Hiển nhiên, vị trước mắt này cũng không phải người gì dễ hầu hạ.
Thư Lộng Ảnh vẫy vẫy tay, không cảm kϊƈɦ nói: “Còn ta, thân thể ta không có việc gì, không cần làm phiền Nam Thần Y ra tay.”
Nam Thần Y Thủy Liêm hắt mũi trừng mắt: “Thư giáo chủ, cái này là ngươi không đúng rồi, lão hủ đã xem qua mạch của ngươi…… Ai da nha!!!!! Ngươi nắm râu ta làm gì!”
Bộ dáng vốn suy yếu của Thư Lộng Ảnh nháy mắt đã biến mất, y kéo râu Nam Thần Y lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại biết thân phận của ta?”
Lời nói này đằng đằng sát khí, quả thật là một cặp thầy trò a!!!! Nam Thần Y cảm thấy ủy khuất không thôi, miệng lão bẹp một tiếng tựa như sắp khóc đến nơi. Lúc này Khổng Nhiễm mới vội vàng lên tiếng hòa giải: “Mau mau buông tay, chuyện này là ta nói cho Nam Thần Y biết, ngươi yên tâm, Nam Thần Y hành y tế thế, chuyện lão bận tâm bất quá là thương sinh trong thiên hạ, còn những chuyện khác lão chắc chắn sẽ không nhúng tay. Thân phận của ngươi, Nam Thần Y đương nhiên cũng sẽ không lắm miệng.”
Dứt lời Khổng Nhiễm liền nghĩ nghĩ, nói thêm một câu: “Tần Phong cái gì cũng chưa biết.”
Thư Lộng Ảnh híp híp mắt rốt cuộc buông lỏng nắm tay, Nam Thần Y nhảy dựng bất mãn xoa xoa chòm râu hết trò lại thầy thi nhau nắm bứt, trong lòng bi thương a!
Khổng Nhiễm tiếp tục nói: “Ngươi vẫn để Nam Thần Y xem mạch đi, lúc trước khi ngươi hôn mê, Nam Thần Y đã xem qua một lần, mạch tượng mỏng manh đến mức khó có thể nghe thấy. Nếu không phải ngươi đã từng giúp ta thì phỏng chừng ta cũng sẽ mặc ngươi sống chết chứ đừng nói chi là giúp ngươi gạt Tần Phong.
Thư Lộng Ảnh cười tự giễu, vươn tay mình ra nói: “Được rồi, để Nam Thần Y xem một lần thử xem.”
Thủy Liêm không tình nguyện thò tay lại gần bắt mạch, nếu không phải đây là ân nhân cứu mạng của đồ nhi Thiên Cơ Tử thì lão có chết cũng sẽ không chẩn bệnh cho người đã nắm râu mình đâu!
Lão chuẩn xác nắm lấy mạch môn của Thư Lộng Ảnh, biểu tình nguyên bản không tình nguyện nháy mắt nghiêm túc lại, sau đó hai mắt lão mở càng ngày càng lớn, không thể tin nhìn về phía Khổng Nhiễm: “Nhiễm nhi a, ngươi xác định người này là Thư giáo chủ?! Mạch tượng suy yếu chờ ngày gián đoạn, đừng nói là luyện võ, ngay cả một ít việc nặng cũng làm không xong, ngươi chắc chắn người này là người đã cứu ngươi, hơn nữa còn dùng tay không bẻ gãy huyền kim tỏa?!!”
Biểu tình Khổng Nhiễm biến chuyển khó lường: “Thần y tiền bối, lời ngươi nói là có ý gì?”
Thủy Liêm xem xét lại lần nữa, mạch tượng vẫn không có gì thay đổi: “Lão hủ không chẩn sai, lão hủ còn có thể kết luận, ân nhân cứu mạng này của ngươi vô luận sau này có bồi bổ cẩn thận thế nào thì nhiều nhất chỉ có thể sống được mười năm…… Lão hủ, lão hủ cũng đã cố sức a”
Thư Lộng Ảnh cười cười thu tay lại: “Thần y không hổ là thần y, lời ngài nói quả thật không sai.”
Căn cơ mục nát, kinh mạch như dòng sông cạn nước, chờ ngày khô kiệt…
Khổng Nhiễm khϊế͙p͙ sợ không thể tin tưởng. Không phải thế! Người đã từng giúp hắn bẻ gãy huyền kim tỏa thế nhưng chỉ có thể sống được mười năm?!!
Thư Lộng Ảnh liếc nhìn Khổng Nhiễm: “Không cần dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn ta, mười năm, còn xa xăm lắm a. Ai biết trong mười năm này, ngươi có thể hay không không cẩn thận đi trước ta một bước? Ta còn có thể đi đến buồn cho ngươi.”
“Phi phi phi……” Nam Thần Y lập tức phun nước miếng, “Nói bừa cái gì vậy! Nhiễm nhi thân thể vô cùng tráng kiện, có ta và Thiên Cơ lão nhân che chở hắn, hắn tuyệt đối có thể sống lâu hơn bảy tám chục năm so với con ma ốm như ngươi……”
Thư Lộng Ảnh vẻ mặt ghét bỏ nhìn nước bọt của Nam Thần Y, tay trong vạt áo cũng run lên nhè nhẹ. Y thật sự sợ mình sẽ nhịn không được mà cho lão một quyền, đem cái người hành y tế thế này đánh cho tàn phế….