Nhị Trọng Ảnh

chương 7: vừa lên sàn đã lóe mù mắt người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

by Hoa_Diec

Thư Mặc dù sao cũng là hồng bài Cúc Hoa Lâu, cho nên chỉ cần lộ mặt làm kinh diễm khách nhân một chút là đủ rồi.

Đàn xong một khúc, "Thư Mặc" liền lui xuống.

Người dưới đài tuy rằng không muốn tha, nhưng cũng không nói gì thêm, Cúc Hoa Lâu này phía sau có người, bọn họ không dám làm càn có yêu cầu quá mức.

Chỉ là sôi nổi hỏi thăm địa vị của hồng bài Thư Mặc, xem mình có cơ hội bắt lấy hay không.

Kết quả có lão khách nhân tiếc hận than dài: “Đừng nghĩ, Thư Mặc này đã có chủ nhân, tuy rằng không biết là ai, nhưng phàm là người không có mắt đánh chủ ý lên Thư Mặc, hậu quả đều thảm giống nhau.”

Nói xong còn làm mặt quỷ nói: “Tứ đại gia tộc lão gia Lôi gia, ỷ vào Lôi gia làm xằng làm bậy, ngày thường không biết làm bẩn bao nhiêu nữ tử và thiếu niên trong trắng. Nhưng bởi vì đùa giỡn Thư Mặc, các ngươi đoán xem, ngày hôm sau đã bị người cắt đứt mệnh căn!”

(Mệnh căn: JJ hay còn gọi là ciu)

Đại gia nghe xong cười gượng, tay nắm thật chặt, sau lưng phát lạnh.

Cái này ra tay đặc biệt ác độc, tức khắc đánh mất tâm tư đối với Thư Mặc.

"Thư Mặc" đi tới sương gian của Thư Lộng Ảnh, đang muốn đẩy cửa mở ra, phía sau liền truyền đến thanh âm của tú bà Cúc Hoa Lâu: “Ai u, Thư Mặc a, nhanh chuẩn bị tốt đi đến khách điếm Duyệt Lai, nếu để muộn Mục gia trách tội xuống, chúng ta không đảm đương nổi đâu."

(Lưu ý tú bà này là nam nha...)

"Thư Mặc" trở về có lệ nói một câu: “Đã biết.”

Trong lòng chán ghét, tú bà này ngày thường yêu nhất là đối người khoa tay múa chân.

Liên tưởng đến cảnh tú bà không biết tốt xấu đối chủ nhân hắn khoa tay múa chân, "Thư Mặc" yên lặng ở trong lòng vì đối phương châm nến.

"Thư Mặc" bưng quần áo Thư Lộng Ảnh yêu cầu, đẩy sương gian y ra.

Giương mắt liền thấy Thư Lộng Ảnh dựa vào ghế quý phi.

Trang phục tuyết trắng hoa lệ, bạch ngọc vấn tóc, suối tóc đen nhánh như vẩy mực đáp trên ghế quý phi.

Đồng dạng là khóe mắt đào hoa.

Yêu diễm lại thanh lãnh làm nhân tâm không sinh ra nửa điểm khinh nhờn.

Cùng hơi thở phong trần của hắn bất đồng, mờ ảo như cửu thiên thượng nguyệt thần.

(Cửu thiên thượng nguyệt thần: trăng trên bầu trời.)

Hơn nữa giơ tay nhấc chân đều tạo uy áp làm người sinh sợ hãi.

Nếu không phải võ lâm cao thủ đệ nhất đệ nhị, căn bản không làm được như thế.

"Thư Mặc" thực nhanh cúi đầu, cung kính đem quần áo dâng lên: “Tôn thượng, người bên dưới đang chờ.”

Thư Lộng Ảnh nhìn y phục hoa lệ tinh xảo trên khay, phục sức hơi mang nữ khí, yên lặng mà nuốt xuống một búng máu, thanh lãnh cao ngạo gật đầu: “Ân, ngươi cũng đi đổi đi."

Không bao lâu, sau khi bạch y công tử rời Cúc Hoa Lâu, người Mục gia liền chạy đến Cúc Hoa Lâu hướng tú bà thúc giục.

Nghe Thư Mặc còn chưa chuẩn bị tốt, người Mục gia liền phát hỏa, khẩu khí cực kỳ không tốt: “Tất cả mọi người đều chờ y, đùa giỡn với Mục gia chúng ta sao?”

Tú bà dán vào thân mình người nọ, trong lòng ngực hắn lấy lòng vẽ xoắn ốc: “Thư Mặc sẽ nhanh tới, ngươi cũng biết tính tình y, tự cao tự đại thôi.”

Thân là tú bà Cúc Hoa Lâu, tiểu quan đối hắn nói gì nghe nấy, cố tình chính là Thư Mặc, ỷ có chỗ dựa, còn thường xuyên đối hắn khoa tay múa chân.

Tú bà bên ngoài tuy không dám nói cái gì, nhưng ngấm ngầm lại ngáng chân Thư Mặc.

Nói một lát, liền cố ý trước mặt người Mục gia làm Thư Mặc kéo cừu hận.

Người nọ cũng không đẩy tú bà ra, khẩu khí có điểm hòa hoãn, khinh thường nói: “Không phải chỉ là một con thỏ thôi sao? Mục gia chúng ta muốn nghe đàn mới mời y đến đàn một khúc, còn dám tự đại?”

Tú bà hờn dỗi nói: “Ai nha, đại gia đừng tức giận, là Thư Mặc không đúng, chờ y xuống, ta kêu y hướng đại gia ngươi bồi thường không phải là được sao.”

“Kêu ai bồi thường cái gì?” thanh âm ngả ngớn từ trên lầu truyền xuống.

Người Mục gia cùng cùng tú bà vừa ngẩng đầu, tức khắc đã bị Thư Lộng Ảnh mê hoặc đến điên đảo chúng sinh.

Trong truyện, Thư Mặc chính là tại tiệc chiêu đãi Đại Hội Võ Lâm thanh danh vang dội vì một khúc "Nhân Gian Cung Khuyết".

Rất nhiều người khinh thường thân phận Nam Quan của hắn cũng vì được thuyết phục dưới cầm nghệ mà không hề chửi bới.

Vì muốn nhanh hoàn thành cốt truyện nên Thư Lộng Ảnh gọi người cầm quần áo chuẩn bị sẵn đem đến.

Vẫn là hồng sa mỹ lệ như cũ, nhưng tay áo cùng vạt áo dài thêm một chút, cổ áo cố ý thiết kế rộng hơn, viền áo còn thêu hoa mẫu đơn bằng tơ vàng phức tạp.

Trong tay ôm đàn cổ, tư thái quyến rũ từ thang lầu đi xuống.

Mái tóc đen nhánh thẳng tắp được trang sức hoa lệ búi cao, mắt đào hoa tà mị hàm chứa ý cười nguy hiểm, nhìn hai người đang ngẩn ra.

Cái gì gọi là yêu nghiệt?!

Cái gì gọi là họa thủy?!

Nhìn Thư Lộng Ảnh thì hảo rồi!

Thẳng đến khi Thư Lộng Ảnh xuống tới bậc cuối của cầu thang, hai người mới phản ứng lại.

Người Mục gia nhìn Thư Lộng Ảnh, đôi mắt còn có chút đăm đăm, miệng không quá nhanh nhẹn: “Không, không có. Thư công tử chuẩn bị tốt rồi sao? Nhanh đi theo ta đi.”

“Thật là vất vả ngươi.” Thư Lộng Ảnh mỉm cười nhìn Mục gia người, người nọ bị mê đến thất điên bát đảo.

“Nào, nào. Công tử, thỉnh……” Nói xong, cúi người đỡ Thư Lộng Ảnh lên kiệu.

Thư Lộng Ảnh cười đáp ứng, lúc đi ngang qua tú bà còn rất thâm ý liếc mắt nhìn một cái.

Tú bà nhìn Thư Mặc được thỉnh lên kiệu, đi đến khách điếm Duyệt Lai, vươn tay, đánh mình một cái tát: “Ai u uy, khẳng định là đã đắc tội y, thật là tạo nghiệt nha!”

Trong lúc lắc lư đi đến khách điếm, Thư Lộng Ảnh xem lại cốt truyện một chút.

Trong truyện nhắc tới, Thư Mặc trước mặt quần hùng lóe sáng lên đài, gợi lên hứng thú của Cổ Hằng tại khách điếm Duyệt Lai.

Khi đó, Cổ Hằng chỉ là thiếu gia Cổ gia, cùng Mục gia thiếu gia Mục Hàm Xuân là bằng hữu chí giao, nhưng cùng Mục Hàm Xuân thời trẻ có hơi bất đồng, chơi bời lêu lổng, tâm địa gian giảo, là một người phong lưu.

Sau đó Cổ Hằng bắt đầu thông đồng với Thư Mặc, cuối cùng sau một năm làm gia chủ, đem Thư Mặc chuộc trở về.

Nhưng trong tiểu thuyết là sơ lược như vậy, về phần chi tiết ra sao, vẫn là phải hảo hảo nghiền ngẫm một chút.

Làm một thẳng nam, ra vẻ tiểu quan cũng thật không dễ dàng.

Hơn nữa, Thư Lộng Ảnh vẫn là lần đầu tiên ra trận.

Ít nhiều có chút thấp thỏm, lần nữa nghiền ngẫm thần thái và động tác, khách điếm Duyệt Lai cũng đã tới rồi.

Thư Lộng Ảnh xả ra mị hoặc tươi cười, quyến rũ đi xuống kiệu.

Đột nhiên, hệ thống “Tách——” một tiếng, thiếu chút nữa làm Thư Lộng Ảnh loạng choạng.

“Ngươi tách cái gì mà tách.” Thư Lộng Ảnh mị sắc nhìn hạ nhân Mục gia, trong lòng hung tợn đối hệ thống nói, “Nếu bị thất bại đều là tại ngươi!”

Hệ thống ngoan ngoãn quay về ngọc trụy Tàn Nguyệt.

“Ký chủ, hệ thống thăm dò nơi có nam chính, hiện tại trong khách điếm thăm dò được tín hiệu của nam chính……”

Thư Lộng Ảnh lại lảo đảo một cái.

Cái gì? Nam chính không phải còn đang lưu lạc sao, như thế nào xuất hiện ở chỗ này.

“Thư công tử, ngươi không sao chứ?” người Mục gia người là kiến phùng sáp châm, muốn tiến lên đỡ Thư Lộng Ảnh, sờ sờ cặp tay trắng nõn kia.

(Kiến phùng sáp châm: Cố gắng tận dụng tất cả không gian, thời gian, cơ hội có được.)

Thư Lộng Ảnh không dấu vết né tránh, cười nói: “Đều do vị kia nhà ta không biết kiềm chế, hôm nay còn nói muốn tiếp tục, bất quá chỉ đàn một khúc, không gì đáng ngại.”

Lộ liễu nói như thế làm người Mục gia cứng đờ, hắn đương nhiên Thư Lộng Ảnh không đơn giản chỉ nói nguyên nhân mà là lấy người đứng sau nhắc nhở hắn!

Hạ nhân Mục gia cười gượng vài tiếng, thức thời lui ra sau vài bước: “Ha hả, Thư công tử đi theo ta."

Thư lộng nhẹ nhàng bâng quơ đối phó rồi qua đi, thần sắc bình đạm đi vào.

Nhưng trong lòng lại vì sự xuất hiện của nam chính mà gợn sóng muôn vàn: “Bạch Miêu nhi, Tần Phong như thế nào lại ở chỗ này, hắn không phải nơi nơi lưu lạc ăn xin sao?”

Bọn họ chính là ba năm sau mới gặp mặt nhau, nếu như không cẩn thận gặp phải không biết có quấy nhiễu cốt truyện hay không?

Hệ thống xem thường: “Nói không chừng là người ta lưu lạc đến đây.”

Thư Lộng Ảnh nghẹn họng, cũng đúng, yến tiệc quy mô thế này, đích xác sẽ hấp dẫn rất nhiều ăn mày tới đây.

Tần Phong đi đến cũng là đều dễ hiểu.

Hắn chỉ cần đi hết cốt truyện của mình là được rồi, không cần để ý.

Thư Lộng Ảnh hít sâu một hơi, nghiêm nghị đi đánh đàn.

Nói đến Tần Phong, hắn đang trốn trong một góc tối, nhìn nhìn ca vũ.

Đột nhiên, thấy một thành viên trong đoàn khất cái của mình nước mắt rưng rưng xông ra.

Tần Phong trong lòng cả kinh, đó không phải Cẩu Đản sao!

Hắn lúc trước không phải đã bàn qua, phải xin ăn cùng một nhóm, không được xuất hiện ở đại sảnh sao? Nếu chọc giận những người không nên chọc liền thảm!

Thân mình vội vàng lăn một cái, đến bên cạnh Cẩu Đản, thừa dịp không ai chú ý, một tay đem người kéo đến chỗ tối.

Cẩu Đản bị dọa sợ hãi kêu lên, Tần Phong mau chống bưng kín miệng nó: “Cẩu Đản, là ta.”

“Ngươi không phải cùng một tổ với Tiểu Lê sao? Sao lại chạy qua đây?” Tần Phong cau mày nói.

Cẩu Đản vừa thấy lão đại là nhà mình, nước mắt nguyên bản rưng rưng liền xôn xao chảy xuống: “Lão đại, mau đi cứu Tiểu Lê đi! Tiểu Lê bị người bắt đi rồi!”

Cẩu Đản cùng Tiểu Lê ở cửa sau khách điếm Duyệt Lai nằm vùng, đột nhiên có một lái buôn vì lộ phí không đủ nên không thể vào khách điếm Duyệt Lai.

Vừa thấy có hai tiểu khất cái ở đang đó nằm vùng, liền muốn lấy bọn họ xả giận.

Kết quả, đấm đá qua đi, phát hiện tiểu nữ khất lớn lên thật hảo, tuy cố tình dùng bùn đất che đi.

Bọn buôn người kia trên giang hồ có tiếng mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấu ngụy trang của Tiểu Lê. Sau đó nổi lên tâm tư, mạnh mẽ đem người mang đi.

Thấy Cẩu Đản còn nhỏ lại là khất cái, liền không để trong lòng, một chân đá bay.

Cẩu Đản thấy Tiểu Lê bị bắt đi liền gấp đến không biết làm sao, chạy nhanh tìm người hỗ trợ, đánh bậy đánh bạ liền xông vào đại sảnh.

Tần Phong nghe xong, trong lòng nôn nóng: “Mang ta đi đến nơi Tiểu Lê bị bắt đi!”

Vội vàng chạy qua, nhưng là đã "người đi trà nguội"!

Tần Phong ảo não đánh một quyền lên tường, đều là hắn sai, bởi vì Tiểu Lê lớn lên cực hảo, cho nên ngày thường đều không cho nàng ra ăn xin.

Hôm nay bởi vì khách điếm Duyệt Lai khách có đại yến, cho nên đem Tiểu Lê đi xem náo nhiệt. Sớm biết như vậy thì sẽ giống bình thường không đáp ứng!

Cẩu Đản nức nở nói: " Bọn họ không phải người tốt, khẳng định thấy Tiểu Lê xinh đẹp, muốn đem bán Tiểu Lê!”

Đem bán Tiểu Lê!

Tần Phong trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên ngẩng đầu, kéo Cẩu Đản: “Đúng! Di Hồng Viện, chúng ta mau đi Di Hồng Viện!”

Lúc này, trong khách điếm Duyệt Lai Thư Lộng Ảnh vừa vặn lên đài.

Y như trước bình tĩnh, trang điểm tinh xảo, kinh diễm toàn trường.

Kỳ quái chính là, y vừa lên đài, hệ thống liền nói cho y biết Tần Phong đã rời khỏi.

Thư Lộng Ảnh nghĩ trăm lần cũng không ra, yến tiệc vừa mới bắt đầu, khất cái không phải đều chờ toàn bộ người lúc uống say tìm kiếm đối tượng sao?

Như thế nào lại sớm rời đi như vậy?

Bất quá, Thư Lộng Ảnh không nghĩ quá nhiều, tránh gặp mặt a.

Hoàn thành cốt truyện là điều quan trọng nhất.

Mục gia đại công tử Mục Hàm Xuân rõ ràng rất vừa lòng với hồng bài Cúc Hoa Lâu, cười cực kỳ sảng khoái.

Ở dưới đài một bên đánh giá y, một bên cùng thanh niên bộ dáng bình thường bên cạnh nói chuyện với nhau.

Thư Lộng Ảnh biết, thanh niên bộ dáng bình thường kia chính là Cổ Hằng sau khi dịch dung.

Chuẩn bị xong cầm, lông mày nhẹ nhướn, đối dưới đài lộ ra tươi cười điên đảo chúng sinh.

Này tính là cái gì, chờ gia cho các ngươi nghe một khúc, lóe mù mắt các ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio