Nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định không phải là cách hay. Nơi này là sa mạc hoang vu không có kẻ địch, cho nên bọn họ cứ không ngừng tấn công cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Bọn họ chỉ biết đứng giữa sa mạc nóng bức tiếp nhận khảo nghiệm đến từ thiên nhiên, ngay cả Đóa Đóa vẫn luôn ngồi trên lưng Đại Bạch cũng đỏ bừng cả mặt vì nóng. Nhiệt độ từ lâu đã vượt qua sức chịu đựng của người bình thương, nếu như không tu luyện đến trình độ bây giờ thì bọn họ nhất định đã chết ngay từ lúc vừa đặt chân vào sa mạc.
“Hàn Chỉ, ngươi không nghĩ ra cách nào sao?” Nhìn sắc mặt của Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu, Vân Liệt Diễm cũng có chút sốt ruột.
Diệp Khuyết đã ngoan ngoãn bảo tồn thể lực từ lâu. Trước kia hắn từng theo chân Hàn Chỉ daọ quanh Tử Vong Sơn Mạch cùng Mạt Nhật Sâm Lâm, sau đó lại chịu khó tu luyện ở Mạt Nhật Sâm Lâm nhiều năm, cho nên năng lực chịu đựng của hắn tốt hơn nhiều so với hai người kia.
Nhiệt độ cao thế này rất dễ rút hết sức lực của con người. Không một ai trong bọn họ nghĩ rằng khảo nghiệm kết hợp giữa Hỏa và Mộc là như thế này, xem ra tiến vào đại lục Thần Chi quả thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Hàn Chỉ lắc lắc đầu. Hắn có thể dùng năng lực phòng ngự để bảo vệ mọi người, nhưng năng lượng phòng ngự không giống với năng lượng từ chính bản thân hắn, phòng ngự hệ Thủy vốn dĩ không cách nào chống lại nhiệt độ cao như vậy.
Vân Liệt Diễm thấy Hàn Chỉ lắc đầu cũng thầm hiểu rõ. Thế nhưng, một cách cũng thật sự không có sao? Không biết bao lâu nữa mới đến cánh cửa cuối cùng, nếu bây giờ đã tiêu hao hết năng lực thì những khảo nghiệm tiếp theo không biết sẽ còn kinh khủng như thế nào nữa. Huống hồ đến tận lúc này mà nàng vẫn chưa thể xác định được khảo nghiệm này có thật là kết hợp giữa Hỏa cùng Thổ hay không, lỡ như chỉ có Hỏa, vậy thì bọn họ còn đến tận ba cửa chưa qua. Chưa ra khỏi Thất Tinh trận thì bọn họ không thể dừng lại. Tuy giữa hai khu vực có nơi để nghỉ chân, nhưng cũng chỉ tương đối mà thôi chứ chưa thật sự an toàn. Nếu như hai thế lực đồng thời tập kích thì nơi đó ngược lại sẽ là khu vực nguy hiểm nhất.
Phượng Lăng Tiêu là người đầu tiên không chống đỡ nổi. Bản thân năng lực của hắn cũng không phải nhờ tu luyện mà thành, cho nên bản lĩnh cũng không bằng Vân Phụng Khải, nhiệt độ cao như vậy hắn đương nhiên không chịu nổi. Trong khi bọn họ cũng chỉ vừa đột phá Thần cấp, vẫn chưa kịp hấp thu hoàn toàn năng lượng viên thuốc kia mang lại, cho nên cảnh giới thì đã đến nhưng thực lực vẫn còn một khoảng cách khá xa.
Hàn Chỉ đặt Đóa Đóa lên lưng Đại Bạch, sau đó đũng đỡ Phượng Lăng Tiêu ngồi phía sau Đóa Đóa. Đại Bạch vốn cũng không chịu nổi sức nặng của hai người, nhưng dù sao thì nó cũng là Thần thú, để có thể xưng Vương trong Mạt Nhật Sâm Lâm cũng đã chịu đựng không biết bao nhiêu trắc trở.
Vân Liệt Diễm chính là người thoải mái nhất. Thân thể nàng lúc này đã là bản thể Hỏa Phượng Hoàng, cả người hồ toàn thân đều là do hỏa Diễm tạo thành, nhiệt độ cao thế này vốn dĩ không có một chút tác dụng với nàng. Thế nhưng khi nhìn thấy tình trạng của mọi người thì kẻ lo lắng nhất vẫn chình là Vân Liệt Diễm.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Năng lực của Hàn Chỉ lại không được. Nơi đây nhiệt độ khá cao, trong không khí dường như cũng không còn hơi nước, một nơi thiếu nước như thế sẽ khiến hắn rất khó phát huy năng lực.
Năng lực của Đóa Đóa cũng không được. Mọi năng lượng của Đóa Đóa đều là mang tính huỷ diệt, toàn bộ sa mạc đều là cát mà cát lại không có sinh mệnh, cho dù Đóa Đóa có thể phán xét với tất cả loài hoa trên đời này cũng đều không có tác dụng với ngay cả một hạt cát.
Vân Liệt Diễm đột nhiên ngưng suy nghĩ. Lúc nãy nghĩ đến Đóa Đóa, nàng không khỏi nghĩ đến hai chữ ‘hủy diệt’. Nhiệt độ bây giờ có thể đã có xu hướng hình thành những hỏa cầu đang dần tiếp cận mặt đất, cát trong sa mạc càng nòng thì càng khiến không khí nóng theo. Bây giờ những phương pháp nàng nghĩ ra đều vô phương giải quyết, vậy thì nếu như những hỏa cầu lơ lửng trên không này biến mất hoặc là bị ngăn chặn, chuyện này có thể tốt hơn không?
Hỏa Diễm được chia thanh Dương Hỏa cùng Âm Hỏa. Trước kia nàng cũng sử dụng Âm Hỏa không chỉ một lần, chỉ có điều Âm Hỏa không thể điều khiển giống với Dương Hỏa, năng lượng cũng không mãnh liệt bằng Dương Hỏa. Tuy nhiên Âm Hỏa lại tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ âm lãnh, thậm chí còn có thể cắn nuốt Dương Hỏa.
Lúc nghĩ đến hai chữ ‘hủy diệt’, Vân Liệt Diễm lại nghĩ rằng có thể dùng Âm Hỏa cắn nuốt những hỏa cầu hoặc chỉ cần cản trở dù chỉ một chút. Nghĩ đến khả năng này, một khắc Vân Liệt Diễm cũng không do dự, thử một lần còn hơn là không làm gì cả. Vân Liệt Diễm nhảy ra khỏi chỗ mọi người, sau đó mặc niệm phương thức điều khiển Âm Hỏa, cuối cùng thân thể của nàng hóa thành một Hỏa Phượng Hoàng toàn thân màu xanh da trời pha lẫn xanh lá, sau đó bay về phía những hỏa cầu kia.
Lúc sắp đến gần, Vân Liệt Diễm tung đôi cánh lớn giữa không trung, sau đó vô số hỏa tiễn pha lẫn giữa hai màu xanh da trời và xanh lá bay về phía hỏa cầu.
Hàn Chỉ nhìn thấy động tác của Vân Liệt Diễm, ngay lập tức hiểu nàng muốn làm gì. Hắn nhanh chóng bố trí cấm ngự cho mọi người. Hệ phòng ngự của hắn tuy không ngăn được bao lâu nhưng ít ra cũng có thể duy trì sự an toàn cho mọi người, lỡ như hỏa cầu rơi xuống thì người gặp nạn có thể chính là bọn họ.
Quả nhiên giống như suy đoán, không bao lâu thì những hỏa cầu kia đã bị Âm Hỏa của Vân Liệt Diễm cắn nuốt toàn bộ. Đã không còn hỏa cầu khổng lồ, sắc trời lại tối đen một lần nữa, nhiệt độ trong không khí cũng giảm đi không ít. Tuy cát trên mặt đất đã bị nhiệt độ hâm nóng, nhưng không còn nguồn nhiệt thì bọn họ cũng khá hơn không ít.
Tiệc vui chóng tàn, bọn họ còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì đã qua được cửa ải này thì chợt nghe thấy từng đợt tiếng gió, sau đó là cảm nhận cái lạnh rét đến thấu xương. Rõ ràng lúc nãy còn cảm thấy nóng chảy mồ hôi, lúc này lại lạnh lẽo đến phát run.bg-ssp-{height:px}
Sắc trời cũng dần dần tối đen, vì còn trong trận nên cũng không biết bây giờ là ngày hay đêm.
Vân Liệt Diễm hao tổn không ít khí lực, mười mấy hỏa cầu đều vỡ tung cùng một lượt. Nếu là lúc trước thì nàng đã ngã xuống từ lâu, nhưng bây giờ nàng vẫn còn sức dùng hỏa diễm để chiếu rọi đường đi. Thật ra cũng không cần chiếu sáng làm gì, bọn họ cũng không biết tại sao sa mạc này lúc thì nóng đến cháy da, lúc lại lạnh thấu xương như vậy.
Phượng Lăng Tiêu cũng tỉnh lại, xác thực mà nói thì hắn là bị cái lạnh làm cho tỉnh. Một người đang bị sức nóng khiến cho bất tỉnh, đột ngột bị hơi lạnh phả vào thì hoặc là chết, hoặc là tỉnh dậy. Bất kể thế nào thì rét lạnh cũng dễ đối phó hơn so với sức nóng.
Nhờ nội lực thâm hậu hộ thể cho nên tình huống của bọn họ cũng khá hơn nhiều so với lúc nãy. Tuy nhiên tiệc vui chóng tàn, tiếng gió lại càng thêm mãnh liệt, càng lúc càng như tiếng kèn thổi đến đinh tai nhức óc. Cát vàng cũng theo đó bị cuốn lên không trung, đánh úp về phía bọn họ.
Một khắc cảm thấy có gì đó không đúng, Vân Liệt Diễm vội vàng bày ra hệ phòng ngự. Thế nhưng xoáy cát mạnh mẽ đến nỗi đè nát bấy lớp phòng ngự vốn dĩ không có thứ gì phá hủy nổi. Mắt thấy sẽ bị bão cát cuốn đi, Hàn Chỉ nhanh chóng phóng năng lượng đối kháng cùng bão cát.
Vân Liệt Diễm bỗng dưng hiểu ra, nhấc chân bước về phía trước giúp đỡ Hàn Chỉ.
Hai người liên thủ phóng ra năng lượng công kích cũng chỉ có thể khiến cho xoáy cát đổi hướng. Dưới tình huống này đây có lẽ là biện pháp duy nhất, phải khiến cho bão cát đổi hướng nếu không thì bọn họ chắc chắn không thể sống. Nơi đây không phải là sa mạc chân chính cho nên duy chỉ có cát vàng, một chỗ ẩn trốn cũng không có, nếu như không tránh được bão cát thì cũng chỉ có thể bị cuốn đi.
Một đường đi về phía trước gặp phải tình huống như vậy, hai người cũng chỉ có thể ‘tay không ngăn địch’. Cũng không biết phải đi bao lâu nữa mới thoát khỏi sa mạc, đây chính là trở ngại khó khăn nhất kể từ lúc đặt chân vào Thất Tinh trận. Có lẽ do những cửa ải trước quá dễ dàng, lần này thật sự đã khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Muốn chiến thắng tự nhiên, nhất định phải có thể điều khiển được năng lượng tự nhiên. Lúc nãy vẫn là bầu trời tối đen, bây giờ đã sáng rực một góc, ngay cả ngọn lửa mà Vân Liệt Diễm tạo ra cũng lu mờ dưới ánh sáng đó.
“Sao ta lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái?” Diệp Khuyết đột nhiên lên tiếng.
“Sao vậy?” Vân Phụng Khải hỏi.
“Trước kia dù cho chúng ta ở hai cửa đầu tiên hay là sa mạc đầy cát, bầu trời cũng đều tối mờ hoặc tối đen. Thế nhưng tại sao nơi đây lại sáng rực như thế?” Không phải do Diệp Khuyết đa nghi, chỉ là chưa từng nhìn thấy nơi nào có nước kể từ khi bước vào trận. Thế nhưng ánh sáng xuất hiện trước mắt cũng chỉ có một khả năng là đâu đó xuất hiện hồ nước hoặc vũng nước đọng.
“Ách, ta nghĩ có một khả năng…” Diệp Khuyết nhíu mày. Nếu quả thật chính là đầm lầy thì nơi đây sẽ càng khó đối phó hơn so với sa mạc, mà bọn họ cũng không thể mọc cánh bay qua.
Diệp Khuyết vừa lên tiếng thì Vân Phụng Khải lập tức hiểu ra, ngay cả Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ cũng nhíu mày. Lỡ như đây thật sự là đầm lầy thì càng thêm không dễ dàng như vậy.
Vân Liệt Diễm tìm được một viên đá không quá lớn ném về phía bãi đất đen trước mặt. Không ném quá xa, nàng chiếu ánh lửa vào nơi đó vậy mà lại thấy hòn đá kia sau khi chạm đất lại dần dần chìm xuống dưới lòng đất. Vì để có thể quan sát rõ ràng hơn, Vân Liệt Diễm còn đặc biệt ném hòn đá vào vị trí gần nhất có thể.
Đáp án đã quá rõ ràng, nơi này chính là một mảnh đầm lầy.
Vân Liệt Diễm cảm thấy vô cùng may mắn, nếu như lúc nãy bọn họ không dừng lại thì chỉ sợ đã gặp bất trắc. Đầm lầy tuy không hề giống với sa mạc nhưng chúng có chung một đặc điểm, bão cát sa mạc có thể chôn sống hoặc cuốn người đi mà đầm lầy thì lại nuốt chửng người không chút lưu tình.