Hồ ly ngậm lấy ngọc bội chạy trốn trong rừng, tốc độ chạy rất nhanh, ngay cả người luyện võ cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng xẹt qua. Người thường càng đừng nói đến, cái gì cũng không nhìn thấy, nếu nhạy bén nhận ra thì cũng chỉ nghĩ rằng mình bị hoa mắt.
Hồ ly không biết vì sao nó vẫn luôn lưu lại thế giới này, vô luận Chủ Thần thúc giục thế nào thì nó vẫn như cũ ở đây tận mười năm. Đại khái là vẫn còn áy náy với Thư Lộng Ảnh nên đối với sự biến đổi của nhân sinh, hồ ly tỏ vẻ không muốn tiếp thu.
Nó nhớ rõ năm đó, Thư Lộng Ảnh đã bệnh đến mức suy yếu không thể cứu vãn đột nhiên tiêu thất trong gió, cánh hoa nhỏ vụn đầy trời vô tình mang đi sự nỗ lực tồn tại của y, nó tận mắt nhìn thấy, nhưng cái gì cũng không làm được.
Tần Phong cuối cùng vẫn trở thành giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, tuy có chút biến chuyển, nhưng nhiệm vụ ở thế giới này rốt cuộc cũng đã hoàn thành, nó từ hệ thống thăng cấp lên , chức năng mới của nó chính là có thể ra vào hai thế giới, điều này làm nó mừng rỡ một phen, nhưng đáng buồn chính là không thể chia sẻ với người khác.
Nó lưu lại ảo cảnh của Thư Lộng Ảnh, len lỏi khắp các góc trong thế giới này, ảo cảnh này so với ảo cảnh của ký chủ mà nói chính là thiên thiên nhất luật, cứ phảng phất như vậy, hồ ly nó chưa từng biến mất.
(Thiên Thiên Nhất Luật: nghìn bài một điệu; bài nào cũng như bài nấy; rập theo một khuôn khổ.)
Mười năm trôi qua, qua ngày hôm nay thôi, nó sẽ bị Chủ Thần mạnh mẽ lôi ra khỏi thế giới này. Hồ ly nhìn trăng tròn trêи bầu trời, tự biến mình thành một quả cầu trắng.
Ngay lúc này, một cái lồng sắt từ trêи trời giáng xuống, giam cầm hồ ly không cho nó có cơ hội trốn thoát.
Hồ ly không chút để ý ngẩng đầu, liền nhìn thấy người mà nó không muốn thấy nhất đang đứng bên ngoài lồng sắt.
Tần Phong mặt mày có chút xám xịt nhìn hồ ly, vì đã lâu không có người chăm sóc nên lông của nó đã dài thêm một đoạn, nhìn rất đáng thương. Nhưng Tần Phong đã bị nó lừa gạt nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không bị dáng vẻ này của nó lừa nữa.
“Ta muốn gặp y một lần.” Tần Phong biết hồ ly sẽ nghe hiểu những lời hắn nói, hắn cũng không ngại mà thẳng thắn nói chuyện, “Hôm nay ngươi sẽ trốn không thoát, nếu ngươi không cho ta gặp y thì ta sẽ ném một con hồ ly bị uy dược bồi bên cạnh ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, phía sau liền xuất hiện một đống người, trêи tay tên cầm đầu có một con hồ ly đơn sắc và một con hồ ly có hoa văn, hình dáng to gấp đôi hệ thống nó a!
Hồ ly quả nhiên không thể bình tĩnh nổi, cảnh giác cong người lên, nhe răng trợn mắt phát ra âm thanh cảnh cáo.
“Ngươi hảo hảo mà ngẫm lại, ta sẽ cho ngươi thời gian một nén nhang.” Tần Phong chậm rãi nói, vén vạt áo ngồi trước lồng sắt đang giam cầm hồ ly.
Hắn đã bắt hồ ly không chỉ một hai lần, nhưng những lần trước nó có thể tự mình phát sáng rồi biến mất vô tung vô ảnh, lồng sắt căn bản không giữ chân được nó. Nhưng theo thời gian, năng lực của hồ ly tựa hồ đã giảm bớt. Mỗi một lần bị bắt, hồ ly cần tốn thêm thời gian một nén nhang mới có thể hóa thành quầng sáng mà chạy đi.
Cho nên, Tần Phong chỉ cho hồ ly nửa nén hương để suy xét, hắn cũng rất tự tin đối phương sẽ không thể chạy thoát.
Hồ ly biết mình lần này sẽ không thoát được nữa, mười năm, pháp tắc của thế giới đã dần dần biến nó thành một con hồ ly bình thường, tư duy của nó bắt đầu chậm rãi xơ cứng, bị đồng hóa thành hồ ly bình thường, năng lực của nó cũng dần dần biến mất, đây cũng là nguyên nhân mà Chủ Thần bắt buộc phải ép nó trở về.
Trầm mặc thật lâu, hồ ly rốt cuộc nói ra một câu tiếng người: “Y…… Đã, đã chết.”
Nó đã cố hết sức, nó đã không thể giống như trước kia cùng ký chủ blah blah đấu võ mồm nhanh nhẹn hoạt bát.
Một câu của hồ ly làm toàn bộ người đứng ở đây đều chấn kinh, hồ ly này có thể nói!!
Giáo chủ của bọn họ tìm con hồ ly này nhiều năm như vậy, mọi người vốn cực kỳ khó hiểu nhưng bây giờ đã biết rồi.
Một con hồ ly có thể nói, nếu để Thần Nguyệt Giáo bọn họ đoạt được thì đám nhân sĩ trêи giang hồ kia sẽ càng sợ hãi Thần Nguyệt Giáo a!
Tần Phong phức tạp nhìn hồ ly, tiện đà nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không buộc y, ta chỉ đơn giản muốn gặp y mà thôi.”
Trải qua mười năm mài giũa, tâm thái của Tần Phong đã trở nên thành thục, lặng nhìn giang hồ biết bao lần tinh phong huyết vũ, hắn càng không muốn xa rời Thư Lộng Ảnh, người mà trước kia đã tốt với hắn vô điều kiện.
“Đã nhiều năm như vậy, y vẫn còn trách ta sao?”
Hồ ly nằm trong lồng sắt nghe những lời này, cúi đầu không nói.
Tần Phong tỉnh ngộ quá chậm, hết thảy đều đã vô pháp vãn hồi…
“Có thể.” Hồ ly suy tư thật lâu, rốt cuộc mở miệng, “Bất quá, nếu ngươi có thể nhìn thấy y rồi nói sau.”
Trêи mặt Tần Phong lộ ra vui sướиɠ, lập tức phân phó nói: “Các ngươi lui xuống hết đi!”
“Không cần!” Hồ ly đánh gãy, “Cứ để bọn họ ở chỗ này.” Hồ ly quét mắt nhìn thuộc hạ sau lưng Tần Phong, nó vươn tay lấy một khối ngọc bội màu đen dưới thân ra.
Tần Phong thấy khối ngọc này đồng tử hơi co rút. Khối ngọc này chính là khối ngọc năm đó sư phụ hay đeo trêи người. Sau khi sư phụ biến mất, ngọc bội cũng không rõ tung tích.
Cứ nghĩ đến việc, sau bao nhiêu năm không ngừng kiên trì tìm kiếm, hắn rốt cuộc đã có thể gặp được người hắn luôn tâm tâm niệm niệm, bàn tay dưới áo Tần Phong gắt gao nắm chặt, vui sướиɠ như nham thạch phun trào.
Thuộc hạ sau lưng hắn cũng căng thẳng không ít, bọn họ tò mò, rốt cuộc người đã khiến giáo chủ không chối từ tìm kiếm nhiều năm như vậy có bộ dáng gì.
Hồ ly giơ móng vuốt, ấn lên ngọc.
Trong nháy mắt, vô số quang hoa tuôn trào, rừng rậm đen kịt chung quanh nháy mắt trở nên xám bạc như ánh trăng.
Bọn thuộc hạ trợn mắt há mồm nhìn sự thay đổi đột ngột này, họ chỉ thấy cổ thụ chung quanh đều đã biến thành vô số nguyệt quế trắng ngần, đóa hoa vụn vặt bay bay, nơi xa là một tòa cung điện cẩm thạch đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Có người nhịn không được nói: “Kia không phải là Thần Nguyệt điện sớm đã bị thiêu hủy rồi sao?!”
Tần Phong sừng sờ tại chỗ, cau mày, chung quanh vẫn là một mảnh đen kịt như cũ, không có bất luận biến hóa gì.
Nơi mà người nọ chỉ vào cũng chỉ là một đống cỏ dại xơ xác…
“Oa! Đó là cái gì?!”
Có người kinh hô, chỉ vào bên người hồ ly. Trong mắt họ, vô số nguyệt quế bị gió thổi bay tạo thành một khối cầu trắng muốt, sau đó hoa tan đi, một nam tử mặc hoa phục trắng phiêu diêu giữa không trung, lúc ngẩng đầu, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra làm không ít người hít thở không thông.
“Giáo chủ!” Có người đã từng gặp qua Thư Lộng Ảnh bất ngờ hô lên một tiếng.
Những người chưa gặp qua y thì chỉ biết ngốc lăng nhìn vẻ đẹp tuyệt mỹ đó.
“Hồ ly, Tần Phong hắn sao lại chạy vào đây?” Mỹ nhân trước mắt dường như không để ý tới bọn họ, cau mày tựa hồ đang cực kỳ buồn rầu.
“Nha, người này thế nhưng dám hô thẳng tên húy của giáo chủ.” Có người kinh ngạc nói, danh tự Tần Phong có rất nhiều người không dám trực tiếp nói ra khỏi miệng, nhưng y thế nhưng lại gọi thẳng mà không hề sợ hãi.
Mọi người nhịn không được nhìn về phía Tần Phong.
Tần Phong vẫn đứng im tại chỗ, nôn nóng nhìn chung quanh, hắn không nhìn thấy được bất luận thân ảnh nào thuộc về Thư Lộng Ảnh, cũng không nghe được bất luận thanh âm nào của y, những gì mà người khác chứng kiến, hắn đều không nhìn thấy!
Hồ ly đang bị nhốt trong lồng sắt nhìn thân ảnh bạch sắc trêи không trung, cực kỳ kiên nhẫn nói: “Đại khái là lúc hắn nằm mơ vô tình xâm nhập, ngươi đưa hắn trở về là tốt rồi.”
Mỹ nhân gật đầu, hướng đến một nơi căn bản không có ai, sau đó tay áo vung lên, tựa hồ muốn đưa thứ gì đó rời đi.
Sau khi trở về, mỹ nhân lại mở miệng nói: “Thật đúng là một tên nhóc con, vừa gầy vừa lùn, cũng không biết làm thế nào trở thành võ lâm chí tôn.”
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, đây, đây là đang nói giáo chủ bọn họ sao?
“Ký chủ, ngươi biết cái gì gọi là,… Gọi là ăn khổ trong khổ mới trở thành nhân thượng nhân!”
Mọi người nhìn mỹ nhân nói một câu, hồ ly nói một câu, họ chậm rãi nhận ra có điều không đúng.
Hồ ly nói chuyện không được nhanh nhẹn, sau một lúc đã không theo kịp đối thoại của mỹ nhân. Mà mỹ nhân này giống như vẫn nghe và trả lời như bình thường, một bên cười một bên trò chuyện!
Qua một lúc mọi người đều đã đoán được, thời gian trước mắt này, đại khái căn bản không phải cùng một lúc với bọn họ, chỉ là phương pháp có gì đó rất thần kỳ không thể lý giải được. Nói cách khác, đây là ảo cảnh mà Thư Lộng Ảnh đã tạo ra lúc Tần Phong chỉ là một tên khất cái, ảo cảnh này được lập đi lập lại trong mười năm qua…
Nghĩ tới điểm này, mọi người đều trầm mặc, họ quay đầu nhìn người vẫn luôn đưa lưng với bọn họ, không biết làm thế nào cho phải.
Tần Phong ngây ngốc đứng tại chỗ, nghe hồ ly lắp bắp nói chuyện tựa như người kia đang ở rất gần đây.
“Các ngươi đều nhìn thấy?” Tần Phong mở miệng hỏi.
“Bẩm giáo chủ, chúng ta đều nhìn thấy.” Mọi người do dự chốc lát, thành thật trả lời.
“Vậy, vì sao ta cái gì cũng không nhìn thấy?” Thang âm Tần Phong rất nhẹ, nhưng trong lòng mọi người đã run sợ không thôi!
Nhưng điều mà họ lo lắng cũng không có xuất hiện, Tần Phong tạm dừng một lát, tựa hồ cực kỳ mỏi mệt nói: “Các ngươi lui ra trước đi.”
Mọi người lĩnh mệnh, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Hồ ly không tiếp tục nói chuyện nữa, nó ngồi im trong lồng, nhìn thân ảnh vừa nói vừa cười trêи không trung, phảng phất như y và nó là hai thế giới tách biệt nhau…
Đây là Nguyệt Thần mà dân gian lưu truyền, bất quá chỉ là một hồi ảo cảnh mà thôi, đảo mắt như khói mây biến mất không còn tung tích.
Thế nhân vô tri đi vào ảo cảnh của Thư Lộng Ảnh, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa lộng lẫy liền cho rằng mình đã vào nhầm Nguyệt Thần Điện, gặp được Nguyệt Thần, thậm chí còn bắt đầu xây dựng miếu Nguyệt Thần.
“Vì sao ta không nhìn thấy sư phụ? Là y không muốn thấy ta sao?” Thanh âm Tần Phong run rẩy.
Hồ ly lắc đầu: “Ngươi không nhìn thấy là bởi vì tinh thần lực của ngươi quá mạnh, lúc sinh thời Thư Lộng Ảnh không thể dùng Nguyệt Hoa Trọng Ảnh quấy nhiễu ngươi, sau khi chết……càng không thể……”
“Sau khi chết?” Tần Phong lặp lại câu trọng điểm, nói: “Y thật sự…… Đã chết?”
Hồ ly gật đầu.
“Vậy y, đi thế nào?” Tần Phong trở nên bình tĩnh lạ thường, tựa như một hồ nước lặng im, không gợn nổi một cơn sóng nhỏ.
Hồ ly muốn nói ra hết thảy những gì mà Thư Lộng Ảnh đã làm cho Tần Phong, nhưng đầu lưỡi nó cứng ngắc, không thể nói quá nhiều lời.
Thật lâu sau hồ ly mới mở miệng: “Thôi, dù sao ta cũng phải đi rồi. Mọi chuyện, cho chính ngươi tận mắt nhìn xem đi.”
Nguyệt hoa rơi rớt, hồ ly chậm rãi biến thành nửa trong suốt, sau đó hóa thành một ánh huỳnh quang bắt đầu tan biến giữa không trung.
Tần Phong đại kinh thất sắc, cuống quít đá văng lồng sắt muốn ôm lấy hồ ly, nhưng cái hắn ôm chỉ là không khí lạnh lẽo lượn lờ sương trắng: “Ngươi, ngươi muốn chạy trốn sao?! Vô dụng! Ta nhất định sẽ bắt được ngươi!”
Hồ ly giữa không trung lắc đầu, hóa thành một cái máy tính bảng màu trắng.
Nó là thiết bị công nghệ cao có khả năng lưu lại nhiệm vụ, những ký chủ tới các thế giới song song nó đều bảo tồn dữ liệu toàn vẹn.
Máy tính bảng chậm rãi dừng trêи tay Tần Phong, phía trêи tựa như đang phát một bộ phim truyền hình, xuất hiện thân ảnh mỹ lệ của Thư Lộng Ảnh.
Tần Phong thấy mình khi còn nhỏ bị bọn buôn người bắt lấy rồi hắn thẳng tay đánh bọn họ vỡ đầu tới choáng váng, sau đó Thư Lộng Ảnh ra tay giết bọn buôn người, một đường ôm hắn về miếu hoang, lặng yên rời đi.
Khi đám sát thủ tới miếu tàn sát bọn họ, Thư Lộng Ảnh cũng vội vàng chạy tới nhưng vì không đủ thời gian mà dùng thọ mệnh của mình để ngưng đọng thời không, đuổi tới cứu hắn một mạng.
Mà hắn thì sao? Bị cừu hận che mắt, không phát hiện ân nhân cứu mạng đã hôn mê bất tỉnh cách miếu hoang không xa.
Hắn ở Cổ gia, Thư Lộng Ảnh đem những người khi dễ hắn âm thầm chỉnh bọn họ, giúp hắn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, rồi yên lặng đứng trong đám người chú ý hắn……
Còn có thật nhiều thật nhiều, Thư Lộng Ảnh đứng một bên, yên lặng vì hắn dựng lên một bức tường bảo hộ, nhưng y cái gì cũng không nói……
Hắn thấy mình cưỡng bách sư phụ, chỉ lo phát tiết ɖu͙ƈ vọng của bản thân, không nhìn thấy sắc mặt đối phương đã tái nhợt, tùy thời có thể chết đi……
Hắn nhìn thấy lúc Tứ đại gia tộc và Thần Nguyệt Giáo liên hợp tấn công Minh Giáo, hắn không thể không tự mình ra mặt.
Khi đó, sư phụ thường xuyên lâm vào hôn mê, thời gian thanh tỉnh không nhiều lắm.
Nhưng tới lúc hắn rời đi, sư phụ lại đột nhiên tỉnh lại.
“Ngươi phải đi sao?”
“Ân.” Hắn thấy mình ngồi xổm trước giường, gạt đi những sợi tóc nhạt màu trêи trán Thư Lộng Ảnh, “Ta đã tìm được nơi giáo chủ Minh Giáo rơi xuống, đường xá không xa, ba ngày sau ta sẽ trở về.”
Hắn hôn lên trán Thư Lộng Ảnh, thâm tình nói: “Chờ ta trở về.”
Thư Lộng Ảnh cười cười, không có trả lời.
……
Tay Tần Phong run lên nhè nhẹ, đây là khoảnh khắc mà bọn họ lần cuối cùng tiếp xúc nhau, chờ tới khi hắn vội vàng trở về thì sư phụ đã biến mất……
Sư phụ rốt cuộc là đi như thế nào……
Hắn suy nghĩ rất nhiều năm nhưng vẫn không nghĩ kỹ vì sao một người như vậy lại đột nhiên tiêu thất vào hư không?
Thẳng đến khi hắn nhìn thấy tình cảnh lúc đó, trái tim phảng phất như muốn đình chỉ.
Sư phụ một người ngồi trêи xe lăn, ánh mặt trời phủ lên cơ thể mềm mại của y, cả người y đột nhiên trong suốt, sau đó cánh hoa rào rạt tung bay.
Sau giờ ngọ bỗng nhiên có một trận gió thổi qua, cuốn lấy những cánh hoa nhỏ vụn. Sư phụ cứ như vậy, tiêu tán từng chút, tan vỡ trong cơn mưa hoa mỹ lệ.
Ngày sau đó, nguyệt quế trêи Thần Nguyệt Giáo một đêm điêu tàn……