Giang Nhất Huân giật mình vì bị đèn chiếu vào: “Đm! Con mẹ nó, mày chiếu đi đâu vậy?!”
Tay Bùi Diễn khẽ động, cầm chắc đèn pin, lướt qua mắt đám người kia, làm bọn họ kích động chửi bới ồn ào.
“Xin lỗi, tay trơn.” Nhớ thật kỹ những gương mặt này, Bùi Diễn từ từ thu tay lại: “Trường số à?”
“Biết rồi thì mày mau…” Giang Nhất Huân định nói “cút ngay”, nhưng khi bắt gặp đôi mắt sáng ngời giữa ánh đèn ảm đạm, hắn ta lập tức sửng sốt.
Nam sinh trước mắt có dáng người cao gầy, bề ngoài cực kỳ anh tuấn, phong thái của một người đàn ông trưởng thành đã dần lộ rõ sau dáng vẻ ngây ngô.
Buổi tối mười một giờ, nam sinh kia vẫn mặc quân phục cẩn thận, nút áo được cài chỉn chu tới cổ, dây lưng được đeo một cách gọn gàng, không tìm ra bất kỳ lỗi sai nào, lịch sự lại nhã nhặn.
Gương mặt nam sinh không có biểu cảm gì, mắt phượng khẽ rũ xuống, như hoàn toàn thờ ơ, không để tâm tới bất cứ thứ gì trên đời.
Làn da hắn trắng nõn, đường nét trên gương mặt vừa sắc vừa sâu, đôi mắt khép hờ mang tới cảm giác lười biếng như trong bức vẽ “Hải đường xuân thụy()”, vài sợi tóc mềm mại lưa thưa trên trán nhấn nhá thêm, khiến nam sinh trước mặt mang vẻ đẹp tươi mới như các ngôi sao thường được thổi phồng trên màn ảnh.
() Hải đường xuân thụy là tranh của Đường Bá Hổ, thật ra đây không phải tranh vẽ bông hoa hải đường hay gì cả mà vẽ một người phụ nữ đang nằm ngủ, quần áo lả lơi.
Giang Nhất Huân vốn rất chướng mắt loại nam sinh trắng trẻo như thế này, Alpha phải ra dáng Alpha, mạnh mẽ, kiêu hùng, dũng mãnh.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, Giang Nhất Huân lại vô thức lùi xuống non nửa bước, một nỗi sợ thấu tim dâng trào.
Dù vẻ ngoài có tốt đến mức nào cũng không thể che giấu sự điên cuồng đến cực độ và mùi nguy hiểm tỏa ra từ người kia.
Hệt như sự cân bằng được tạo ra giữa thần linh và ác quỷ tại biên giới địa ngục.
Mỏng manh đến mức chỉ cần một chiếc lông chim rơi xuống cũng đủ để phá tan sự cân bằng ấy.
Giang Nhất Huân chưa từng đối đầu với Bùi Diễn, nhưng hắn ta đã từng gặp qua Bùi Diễn, biết hình dáng Bùi Diễn tròn méo thế nào, cũng đã được nghe kể về thành tích của Bùi Diễn.
… Mẹ nó, hắn đã tận mắt nhìn thấy con gà kia tông thẳng vào ngõ cụt rồi, sao chỉ vài giây sau người chui ra lại thành Bùi Diễn?
Trò ảo thuật gì thế này?!
Nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, sao phải tỏ ra thua cuộc, sợ sệt chứ, bọn họ có nhiều người thế này, trong khi Bùi Diễn chỉ có một. Sao Giang Nhất Huân hắn đây lại phải sợ Bùi Diễn cơ chứ: “Chủ tịch Bùi.”
Bùi Diễn đáp lại đầy ngạo nghễ: “Trời đã tối rồi, mấy cậu đến dãy ký túc xá của trường trung học Nam thành phố chúng tôi làm gì vậy?”
Giang Nhất Huân chẳng bận tâm, chỉ trán mình: “Người của trường trung học Nam thành phố các cậu đập bể đầu tôi.” Mắt hắn ta nhìn về chỗ ngoặt trên hàng lang phía sau Bùi Diễn: “Tôi muốn tóm cậu ta đi gặp thầy cô làm cho ra lẽ! Chủ tịch Bùi sẽ không bao che học sinh trường mình đâu nhỉ?”
“Đương nhiên sẽ không. Nhưng sao cậu biết người đánh cậu là học sinh trường trung học Nam thành phố chúng tôi?”
Giang Nhất Huân chửi thầm một tiếng “đệt mẹ”, tên họ Bùi này giỏi thật, giải vây còn nhanh hơn chó nữa: “Chúng tôi đuổi theo cậu ta một đường tới đây, thế thì còn có thể là người trường nào nữa? Chủ tịch Bùi để chúng tôi lục soát hai phòng ký túc xá phía sau đi, sẽ không làm phiền tới các bạn học đang ngủ say khác đâu.”
Bùi Diễn lịch sự đáp: “Phòng của tôi ở ngay phía sau, nghe thấy tiếng động nên tôi mới đi ra ngoài, trên hành lang không có ai cả.”
Giang Nhất Huân cười lạnh: “Cậu coi tôi là thằng ngốc sao?”
Tất cả bọn họ đều nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, chắc chắn tên hề thích làm trò ầm ĩ kia đã chạy vào phòng Bùi Diễn rồi.
“Mẹ nó, đừng có thấy tao chừa cho chút mặt mũi mà không biết xấu hổ.” Giang Nhất Huân đút tay vào túi quần, mặt mày sa sầm lại: “Gọi mày một tiếng chủ tịch Bùi lại tưởng mình là thế thật à? Cút ngay, nếu không bọn tao sẽ đánh cả mày luôn.”
Loading...
Vài tên Alpha tay sai của hắn cũng kêu gào trợ uy: “Nghe thấy chưa, anh Giang bảo mày tránh ra!”
“Mẹ, mặt búng ra sữa mà còn tưởng mình kinh lắm, dám đứng ra cơ đấy!”
“Bọn tao không muốn gây chuyện, mấy người trường Nam thành phố chúng mày đã đuối lý rồi thì nên biết xấu hổ chứ?”
“Nộp người ra đây! Nếu không anh đây sẽ phá cửa vài phòng tìm kẻ thế tội, mày tin không?”
“…”
Đám người trường số chơi bời lêu lổng, chẳng nghề chẳng nghiệp, người nào kẻ nấy đều to cao, không thiếu kẻ từng làm chuyện phạm pháp kiếm tiền, không sợ trời chẳng sợ đất.
Giang Nhất Huân cao một mét chín, đứng trước mặt Bùi Diễn, hắn cao hơn, áp đảo rõ ràng, ánh mắt lộ rõ sự hung hăng.
Nhưng từ nãy tới giờ, Bùi Diễn vẫn bình tĩnh nghe hết những lời rác rưởi đó, thậm chí không hề thay đổi tư thế, chỉ rũ mắt đứng chặn tại đó, quét sạch sự nhẫn nại của đối phương.
Giang Nhất Huân không do dự nữa, phát tán pheromone Alpha đậm mùi khói lửa trên người ra: “Tao đếm tới ba…”
Vừa dứt lời, đôi mắt của Alpha điềm đạm ít nói đứng dưới ánh đèn mờ ảo ban nãy bất ngờ mở to!
Chiếc bóng đen đặc như đang vùng dậy giữa màn đêm từ phía sau lưng Bùi Diễn, hệt như có thứ gì đó vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích, cuồn cuộn lao tới như sóng cuộn biển gầm!
Chỉ có duy nhất một ô cửa sổ ở cuối dãy hành lang, ánh trăng len lỏi rọi chiếu một vùng nhỏ trên mặt đất, đan vào ánh đèn pin trắng lóa. Dường như chỉ trong tích tắc, những vệt sáng ấy đã nhanh chóng bị xâm chiếm và ăn mòn, có thể thấy rõ những hạt bụi lơ lửng trong vùng sáng dần dần bị bóng tối nuốt trọn.
Tất cả đều biến sắc, hơi thở của rừng rậm dưới biển sâu đè nặng, như không chừa cho người ta thời gian để thở dốc, nhanh mạnh hơn gió, nặng nề hơn núi, rộng lớn hơn biển, tối đen hơn vực sâu.
Ngày thường bọn họ luôn tự mãn vì có chỉ số Alpha cao, đấu đá khắp nơi, giành giật thi gan tàn nhẫn, chưa từng chịu cảnh bị dồn ép đến sợ hãi. Nhưng ngay khi Bùi Diễn phát tán pheromone, bọn họ thậm chí còn chẳng có đủ thời gian để rối rắm suy xét đến lòng tự tôn của mình. Sự khuất phục và sợ hãi từ bản năng khiến bọn họ trở nên bất lực hơn một Omega đã quy hàng.
Liên tiếp xuất hiện những bóng người ngã xuống trên hàng lang.
Giang Nhất Huân miễn cưỡng trụ vững trên mặt đất, nhưng mồ hôi lạnh của hắn ta vẫn tuôn ra như mưa.
Từ góc nhìn của Giang Nhất Huân, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy đôi giày không vương chút bụi của Bùi Diễn.
Giang Nhất Huân cắn răng ngẩng đầu lên: “Cậu ta là Omega của mày…”
Trong phòng vệ sinh, ngay khi người kia ra tay tập kích, Giang Nhất Huân đã ngửi thấy mùi hương của cậu.
Pheromone của một Omega, như màn tuyết trắng tinh khiết, pha lẫn với hương kem dâu tỏa ra từ gáy, từ tay, từ đôi mắt, từ từng tấc da của cậu ta.
Nam sinh kia là Omega.
Hắn ta đoán, đây chắc hẳn là Omega của Bùi Diễn.
Giang Nhất Huân vừa dứt lời, Alpha biếng nhác trước mặt bỗng nhiên cứng đờ.
Pheromone đè trên người Giang Nhất Huân thoáng buông lỏng, sự kiềm chế nghiêm nghị lúc đầu chợt tan biến, rồi bỗng nhiên hóa thành bén nhọn mà điên cuồng! Chúng trở nên đặc kịt, đen hơn cả bầu trời đêm, thậm chí còn hóa thành ngàn vạn mũi đao. Sự hận thù thuần túy và khát vọng giết chóc sắp phá tan lớp khiên lý trí cuối cùng ngăn Bùi Diễn giết chết mối uy hiếp trước mắt!
“Ban đêm không ngủ, còn ở đó làm gì!” Vài ánh đèn pin lắc lắc chiếu về hướng này, cùng với tiếng bước chân thể hiện rõ sự sốt ruột.
Huấn luyện viên và Chư Nhân Lương cuối cùng cũng thong dong bước đến, dù đã chẳng còn sớm.
Pheromone nhanh chóng rút đi như nước thuỷ triều, ánh trăng và ánh đèn một lần nữa xuất hiện trở lại. Giang Nhất Huân không nhịn được, nở nụ cười khàn khàn đầy đắc ý.
Hắn ngã xuống đất, chật vật trở mình, chỉ Bùi Diễn: “Thầy ơi, Chủ tịch Bùi giấu một Omega đang ở kỳ phát tình trong phòng.”
—
Alpha và Omega tuyệt đối không thể ở cùng một phòng, đặc biệt là trong kỳ phát tình. Một khi Omega đến kỳ phát tình, cơ thể sẽ phát tán Pheromone, Alpha cũng sẽ rơi vào kỳ động dục, hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Giang Nhất Huân đắc ý ngang ngược nhìn Bùi Diễn. Huấn luyện viên cùng chủ nhiệm khối đồng loạt rọi đèn pin về phía Bùi Diễn. Bởi vì ban nãy vừa phát tán pheromone quá mức, xích cổ chân điện tử của Bùi Diễn vẫn đang kêu báo động. Tình cảnh trước mắt quả thật vô cùng khả nghi.
Chư Nhân Lương hỏi Bùi Diễn: “Cậu ta nói thật sao?”
Bùi Diễn không trả lời câu hỏi đó: “Mấy người bọn họ có ý đồ cưỡng bức một Omega trong thời kỳ phát tình, sau khi bị người ta đánh thì đuổi theo tới tận đây để trả thù.”
“Cưỡng bức? Tôi cưỡng bức Omega nào? Họ gì, tên gì, cậu có biết không?” Giang Nhất Huân không hề sợ hãi, bám lấy vách tường từ từ đứng lên.
“Vậy Omega trong phòng tôi, cậu thấy bằng con mắt nào?” Bùi Diễn bình tĩnh phản bác.
Giang Nhất Huân không nhiều lời với Bùi Diễn, nói với huấn luyện viên: “Thầy cứ vào kiểm tra một vòng chẳng phải là sẽ xong sao. Cậu ta cứ chối như vậy là vì bị nói trúng tim đen đấy!”
Huấn luyện viên và Chư Nhân Lương đều cảm thấy nhức đầu khi nghe hai Alpha đấu khẩu.
Alpha và Omega có cấu tạo sinh lý đặc biệt, phức tạp hơn rất nhiều so với Beta nam nữ tuổi dậy thì. Dù là trường học hay trường Lục Sắc đều rất cẩn thận. Hiện giờ, hết người này nói đối phương “cưỡng bức Omega trong kỳ phát tình” đến người kia bảo người còn lại “ngủ với Omega trong kỳ phát tình”, bọn họ chỉ đành giải quyết từng bước một.bg-ssp-{height:px}
Huấn luyện viên trường Lục Sắc ra lệnh: “Bạn Bùi, dẫn chúng tôi đến phòng ký túc xá của cậu.”
Bùi Diễn nhìn chằm chằm về phía Giang Nhất Huân hai giây rồi quay người dẫn đường: “Ngay ở phía sau.”
Hắn rẽ vào chỗ ngoặt, đẩy cửa phòng thông tin ra, ánh mắt bình tĩnh đảo quanh một vòng.
Phòng thông tin rộng bằng hai gian ký túc xá bình thường, nhưng chỉ có duy nhất một chiếc giường tầng được kê sát tường. Giường dưới trải chăn ga, giường trên để vài đồ đạc linh tinh.
Ngoài ra còn có một chiếc bàn học, đèn trên bàn đang bật, vài tờ mẫu đăng ký lộn xộn, cạnh đó còn có một chiếc điện thoại bàn. Trên mặt đất bày đầy hộp đựng quân phục, nước khoáng, mì ăn liền, vài loại thuốc, tất cả đều là những vật dụng riêng mang tới trường học.
Có thể dễ dàng nhìn bao quát toàn bộ căn phòng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, không hề có người khác, trừ gió lạnh thổi vù vù qua ô cửa sổ hé mờ thì không còn âm thanh nào. Cả gian phòng yên tĩnh đến lạnh lùng.
Bùi Diễn thu lại ánh nhìn, lùi sang một bên.
Hai huấn luyện viên và Chư Nhân Lương đi sau lưng hắn, để đảm bảo, họ vẫn kiểm tra hết một lượt, dưới giường, dưới bàn, sau cửa, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào.
Giang Nhất Huân dẫn người đứng ngoài cửa, thấy bọn họ không phát hiện được gì, vẻ mặt sa sầm lại.
Hắn ta định tự đi vào nhưng đôi mắt đen thẫm của Bùi Diễn đã liếc qua đây, dừng lại ở đùi hắn.
Chân hắn ta ngay lập tức dừng lại giữa không trung rồi rụt trở về.
Giang Nhất Huân hít ngửi bầu không khí phía trước: “Thầy ơi, nơi này có mùi Omega, chắc chắn có Omega đã tới đây. Nhất định cậu ta đã trốn rồi.”
Hai huấn luyện viên ngẩng đầu nhìn Bùi Diễn. Bọn họ đều là Alpha, cũng ngửi thấy mùi hương ấy, chỉ có điều không tìm thấy người. Trước khi Bùi Diễn đến, Trung tâm Sức khỏe tâm lý đã trao đổi trước với bọn họ, chưa kể đến mùi hương trong phòng, tiếng kêu báo động của xích cổ chân, tất cả đều đang chứng minh lời Giang Nhất Huân nói không hề sai. Nếu bọn họ cứ mặc kệ, để một Omega đang trong kỳ phát tình ở chỗ Bùi Diễn, không ai trong số họ có thể đảm đương nổi trách nhiệm này.
Chư Nhân Lương tin tưởng Bùi Diễn hơn những người còn lại: “Tiểu Bùi, có phải vừa nãy hoặc chiều nay có Omega khác tới đây rồi vô ý để lại mùi không?”
Vừa dứt lời, phía cuối hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tôn Nhược Vi và cô Judy đang chạy tới hướng này.
Bắt gặp chiến trường giằng co trước cửa, cô Judy sửng sốt: “Mọi người làm sao vậy?”
“Tìm một Omega.”
Cô Judy không hiểu, cũng không định tham gia, lòng nóng như lửa đốt kể lại chuyện xảy ra bên ký túc xá nữ cho đồng nghiệp: “Có một Omega nữ phát tình, bị Alpha nam quấy rối trong nhà vệ sinh, thiếu chút nữa đã dấu hiệu cô bé!”
Cả nhóm người đồng loạt nhìn về phía Giang Nhất Huân.
“Đã bắt được kẻ đó rồi.” Bùi Diễn hất cằm, vạch trần thủ phạm.
Giang Nhất Huân đã gặp chuyện này nhiều lần, không hề cảm thấy sợ hãi hay e ngại, trơ mặt cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm thôi, chuyện này lát nữa em sẽ giải thích. Em cũng sẽ đi theo các thầy cô tới gặp bạn học Vương, mọi người cứ tiếp tục tìm Omega kia đã.”
Cửa phòng ngủ đối diện bật mở, Hạc Vọng Lan vừa gãi đầu vừa ngáp đi ra, hô lên: “Chính ủy à, đêm rồi sao cậu không ngủ mà còn…”, thấy trước cửa có nhiều người như vậy, hắn im bặt không nói hết nửa câu còn lại.
Huấn luyện viên hỏi hắn: “Bạn học, cậu ở đối diện phòng thông tin đúng không, đêm nay cậu có nghe thấy phòng đối diện có tiếng động gì bất thường không, hoặc có thấy Omega nào ra vào đó không?”
Hạc Vọng Lan nhìn huấn luyện viên, lại nhìn Bùi Diễn, từ từ tựa lại khung cửa: “Omega nào, là Chính ủy Tôn của bọn tôi chứ ai.”
Tôn Nhược Vi thấy Chủ tịch Bùi của bọn gặp rắc rối liền hỗ trợ giải thích: “Đêm nay em có hỏi mượn phòng thông tin của Chủ tịch Bùi để cắt tóc cho bạn học Hạc, vừa mới trở về lúc nãy. Ba người bọn em vẫn luôn ở cùng nhau, nếu trong phòng cậu ấy có mùi Omega, vậy đó chắc chắn là của em ạ.”
Nghe hai người bọn họ nói vậy, Chư Nhân Lương nhẹ nhàng thở ra.
Ngược lại, một huấn luyện viên vươn tay ra chỉ vào Hạc Vọng Lan: “Cắt rồi mà sao tóc vẫn dài thế?”
Hạc Vọng Lan: “…?”
Chính ủy Tôn: “Ngày mai cắt tiếp ạ.”
Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, các huấn luyện viên cũng không dông dài thêm nữa, vỗ vai Bùi Diễn: “Ngại quá, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định thôi.”
Bùi Diễn nhíu mày, lùi lại phía sau, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa sổ: “Em hiểu.”
Sau khi đoàn người áp giải Giang Nhất Huân đi, Hạc Vọng Lan nhìn theo bóng họ rồi ôm cánh tay hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Đáp lại hắn là tiếng đóng cửa dồn dập lạnh như băng.
—
Cửa vừa đóng, Bùi Diễn đã chạy vội tới bên cửa sổ, mở tung ra.
Trên mép cửa sổ nhỏ hẹp, tám ngón tay gầy guộc đang bám chặt.
Đốt ngón tay trắng bệch, run rẩy vì gió lạnh lùa tới.
Người đang treo lơ lửng bên dưới nghe tiếng hắn đến, ngẩng đầu, nở một nụ cười hiền.
Có phần gắng sức xen chút ngại ngùng, lại pha chút kiêu ngạo.
Đôi mắt cong cong ý cười kia, đẹp hơn cả trăng.
—
Vừa ra khỏi phạm vi tầm mắt của Bùi Diễn, Giang Nhất Huân lập tức cố ý ôm đầu kêu lên thảm thiết: “Đầu đau quá, đầu đau quá…”
“Đầu cậu sao vậy? Đập vào cửa à?” Huấn luyện viên chiếu đèn pin, vẻ mặt hệt như đang xem phim kịnh dị. Cậu nhóc này làm bộ như chẳng hề gì suốt từ nãy đến giờ cũng khổ thật mà.
Giang Nhất Huân vội vàng tố cáo: “Huấn luyện viên, em bị người ta đánh!”
“Em và Tiểu Vương là bạn của nhau, sau khi bạn ấy tắm xong đột nhiên phát tình, không mang theo thuốc ức chế, em chỉ định cắn giúp bạn ấy một phát thôi. Chính bạn ấy cũng rất lạc quan về tình huống của mình, còn muốn tự đi về, em lo chuyện này sẽ khiến mọi người xung quanh phát tình, không dám để bạn ấy mạo hiểm. Nào ngờ có một bạn học hiểu lầm em muốn làm chuyện xấu với bạn ấy, đập đầu em xuống. Em tận mắt thấy cậu ta chạy vào phòng ký túc xá của Chủ tịch Bùi. Em chỉ yêu cầu một lời giải thích, không ngờ bọn họ lại vô lý như vậy!”
Trước khi quyết định làm chuyện này, Giang Nhất Huân đã sớm suy xét tất cả.
Hắn ta chưa hề động vào Vương Tâm Trác dù là một ngón tay, thậm chí còn chưa từng nói lời nào xúc phạm.
Bản thân Vương Tâm Trác lại đang trong kỳ phát tình, không có đủ bằng chứng để chứng minh ý đồ của hắn.
Bọn họ càng chẳng thể tìm ra thuốc kích dục.
Mà bản thân hắn, ít nhất còn đang là một người bị đập đầu, chắc chắn là người bị hại.
Huấn luyện viên nói: “Phòng của cậu ấy đã được kiểm tra kỹ càng từ trong ra ngoài, không hề có ai. Trước tiên cậu cứ tới bệnh viện, có việc gì ngày mai lại nói.”
Đoàn người đi ra khỏi dãy ký túc xá trường trung học Nam thành phố.
Sau lưng họ, dưới cửa sổ phòng thông tin, một bóng người đang vặn mình dán sát vào tường.
Bùi Diễn mím chặt môi, nhìn từ trên cao xuống, nắm chặt cổ tay kéo cậu lên.
—-
Giang Nhất Huân vẫn không cam lòng, quay đầu lại.
Bùi Diễn mặc quân phục, thản nhiên đứng trước cửa sổ, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn ta.
Tựa như cột mốc đen xì ở lằn ranh của bóng tối và ánh sáng.
Giang Nhất Huân rợn da đầu, nhớ lại luồng pheromone khủng khiếp khi nãy, ép mình quay đầu lại.
—
Trong phòng thông tin, dưới cửa sổ.
Một tay Bùi Diễn buông xuôi theo mép quần tây, tay kia siết chặt.
Lạc Hành Vân dựa vào tường ngã trên mặt đất, ôm ngực thở dốc từng hơi.