken vừa nói, ánh mắt tia lên cơn lửa giận.
- Dạ, nhưng cậu ấy nói có việc gấp nên muốn vào nhà đợi đến lúc thiếu gia về.
- Đồ ngu, mau đuổi hắn ta đi. - Ken tức giận rít lên sau đó cúp máy.
Biết Minh Trí sẽ cố tình nán lại để đợi nên anh không cho xe về Phạm gia nữa mà rẽ lại hướng khách sạn.
Một chiếc xe hơi chạy vào biệt thự Phạm gia, trên xe là một đoàn người mang rất nhiều áo cưới và phụ kiện, thêm một tốp là chuyên viên thời gian sẽ giúp Rin trở nên lộng lẫy vào ngày mai. Đám vệ sĩ thấy không có gì đáng nghi ngờ nên mở cửa để chiếc xe đi vào biệt thự.
Rin ngồi trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, thông báo đoàn người của Ken sai đến để giúp cô thử áo đã đến. Cô từ từ bước xuống phía dưới, được người làm dẫn vào một phòng thay đồ, cô không có một chút hứng thú với những gì đang ở trước mắt mình, chỉ là một sự xa xỉ vô vị. Rin đưa tay chạm vào một chiếc váy cưới trước mặt, dòng lệ tuôn rơi. Không lẽ cuộc đời cô phải cưới một người mà cô không hề yêu thương.
Một cô gái mang một chiếc váy cưới được xem là lộng lẫy nhất đến đưa ra cho cô xem. Không muốn làm khó nên cô cũng im lặng gật đầu, họ giăng màn và giúp cô thay bộ áo cưới kia. Đó quả thật là một váy cưới thật đẹp, phần trên đính những hạt đá quý lấp lánh cúp ngực tôn lên bộ ngực đầy của cô, đằng sau là lớp ren dài phủ cả mặt sàn. Cô nhìn mình trong gương, chợt giật mình vì sự xa hoa của chiếc váy.
Khi chiếc màn buông xuống, cô gái giúp cô thay váy khẽ mỉm cười nói.
- Tiểu thư, bộ váy này rất hợp với cô. Trong cô rất xinh đẹp.
- Cảm ơn. - Rin trả lời không một chút vui.
- Bây giờ chuyên viên thời trang sẽ giúp cô tư vấn chọn trang sức phù hợp. - Cô gái trẻ cười nói chỉ về phía một người đáng đứng dựa vào tường, đôi mắt chăm chú nhìn cô.
Rin không quay sang nhìn cái người gọi là chuyên viên tư vấn gì đó, cô cứ ngồi đó với gương mặt ủ dột. Khi một bàn tay khẽ chạm vào bờ vai thì Rin khẽ rùng mình.
- Nhị tiểu thư, cô mặc váy cưới thật xinh đẹp. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tâm thần như chấn động, Rin vội quay mặt lại nhìn: "Anh..."
Rin chưa kịp nói dứt thì một ngón tay của Minh Trí đã đưa lên bờ môi cô ra hiệu cô đừng lên tiếng. Rin nhìn những người phía sau đang nhìn hai bọn họ có vẻ nghi ngờ nên cũng không nhìn anh chăm chú nữa.
- Nhị tiểu thư, chúng ta bắt đầu chọn trang sức thôi. Xem ra Phạm gia đối với cô thật tốt, những bộ trang sức này xem ra rất quý giá.
Rin im lặng, Minh Trí đang nói mỉa cô chăng, ánh mắt Rin nhìn qua gương thấy nét mặt của anh lườm một cái.
- Trong lúc tôi làm việc, muốn đạt hiểu quả cao thì tôi cần một chút yên tĩnh cả không gian và thời gian. - Minh Trí nhìn xung quanh khẽ nói.
- Các người không nghe vị chuyên viên này nói sao, hãy ra ngoài một lát khi nào xong tôi sẽ cho mời các vị vào. - Rin quay sang nói về hướng những cô gái phía sau.
Nghe Rin nói vậy, bọn họ cũng lùi ra ngoài. Khi cửa phòng đóng lại, Minh Trí tiến tới khóa cửa phòng lại. Rin vẫn ngồi yên, trong lòng bấn loạn không biết phải bắt đầu nói điều gì.
Minh Trí từ từ tiến lại phía sau Rin, cô nhìn gương mặt anh qua gương và anh cũng đang nhìn ánh mắt của cô. Minh Trí không nói gì, từ từ phía sau mà ôm cô vào lòng.
- Anh... anh... - Rin giật mình ú ớ.
- Hãy im lặng, tôi rất nhớ em. - Minh Trí nói, ánh mắt đầy yêu thương.
- Có chuyện gì đã xảy ra, vì sao anh biết mà đến đây, vì sao phải giả làm một chuyên viên thời trang. - Rin hỏi một tràng không kịp để Minh Trí trả lời.
Minh Trí không trả lời, chiếc ghế xoay được anh xoay lại về hướng mình. Bây giờ cô và anh đã đối diện với nhau. Minh Trí cúi người xuống, nâng cằm Rin lên đặt lên môi một nụ hôn nhẹ nhàng.
Rin đón nhận nụ hôn của anh, trong lòng tràn đầy nỗi nhớ nhung.
Khi Minh Trí rời khỏi môi cô, Rin khẽ mở mắt chạm vào ánh mắt anh cũng đang nhìn mình.
- Minh Trí, cho em câu trả lời. - Rin tiếp tục hỏi.
- Rin, em không giận tôi sao? - Minh Trí đưa tay vuốt lên bờ má ửng hồng của cô.
- Anh làm như vậy là có lí do riêng của anh, là anh muốn tốt cho em đúng không? - Rin chợt khẽ rơi nước mắt.
- Cô gái nhỏ, tôi tất nhiên không thể nào rời xa em, em sẽ mãi mải thuộc về tôi. - Minh Trí dùng tay lau đi giọt nước mắt trên đôi má ửng đỏ.
- Vì sao anh không cho em biết, anh vẫn xem em là đứa trẻ ngốc ngếch hay sao. - Rin thật rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
- Em không nên suy nghĩ nhiều, hãy chuyên tâm làm một cô dâu thật đẹp cho ngày mai. - Minh Trí hôn lên trán cô mà nói.
- Sao? Anh không phải đến đây để cứu em sao, anh muốn em lấy Ken. - Rin không tin Minh Trí lại muốn cô kết hôn cùng Ken.
Minh Trí không nói gì, bước lại phía hộp trang sức nhìn qua một lần. Mang tới cho Rin một bộ anh cảm thấy thích hợp nhất. Sau đó đi tới cánh cửa ra vào, đưa tay lên cánh cửa, quay lại nói: " Tất nhiên em sẽ không bao giờ được phép kết hôn với ai ngoài tôi." Vừa nói dứt câu, cánh cửa mở ra, anh bước ra ngoài trước sự khó hiểu trong đôi mắt của Rin.
Minh Trí bước ra khỏi cổng Phạm gia thì lên chiếc xe của Trần Minh Trí giả để qua mắt bọn bảo vệ. Chiếc xe vụt đi thì xẹt ngang qua một chiếc ferari màu đỏ chạy hướng về biệt thự Phạm gia. Miêng Minh Trí khẽ cười, kế hoạch bắt đầu.
Cầm điện thoại trên tay, anh gọi cho Trần Hậu
- Bên cậu như thế nào? - Minh Trí lạnh lùng nói.
- Đã bao vây khách sạn, chỉ còn đợi lệnh chúng tôi sẽ tiến vào. - Trần Hậu đáp.
- Được, Phạm Lê Hoàng đã về biệt thự của hắn, Rin cũng an toàn. Cậu tiến vào ầm thầm, khi nào có biến mới được phép náo loạn. - Minh Trí ra lệnh.
- Vâng, thưa thiếu gia.
- Cho người đến bảo vệ biệt thư hoa hồng trắng? - Minh Trí hỏi tiếp.
- Vâng, đã bố trí người từ trước. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. - Trần Hậu nói như chắc chắn.
- Xem ra cậu thật biết cách bảo vệ cô gái của mình. - Minh Trí khẽ cười.
- Thiếu gia...tôi... không hiểu ý anh. - Trần Hậu ngập ngừng.
- Không có gì, hành động đi.
Sau khi Minh Trí cúp máy, Trần Hậu tự mình đơn thân độc mã đi vào khách sạn. Ra lệnh cho bọn đàn em bên ngoài không được hành động hấp tấp mà bể chuyện.
Trần Hậu một mình ung dung đi vào bên trong, bọn người phía Bảo Ngọc đã xác định được Trần Hậu nhưng cũng chưa dám hành động đợi lệnh của cô ta.
Trên phòng khách sạn, Bảo Ngọc nhận được tin người của Minh Trí đã hành động. Miệng cô khẽ nhoẻn miệng cười: " Để cho anh ta lên đây."
Trần Hậu đi đến cửa phòng mà Bảo Ngọc và Rose đang ở bên trong. Thấy chuyện này thật dễ dàng thì trong lòng nghi ngờ mà không đi vào. Trần Hậu lui bước đi ra ngoài, tiếp tục đứng bên ngoài canh gác.
Bảo Ngọc được báo tin Trần Hậu đi lên tới nơi nhưng không hành động mà quay ra ngoài thì ánh mắt cô ta lộ nét tức giận chửi:" Chết tiệt, cửa chết đến nơi mà lại thoát được."
Thật ra là khi mà Trần Hậu cầm lên ổ khóa cửa cánh cửa phòng, nếu anh vặn chốt đi vào thì kéo kíp cò kéo mũi tên đã tẩm thuốc độc mà cô ta đặt sẵn bên trong khóa cửa. Nếu anh ta có chết cũng không liên quan đến cô, rất may Trần Hậu đã ngửi được mùi chết chóc nên quay đầu lại.
Minh Trí lái xe đến nhà cũ, nơi mà Trần Phó Quang đang ở. Anh bước chân lên phòng của cha mình thì thấy cảnh chướng mắt khẽ đóng cửa lại đứng bên ngoài ho một cái: " Tôi có việc cần nói."
Minh Trí ngồi trong phòng khách, thấy một cô gái trẻ tuổi đi từ trên lầu xuống, nhoẻn miệng cười với anh rồi vội vã ra xe được tài xế của Trần lão đưa đi. Trần Phó Quang từ trên lầu ái ngại đi xuống nhìn nét mặt rất khó coi của Minh Trí.
- Con tới tìm ta sao không báo trước để ta đón tiếp. - Trần Phó Quang đi tới ghế ngồi đối diện Minh Trí nói.
- Tôi báo trước thì làm sao thấy được cảnh ông phong lưu như vậy. - Minh Trí gằn giọng. - Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, tôi đến để hỏi ông một số chuyện về mẹ tôi.
- Con gặp ta ngoài chuyện về mẹ con, hình như không còn gì để nói. - Trần Phó Quang gương mặt buồn bã nói.
- Mẹ cô trước khi lấy ông có con riêng, ông có biết hay không? - Minh Trí hỏi.
- Xem ra không có chuyện gì có thể giấu được giám đốc rồi. - Trần lão nhấp ngụm trà nói.
- Vì sao trước giờ tôi không biết chuyện này. - Minh Trí nheo mắt, bóp chặt ly trà trong tay.
- Vì nó không phải con ta, ta chỉ có một mình con là con mà thôi.
- Cô ta có thể giải lời nguyền. - Minh Trí hỏi.
- Tất nhiên, vì nó có huyết thống từ mẹ con.
- Vì sao trước đây ông không nói cho tôi biết còn hướng giải quyết. Ông hẳn cũng muốn trả thù Trịnh gia sao? - Minh Trí nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Phó Quang.
- Haha, con có thể điều tra ra mọi chuyện, tại sao lại còn đến hỏi ta. - Trần lão ung dung nói. - Đúng, ta hận Trịnh Đạt.
- Nguyên nhận. - Minh Trí không ngờ mình đoán đúng, việc này anh đã điều tra nhưng thật không rõ.
- Trước đây người mẹ con yêu là Trịnh Đạt, không phải là ta. MẶc dù mối thù truyền kiếp từ nhà họ Trịnh nhưng bà ta bất chấp mà yêu lão ta. Lúc ấy Trịnh gia khi biết bà ta là con gái kẻ thù nên cũng ra sức ngăn cản, trong lúc suy sụp mẹ con đã đồng ý lấy ta. Nhưng khi đó, mẹ con đã mang thai của Trịnh Đạt.
- Vậy cô gái kia là chị cùng cha với chị em nhà Rin. - Minh Trí khẽ giật mình. - Cô ta có biết sự thật đó.
- Không, nó được sinh ra tại VN chưa được một ngày liền được đưa sang Mỹ. Mẹ con vì rất thương nhớ mà cầu xin ta, nhiều lần tìm đến cái chết nên ta không đành lòng, cho bà ta biết nơi nuôi dưỡng con gái mình. Thật không ngờ, mẹ con vì trước kia bị nhà họ Trịnh đối xữ tàn độc nên sinh hận ý nên đã truyền lại mối thù cho con gái mình. Khiến con gái lại hận ý cha ruột,một tay tiêu diệt họ Trịnh.
- Cô ta được như ngày hôm nay là nhờ tiền của nhà họ Trần chúng ta. - Minh Trí trừng mắt nhìn Trần lão.
- Đúng vậy, nó được ta bảo trợ. - Trần lão ung dung nói.
- Ông cũng muốn tiêu diệt nhà Trịnh.
- Đúng, xem ra Bảo Ngọc đang làm rất tốt.
- Tôi sẽ không để ông thực hiện được đó. Trần lão gia, ông thật nham hiểm hơn tôi suy nghĩ.