Lạc Hành Vân không ngủ thêm được bao lâu, vì chẳng những Bùi Diễn không chịu chợp mắt mà còn liên tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Kết quả, cậu đã dậy trước khi người kia lên tiếng gọi.
Lúc Lạc Hành Vân mặc quần áo, Bùi Diễn quay lưng lại đầy lịch thiệp.
Nhìn bờ vai rộng cùng sống lưng thẳng tắp của đối phương, Lạc Hành Vân cảm thấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Tối qua, khi quyết định ở lại đây, đúng là cậu rất có lòng tin với nhân phẩm của Bùi Diễn, nhưng thật không ngờ ngay cả giường hắn cũng chẳng chịu bò lên, nghiêm túc ngồi ở trên ghế hết cả đêm dài. Đến khoảng cách cũng đảm bảo con số tối thiểu, chính là một mét, nghiêm túc, quy củ đến cực đoan cứ như người Đức.
Tuy nhiên, nhân phẩm tốt đến mấy cũng vẫn là một kẻ điên.
… Làm gì có người bình thường nào lại thức trắng đêm ngồi nhìn người khác ngủ cơ chứ!
Thật là quái dị!
Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệp gì!
Lạc Hành Vân ngửi cổ tay mình, mùi pheromone thuộc về Omega đã biến mất. Cậu không nhịn được vỗ nhẹ mấy cái lên làn da mỏng ở cổ tay: Đều tại mày! Tại mày! Tại mày đấy!
Nếu hôm qua lớp trưởng không ngửi thấy mùi pheromone ở cổ tay cậu, có lẽ hắn sẽ không phát điên thế này đâu.
“Cậu đánh gì thế?” Chẳng biết Bùi Diễn đã quay người lại từ lúc nào, thấy Lạc Hành Vân tự đánh mình liền dùng vẻ mặt bình tĩnh muôn thuở để biểu đạt ý tứ “cậu đang phát điên gì đó”.
“Hôm qua, có phải sau khi ngửi thấy mùi hương của tôi, giá trị SAN của cậu bị tụt không?” Lạc Hành Vân giấu tay đi, lời nói thể hiện sự lo lắng không hề che giấu.
Bùi Diễn vòng hai tay trước ngực, hơi dựa vào cạnh bàn, đáp: “Tôi giống người dễ mất khống chế đến vậy à?”
“Thế sao cậu lại ngồi nhìn tôi cả đêm?”
“Lạc Hành Vân.” Bùi Diễn đột nhiên gọi tên của cậu: “Đây là lần đầu tiên cậu ngủ trên giường của tôi. Tôi không ngủ được, nên muốn nhìn cậu nhiều một chút.”
Từ nhỏ Bùi Diễn đã là một người vô cùng điềm tĩnh. Hắn gần như chưa từng có hứng thú mãnh liệt với bất cứ ai. Hắn cũng chưa từng nếm trải loại tình cảm cuồng nhiệt hệt như một dòng nham thạch nóng bỏng, lúc nào cũng có thể trào dâng thiêu đốt ruột gan thế này.
Hành vi của hắn hôm qua đúng là xuất phát từ việc muốn xóa tan nỗi lo trong lòng Lạc Hành Vân, mang đến cho đối phương một cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng câu nói “muốn nhìn cậu nhiều một chút” kia cũng bắt nguồn từ tận đáy lòng hắn.
Dù sao hắn cũng không biết sau này còn có những đêm được ngủ cùng phòng với cậu, nhìn ngắm gương mặt đang say giấc nồng của cậu nữa không.
Đối với Lạc Hành Vân, đêm qua chỉ là một đêm hết sức bình thường, song đối với Bùi Diễn, nó thật sự vô cùng quý giá.
Nên hắn cảm thấy hết sức ngọt ngào và cực kỳ mỹ mãn.
Lạc Hành Vân cũng biết lớp trưởng nhà mình là Liễu Hạ Huệ, bản chất cực kỳ quân tử, cậu cũng chỉ bông đùa mà thôi, nào ngờ đối phương lại trả lời nghiêm túc đến vậy.
Loading...
Vì thế cậu đành “à à” hai tiếng, đi giày, đứng dậy ngoan ngoãn gấp chăn, tỏ ra bận rộn để che giấu vệt ửng hồng trên gương mặt, cũng để né tránh những cảm xúc quá thâm sâu lộ ra trong mắt Bùi Diễn.
Cứ nghĩ đến việc những cảm xúc của người nọ vốn không thuộc về mình, chờ khi thời kỳ nhạy cảm của hắn qua đi, cảm xúc đó lại càng không thuộc về mình, Lạc Hành Vân lại cảm thấy hơi khó chịu.
“Hôm nay cậu thấy ổn không?” Alpha đi đến bên cạnh cậu.
“Ừ, ngủ một giấc xong thì thoải mái hơn nhiều, hình như thân nhiệt không còn tăng cao nữa.”
Bùi Diễn gõ nhẹ mu bàn tay lên trán Lạc Hành Vân, đặt thùng đồ của Tôn Nhược Vi lên bàn, mở ra: “Mau rửa mặt đi, tôi sẽ cắt tóc cho cậu.”
Lạc Hành Vân: “…”
“Lớp trưởng, sao cậu lại đa tài như vậy, còn biết cả cắt tóc à?” Lạc Hành Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Tôi không biết.” Bùi Diễn chậm rãi lấy một cái kéo ra, cắt xoẹt xoẹt hai nhát vào không khí để thử cảm giác, “Nhưng giờ cậu cũng không có lựa chọn nào khác đâu.”
Sáng sớm hôm nay tất cả sẽ bị kiểm tra đầu tóc. Hôm qua, vì tiết kiệm đồng, Lạc Hành Vân đã phải chạy mấy chục vòng để đền bù. Còn hôm nay, ngoài việc cậu mới trải qua trận phát tình hụt thì buổi sáng còn phải tập luyện ngoài trời, buổi chiều phải hành quân đường dài, đương nhiên không hợp để chịu thêm hình phạt về thể xác.
Lạc Hành Vân do dự trong chốc lát, cuối cùng quyết định đặt niềm tin vào lớp trưởng.
Lớp trưởng thông minh như vậy, có khi thật sự có năng khiếu cắt tóc cũng nên. Hắn có thể tay phải cầm bút, tay trái cầm kéo (), vậy thì từ nay cậu sẽ không cần mạo hiểm độn thổ trên đầu Chư Nhân Lương nữa, vấn đề tóc tai đã được đảm bảo rồi.
() Đại khái là vừa học giỏi vừa cắt tóc đẹp.
Dù kỹ thuật của lớp trưởng siêu kém, cắt cho cậu một quả đầu lởm chởm thì cũng vẫn rất tuyệt. Bởi vì từ nay về sau, mỗi lần đối diện với mái tóc của cậu, hắn sẽ không thể ngồi trên ghế nhìn cậu cả đêm và nói ra những lời đò đưa đáng sợ nữa.
Tóm lại, vụ này chắc chắn cậu sẽ không bị thiệt.
Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn học, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cậu cắt đi!”
Bùi Diễn quấn áo khoác đồng phục của mình ở phía trước người cậu một cách thành thạo, tay cầm kéo, tay cầm lược chuẩn bị hành nghề.
Bọn họ một người dám cắt, một người dám để đối phương cắt.
Những sợi tóc sáng màu chẻ ngọn vì dinh dưỡng không đầy đủ lả tả rơi xuống, để lộ đoạn tóc màu hạt dẻ mềm mại nhú ra từ chân tóc.
“Cậu định cắt kiểu gì cho tôi?” Lạc Hành Vân bị tóc rụng đâm vào lông mày, cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Bùi Diễn thấy thế, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, thổi nhẹ một hơi, hỏi lại: “Cậu thích kiểu gì?”
“Tôi muốn cắt cua.” Lạc Hành Vân nói bừa: “Tôi cảm thấy đầu cua rất được, không cần phải cắt thường xuyên. Tên họ Giang hôm qua cũng để đầu cua đấy, nhìn có vẻ cực kỳ lợi hại.”
Đột nhiên cậu cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
“Đương nhiên, đầu cua chỉ là lợi hại ở bề ngoài thôi. Còn sự lợi hại của anh Bùi là toàn diện, là tuyệt đối, là bản chất, không bị tác động bởi thời gian, địa điểm, kiểu tóc hay bất cứ kẻ nào.” Lạc Hành Vân nịnh hót vì sự sống còn của bản thân, cuối cùng còn bắt đầu hát lên: “Lợi hại sắt, lợi hại thép! Lợi hại cứng hơn sắt, bền hơn thép~”
Cậu hát đến rung đùi đắc ý, trông hết sức đáng yêu. Bùi Diễn bất đắc dĩ cầm đuôi tóc cậu, rũ mi nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra bên dưới, cuối cùng đánh giá một câu hết sức đi vào lòng người: “Cậu thật sự thiếu thông lắm đấy.”
Lạc Hành Vân: “…”
Hự!
Nhưng hiện giờ Lạc Hành Vân đã hiểu, anh Bùi của cậu chỉ nói miệng thế thôi, chứ chắc chắn không thông cậu đâu.
Ngay cả ngủ cùng một phòng với cậu mà hắn cũng như đối diện với quân thù, chỉ dám ngồi nhìn từ xa, tư tưởng cũng như phẩm đức vô cùng cao thượng.
Tiểu Lạc bắt đầu lơ là cảnh giác, tiếp tục hát cho đối phương nghe.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, Bùi Diễn cắt vài nhát kéo, chừa lại một lọn tóc khá dài, uốn lượn như đuôi rắn ở phía sau, khéo léo che đi tuyến sinh dục sạch sẽ và không hề phòng bị.
Cái kiểu mềm mại đáng yêu lại ngây thơ vô hại này của cậu, nếu rơi vào tay Alpha khác, còn chưa kịp đùa cợt hai câu đã bị đè lên tường mạnh mẽ đánh dấu rồi.
Chỉ có hắn mới nâng niu cậu, để cậu tự do phát triển.bg-ssp-{height:px}
—
Xong việc, Bùi Diễn vòng ra phía trước, nâng cằm Lạc Hành Vân lên để quan sát kỹ càng.
Cắt đi phần tóc vàng xơ xác, gương mặt của Omega hoàn toàn lộ ra.
Chiếc cằm V-line với đường nét ngũ quan thanh tú, gương mặt sáng sủa thông minh, nhìn qua đã thấy rất tốt tính.
Cậu có đôi mắt mơ màu hổ phách, vừa sáng vừa trong, đường mi ở đuôi mắt cong lên mềm mại, càng nhìn càng thấy quyến rũ dụ người.
Môi cậu rất mỏng, màu cũng nhạt, khiến người ta liên tưởng đến một cánh hoa đào. Mà làn môi ướt mềm ấy luôn ẩn chứa ý cười, vừa đẹp lại vừa mị hoặc.
Bất chợt, đôi môi xinh đẹp ấy khẽ động: “Có bị trọc không?”
Bùi Diễn nhìn thẳng vào mắt cậu, không nói năng gì.
Lạc Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui, đoán chừng là không đến nỗi. Nếu trọc, có lẽ lớp trưởng sẽ không dùng ánh mắt thèm muốn này để nhìn cậu đâu.
Ôi, đàn ông!
Lạc Hành Vân không quan tâm mình biến thành cái dạng gì. Dù sao trên đời này cũng chỉ có Bùi Diễn khao khát cậu. Cởi áo khoác đồng phục của đối phương ra, cậu đứng dậy, phủi tóc vụn trên người.
Bùi Diễn nhặt chiếc lược trên bàn lên, xoay người đi tới trước bồn rửa mặt, gỡ vài sợi tóc còn mắc trên đó xuống.
Hắn cần vài sợi tóc của Lạc Hành Vân để tiến hành đối chiếu DNA, cuối cùng cũng quang minh chính đại lấy được rồi.
Ngay khi hắn định cất tóc vào túi áo, một cái đầu chợt thò qua cánh tay để nhòm vào. Chủ nhân cái đầu ấy cảnh giác hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Bùi Diễn dừng khựng lại.
Bắt quả tang ngay tại trận, Lạc Hành Vân chớp mắt nhìn đối phương.
Sắp đến giờ tập hợp, toàn bộ ký túc xá đều bị nhấn chìm trong ầm ĩ, ồn ào. Trên hành lang, đám nam sinh chạy tới chạy lui, hô bè gọi bạn. Ngoài cửa sổ, các huấn luyện viên đang chạy bộ quanh sân, miệng hô khẩu hiệu rung trời.
Nói chung là vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có bầu không khí trong phòng thông tin là như đông cứng lại. Hai người mắt nhỏ trừng mắt to, chẳng nói năng gì.
Thấy lớp trưởng cầm chặt nắm tóc trong tay, tiến cũng không được, mà lùi cũng chẳng xong, Tiểu Lạc thở dài, cầm cái kéo đặt cạnh bồn rửa mặt lên.
Đầu tiên, cậu lấy chiếc khóa vàng đeo trên cổ từ lúc nhỏ xuống, gỡ nút thắt của sợi dây đỏ, cắt ra hai đoạn.
Sau đó, cậu vươn tay về phía gáy của Bùi Diễn, cắt đi một nhúm tóc dài khoảng một đốt ngón tay ở vị trí đảm bảo mắt thường không thể nhận ra.
Cuối cùng, cậu dùng dây đỏ buộc chặt nhúm tóc này, quay sang nói với Bùi Diễn: “Thấy không? Phải làm như vậy.”
Bùi Diễn im lặng nhìn người nọ lấy nhúm tóc trong tay mình, buộc dây đỏ vào giống như lúc trước.
Cả dây lẫn tóc đều rất nhỏ, ấy vậy mà những ngón tay thon dài và linh hoạt của thiếu niên lại có thể buộc rất trơn tru.
Sau khi buộc xong, Lạc Hành Vân đút tay vào túi quần định rời đi. Bùi Diễn lập tức tóm áo cậu, hỏi: “Cậu có ý gì?”
Thiếu niên xấu hổ ho khan hai tiếng: “… Chính là, trao đổi tóc.”
“Vì sao lại muốn trao đổi tóc?”
Lạc Hành Vân thẹn quá hóa giận, gào vào lỗ tai của người kia: “Đây là tơ hồng! Là kết tóc! Là tín vật đính ước! Ngữ văn của cậu tốt như thế mà lại không biết à!”
Bùi Diễn ngẩn ra mất mấy giây. Sau đó, đôi môi đầy đặn của hắn cong lên thành một nụ cười. Nụ cười ấy ngày một rõ nét, hệt như từng cánh hoa đào nối đuôi nhau quét qua mặt nước phẳng lặng, tạo thành từng vòng gợn sóng, phá tan sự tĩnh mịch của mặt hồ.
Ngay cả đôi mắt sâu hun hút của hắn cũng như nhiễm nét cười.
Hắn cúi đầu, siết chặt nắm tay, định ngăn chặn nụ cười kia.
Chính là sự rung động trong tâm hồn tràn ra qua ánh mắt hắn, qua những âm thanh đè nèn nơi cổ họng hắn, thậm chí là qua vệt ửng hồng trên gương mặt trắng trẻo của hắn.
Lạc Hành Vân nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Bùi Diễn xấu hổ. Thì ra tên cao thủ thả thính này cũng biết ngượng ngùng à.
Lạc Hành Vân vội kéo tay áo hắn, ý bảo hắn đứng thẳng lên: “Cậu đừng hiểu lầm. Tôi chỉ không muốn người khác coi cậu là biến thái thôi.”
Bùi Diễn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, sóng mắt tràn lan nhưng chẳng nói một lời.
Lạc Hành Vân nhìn xung quanh, tiếp tục giải thích: “Cậu nghĩ xem, cậu cầm tóc của một người khác chạy loạn khắp nơi, nếu bị phát hiện, vậy sẽ xấu hổ biết nhường nào. Người ta sẽ nghĩ thế nào về cậu? Cậu lấy thứ này ở đâu? Cậu còn đang đeo xích cổ chân đấy, cậu giết người hay định giết người mà lẻn vào phòng ngủ của người khác, thừa dịp người ta ngủ say rồi lén cắt tóc của người ta? Nếu tôi không ra mặt, căn bản là cậu không thể giải thích rõ ràng.”
Sau những ngày này, Lạc Hành Vân đã quen với những hành động khác thường trong thời kỳ nhạy cảm của Bùi Diễn. Người nọ lén lấy tóc của cậu, cậu có thể mắt nhắm mắt mở cho qua – nhưng những người khác thì không như vậy! Trong cảm nhận của bọn họ, Bùi Diễn chính là một Alpha đang chới với ở bờ vực điên cuồng. Nếu việc trộm tóc bị phát hiện, hình tượng thần thánh của hắn sẽ sụp đổ ngay. Mà gìn giữ danh dự cho lớp trưởng, cũng là một trong những mục tiêu Tiểu Lạc nhắm vào.
Nhìn vẻ nghiêm túc của đối phương, Bùi Diễn lại lặng lẽ cong môi.
Lạc Hành Vân càng thêm sốt ruột, tốc độ phun câu nhả chữ ngày một tăng lên: “Nhưng nếu buộc sợi dây đỏ vào thì mọi chuyện đã khác rồi, mọi người sẽ nghĩ nó là tín vật đính ước, là bằng chứng cậu và một người nào đó hứa hẹn trọn đời. Như vậy bọn họ sẽ không cảm thấy cậu là biến thái, ngược lại còn nghĩ: Ôi, Alpha kia lãng mạn làm sao!”
Bùi Diễn che miệng, cười không ngừng được.
“Lời tôi nói khiến cậu thấy vui thế à!” Lạc Hành Vân mặc kệ hắn, nghênh ngang đi ra ngoài cửa.
Bùi Diễn kéo cổ áo người nọ lại: “Thế cậu lấy tóc tôi làm gì?”
“Cậu không biết nói dối phải nói cho đủ bộ à?” Lạc Hành Vân ra vẻ kinh nghiệm đầy mình: “Ngộ nhỡ có người đòi cậu chứng minh sự tồn tại của bạn trai cậu, lúc ấy cậu sẽ phải cảm ơn vì sự chu đáo của tôi đấy. Tôi mà không mang theo, cậu sẽ thành kẻ tương tư biến thái. Cái này gọi là luôn luôn chuẩn bị sẵn sàng, hiểu không?”
Cuối cùng Bùi Diễn cũng đè nén được cảm giác buồn cười, khóe miệng chỉ còn hơi cong lên một chút: “Ừ.”
“Cảm ơn bạn trai đã lo nghĩ chu toàn giúp tôi.”
Tiểu Lạc tức đến muốn vung tay đánh người: “Đã bảo là chỉ để che tai mắt người khác thôi! Là để tẩy trắng cho bộ mặt thật của cậu! Bạn trai cái gì, tôi chỉ là… là…”
“Là gì?”
Lạc Hành Vân nhanh trí thốt ra: “Là trợ lý nhỏ bé giúp cậu vượt qua thời kỳ nhạy cảm!”
Bùi Diễn không đùa cậu nữa, tìm cái túi zip, giúp cậu bỏ tóc của mình vào: “Cất kỹ nhé.”
Lạc Hành Vân hùng hổ nhét túi zip vào túi quần trong, miệng vẫn lầm bầm “không hiểu lòng tốt của người ta”, “thật đúng là nát lòng vì cậu”, “cậu trộm tóc tôi, bảo tôi phải làm sao” với “chẳng lẽ không thể dùng tình thương bao la của người cha để thứ tha cho cậu à” linh tinh này nọ.
“Không cho phép vứt lung tung.” Alpha thấy cậu đã cất kỹ bèn tiện tay vỗ lên đầu cậu, bảo: “Tôi sẽ kiểm tra đấy.”