Vân Liệt Diễm đi ra khỏi thư phòng của Vân Phụng Thiên, nghĩ đến những lời mà Mộc Miên nói với nàng. Nàng nên rời khỏi đây thôi.
Kiếp trước nàng là người tự do tự tại. Tuy nói là ở trong tổ chức nhưng ngoại trừ huấn luyện người mới cùng đôi lúc nhận nhiệm vụ ra thì nàng đều rất tự do. Từ nhỏ nàng ghét nhất là bị quản thúc, lại không quan tâm sau lưng hoàng thất cùng Vân gia còn có loại thế lực chống lưng nào. Sống ở chỗ này cũng không phải là kế lâu dài.
Hiên Viên Minh, hôm nay nếu không có nam nhân trên xe ngựa kia thì chỉ sợ là đã thật sự giết chết nàng.
Tuy Mộc Miên không có nói, nhưng nàng vẫn cảm thấy có rất nhiều chuyện nàng không hề hay biết.
Nàng chán ghét cái cảm giác này, cái cảm giác bất lực, rất ít khi nàng có cảm giác đó. Chỉ có năm đó, khi nàng cùng một chị em tốt nhận nhiệm vụ, nàng phải trơ mắt nhìn cô ấy chết trong tay kẻ địch, nàng bất lực. Lúc đó, nàng trọng thương, cũng là lần đầu tiên dị năng của nàng dị biến, hỏa diễm nồng đậm biến thành nham thạch nóng chảy. Dưới sự giận dữ, nàng đã đốt trụi toàn bộ doanh trại của địch, thiêu đốt bọn chúng đến xương cốt cũng không còn.
Mà bây giờ, cái cảm giác vô lực đó lại xuất hiện.
Thói quen của nàng chính là làm chủ mọi chuyện xảy ra, “duy ngã độc tôn”, nhưng nàng biết muốn nắm giữ tất cả thì cần phải có thực lực.
Chỉ có thực lực chí cao vô thượng mới có quyền lợi tự do tự tại làm những gì mình muốn.
Cổ học võ công sao? Khóe môi Vân Liệt Diễm nhếch lên một nụ cười tà mị, ngón tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn. Nam nhân kia, có phải dự liệu được nàng sẽ cần đến nó hay không?
Hắn, rốt cuộc là ai?
“Muội muội đang đi đâu đó?” Thanh âm nhu hòa của Vân Mộng Vũ truyền đến, Vân Liệt Diễm không vui giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy Vân Mộng Vũ một thân váy dày màu trắng, vạt váy tà tà trên mặt đất, vẻ mặt nhu hòa vui vẻ.
Vân Liệt Diễm hừ lạnh trong lòng. Vân Mộng Vũ kia cả ngày làm ra bộ dạng đại từ đại bi như Quan Âm Bồ Tát, tới một con kiến nhỏ cũng không dám giẫm chết, thực chất bên trong thì bụng dạ rắn rết, ngoan độc. Nàng nhớ rõ, rất nhiều lần nàng ta không đầu không đuôi xúi giục Vân Mộng Dao tìm nàng gây chuyện. Lúc đó, Vân Liệt Diễm chỉ là một kẻ ngu, trắng đen thị phi không nhìn ra rõ.
“Ơ, tỷ tỷ, cái váy này thật là xinh đẹp, là Thất vương gia tặng cho tỷ sao?” Vân Liệt Diễm cười tươi như hoa, khóe mắt nhìn tới vạt váy dài của Vân Mộng Vũ.
“Muội muội nói gì vậy? Thất vương gia là hôn phu của muội, trong lòng đương nhiên cũng chỉ có mình muội. Tỷ tỷ có thân phận thấp kém, sao lại dám trèo cao chứ? Muội muội nói như thế chẳng phải là đánh vào mặt tỷ tỷ sao?” Vân Mộng Vũ nói xong, mượn cái khăn lau lau khóe mắt giống như là bị Vân Liệt Diễm khi dễ.
“Tỷ tỷ, lời này thật đúng là oan uổng chết muội muội ta rồi! Muội muội ta cách xa tỷ tỷ như vậy, đôi tay này cũng không có chạm tới mặt của tỷ tỷ nha!” Vân Liệt Diễm liếc xéo Vân Mộng Vũ. Nữ nhân này thật đúng là không ngại phiền phức, từ đầu đã liếc mắt đưa tình với cái tên Hiên Viên Minh kia rồi mà lúc này còn sĩ diện cãi láo. Làm như nàng không nhìn ra tâm tư của hai người họ vậy, lại còn ở trước mặt nàng lắc qua lắc lại!
“Muội muội, ngươi... ngươi làm sao lại trách tỷ tỷ ngày hôm qua gặp Thất vương gia? Tỷ tỷ thề, tỷ chỉ là đưa Thất vương gia đến gặp bá phụ mà thôi, tỷ tỷ không có...” Vân Mộng Vũ nức nở, bộ dạng đáng thương dẫn tới không ít ánh mắt tò mò của hạ nhân.
Vân Mộng Vũ bình thường đối xử với người xung quanh khá thân thiện, lúc này bọn họ nhìn bộ dạng của nàng ta đều đem ánh mắt oán giận ném về phía Vân Liệt Diễm.bg-ssp-{height:px}
Khóe môi Vân Liệt Diễm khẽ nhếch lên. Muốn đấu với lão nương sao? Hừ! Lúc lão nương học ra chiêu này thì ngươi vẫn còn chưa ra đời đâu!
“Tỷ tỷ, muội muội có nói tỷ cùng Thất vương gia ở cùng một chỗ sao?” Vân Liệt Diễm hạ ánh mắt, thở dài. “Haizz, tỷ tỷ, muội muội biết rõ mình không xứng với Thất vương gia, và muội muội cũng chắc chắn Thất vương gia cũng không có thích muội. Thất vương gia chính là thích tỷ tỷ đó”
Vân Mộng Vũ sửng sốt. Nha đầu chết tiệt kia đang có chủ ý gì đây?
Chỉ thấy Vân Liệt Diễm gục đầu xuống: “Hôm qua ở ngoài, muội muội gặp Thất vương gia lung la lung lay đi từ trong thanh lâu ra, giống như đang say rượu liền muốn chạy tới đỡ. Ai biết đâu, vừa tới gần, muội muội liền nghe thấy chính miệng Thất vương gia không ngừng gọi khuê danh của tỷ tỷ. Muội muội biết rõ, trong lòng Thất vương gia ngưỡng mộ chỉ có tỷ tỷ. Thế cho nên muội cũng định buông tay, dù sao dưa hái xanh cũng không ngọt. Muội muội vốn định nói cho Thất vương gia rằng mình nguyện ý từ hôn, nguyện ý thành toàn cho Thất vương gia cùng tỷ tỷ. Thật không ngờ hắn lại đẩy muội ra, sau đó từ ngoài sảnh phủ thừa tướng nhảy vào khoảnh sân của tỷ tỷ. Muội muội tận mắt nhìn thấy Thất vương gia đi vào, cho nên… cho nên mới cho rằng váy này là do Thất vương gia đưa cho tỷ... Tỷ tỷ, tỷ tha lỗi cho muội muội nhất thời hoa mắt nha!”
Sắc mặt Vân Mộng Vũ tái nhợt. Nàng đang nói cái gì? Xế chiều hôm qua Thất vương gia đã rời đi, không có ở lại, tột cùng là nàng có ý tứ gì?
“Tỷ tỷ, Thất vương gia chính miệng nói cho muội, hắn từ hôn với muội là vì muốn thành thân với tỷ, không phải muội ta. Hôm qua, Thất vương gia đã không còn là hôn phu của muội muội, cho nên, muội muội ở chỗ này là chúc mừng cho tỷ tỷ. Muội tin rằng, Thất vương gia rất nhanh sẽ tới đón tỷ. Muội muội không có phúc phận kia, hi vọng tỷ tỷ cùng Thất vương gia có thể hạnh phúc” Vân Liệt Diễm thành khẩn nhìn Vân Mộng Vũ, nhưng mọi người đều cảm thấy nàng là đang cực lực ẩn nhẫn.
Thử nghĩ xem, trượng phu nháy mắt đã trở thành tỷ phu rồi, kẻ nào có thể vui vẻ chứ?
Mọi người không khỏi có chút đồng tình với Vân Liệt Diễm, thậm chí còn có nha đầu can đảm bước ra an ủi: “Thất tiểu thư, người cũng đừng quá khổ sở! Nô tì tin rằng người nhất định sẽ tìm được đức lang quân như ý!”
“Đúng vậy, Thất tiểu thư thiện lương như vậy, nhất định sẽ có một mối nhân duyên tốt”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, an ủi Vân Liệt Diễm, khoa trương ví von nàng như một đóa hoa rực rỡ. Không ai thấy bên kia, sắc mặt Vân Mộng Vũ cũng đã đen thui.
Vân Mộng Vũ quay người rời khỏi, Vân Liệt Diễm không để lại dấu vết đẩy người phía trước một cái, khiến cho người kia không cần thận giẫm lên vạt váy dài trên mặt đất của Vân Mộng Vũ.
Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, vạt váy dài của Vân Mộng Vũ bị xé rách. Vân Mộng Vũ lảo đảo một cái, ngã túi bụi. Bên cạnh, hai nha hoàn luống cuống tay chân chạy đến đỡ.
Sắc mặt Vân Mộng Vũ xanh lét đến đáng sợ, bàn tay rụt vào trong tay áo, móng tay dài nắm chặt lại bấm vào lòng bàn tay, lại không thể phát tiết ra ngoài.
Nhiều người ở đây, nàng không thể, nhất thời không thể hủy đi hình tượng mà mình đã xây dựng nhiều năm.
Nàng vốn là con vợ lẽ, là thứ xuất, mỗi giờ mỗi khắc đều phải để ý đến hình tượng của mình. Mẫu thân xuất thân thấp hèn, đời này không thể phù chánh () được rồi. Tương lai của nàng nhất định phải do chính mình tranh giành lấy. Nếu thật sự như Vân Liệt Diễm nói, nàng có thể gả cho Thất vương gia, nếu đúng như vậy, cho dù Vân Liệt Diễm có hạ nhục nàng, nàng cũng phải nhịn!
() Phù chánh: Từ thiếp lên làm chính thê của thời xưa.
“Tỷ tỷ, tối hôm qua người rất mệt sao? Thân thể không thoải mái à? Có muốn gọi đại phu tới kiểm tra một chút không? Tỷ xem, đi đứng cũng đều không vững rồi...” Vân Liệt Diễm có ý tốt nhắc nhở.