Editor: Ngạn Tịnh.
Thấy thầy Giang có tiếng hòa ái dễ gần ở trong trường bây giờ vẻ mặt lạnh lẽo càng đi càng xe, Tống Mạn Mạn không ngừng chạy đi. Xa xa tiếng súng vẫn có thể nghe rõ ràng, cô không dám có một chút chậm trễ nào. Cho dù hai chân run rẩy đi đường cũng khó khăn, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ vách tường bên cạnh bước đi, rất nhanh đã chạy ra bên ngoài, hoàn toàn quên Triệu Thiên Hoa bị người đá hôn mê ở dưới bàn, không một hồi người đã không còn bóng dáng.
Tiếng súng ngừng nghỉ, người trong thị trường giao dịch cũng đã chạy gần hết, Trịnh Lân cũng đã sớm được đưa đến bệnh viện. Cũng không biết lại trôi qua bao lâu, Triệu Thiên Hoa dần dần thức tỉnh dậy, vừa tỉnh lại, hắn liền cảm giác một mảnh tối đen, dưới thân cũng cực kỳ lạnh, căn bản không biết bản thân đang ở nơi nào. Đầu hơi hơi nâng lên, ý thức cũng ùa tới lập tức liền hít một ngụm khí lạnh, đau đớn trên trán trong ngáy mắt khiến hắn nhớ tới bản thân đang ở nơi nào, vừa gặp phải chuyện gì.
Sắc mặt Triệu Thiên Hoa âm trầm đáng sợ, nếu để hắn tìm được gã nào đá hắn một đá kia, hắn không ăn tươi nuốt sống người kia thì hắn sẽ không mang họ Triệu.
Đã nhiêu ngày sống cuộc sống người giàu khiến Triệu Thiên Hoa sinh tật có thù tất báo, ở trong lòng hắn, người khác đối xử tốt với hắn, đó là nên làm, bởi vì hắn xứng đáng. Những người tốt với hắn sau này nhất định phải dựa vào hắn hỗ trợ, cho nên hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ. Nhưng nếu người khác có một chút không tốt với hắn, đó chính là phạm phải tội ác tày trời, sau này hắn trở nên nổi bật, nhất định sẽ phản kích gấp đôi, có "thù" tất báo!
Thử thăm dò khỏi cái bàn, bởi vì một đá trước đó của người kia quá nặng, chỉ một động tác nhỏ như vậy, Triệu Thiên Hoa cũng cảm thấy đầu cực kỳ choáng váng, trước mắt nổi từng mảng đen.
Đợi đến sau khi hắn hoàn toàn ra khỏi cái bàn, phát hiện trong thị trường giao dịch to như vậy lại trống rỗng, không có bất kỳ một người nào, tất cả mọi thứ cũng đều được thu đi. Ngoài phòng là ánh nắng có chút ngả vàng, hiện tại hẳn là chừng bốn, năm giờ chiều, nói cách khác, hắn ít nhất cũng ngủ năm, sáu tiếng rồi, lại không có bất luận ai phát hiện, cũng không có ai đến đây tìm hắn, Trịnh Lân, Tống Mạn Mạn... Không có bất kỳ ai để ý đến sống chết của hắn, lần này nếu hắn cứ thế chết ở nơi này, chỉ sợ đến lúc thi thể có mùi cũng sẽ không có ai biết. Được, được lắm, trên người Triệu Thiên Hoa càng ngày càng tỏa khí lạnh tận xương, sắc mặt cực kỳ âm trầm dọa người sợ hãi.
Mỗi người, hắn đều sẽ nhớ kỹ.
Một tay đỡ lấy vách tường, một tay đỡ đầu, Triệu Thiên Hoa nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài. Bởi vì đầu cực kỳ choáng váng, còn chưa kịp bước ra cửa, người liền té nhào một cái. Chỉ là nhờ cú ngã này đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, hơn nữa nơi này thật sự an tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở suy yếu nơi góc nhỏ kia, hắn cũng có thể nghe rõ ràng.
Cũng không biết có phải vì Triệu Thiên Hoa đang bị thưởng ở đầu hay không, hắn thế nhưng ma xui quỷ khiến đi đến chỗ phát ra tiếng hít thở ngay sau cánh cửa kia, chậm rãi, thật cẩn thận, không dám phát ra một chút tiếng động nào, lại không ngờ tay còn chưa kịp đẩy cửa ra, đã có một vật lạnh như băng đặt ngay đầu, ngay lập tức có một giọng nữ lạnh như băng vang lên bên tai hắn, "Dám phát ra tiếng động gì, tao sẽ bạo đầu mày!"
Lúc này, Triệu Thiên Hoa rốt cuộc biết thứ gì ngay trên đầu mình, ngay lập tức sợ hãi đến động cũng không dám động, càng đừng nói đến tâm tư quan sát bộ dáng người kia thế nào, hai chân không ngừng run rẩy, "Tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không kêu... Cô... Xin cô đừng..."
Lời còn chưa nói xong, hắn liền cảm giác thứ ở ngay đầu mình chợt run rẩy, sau đó hoàn toàn rời đi, theo một tiếng va chạm kịch liệt, Triệu Thiên Hoa run run cúi đầu người phụ nữ mặc áo khoác đen té xỉu dưới chân mình. Khoảng cách không xa, Triệu Thiên Hoa tinh tưởng ngửi được mùi máu truyền từ người đối phương tới, nhìn bộ dáng hẳn là bị thương không nhẹ, ngay lập tức liên tưởng đến viến đạn Trịnh Lân trúng phải trước đó, lại nhìn đến súng trên tay người phụ nữ kia, không cần nghĩ nhiều cũng biết được sự kiện trước đó hẳn là có quan hệ rất lớn với người phụ nữ này. Vừa nghĩ như thế, trong đầu Triệu Thiên Hoa chỉ còn một ý niệm duy nhất, chính là trốn!
Nhưng chỉ nghĩ thôi cũng chẳng làm được gì, vị trí người phụ nữ kia ngã xuống cũng thật khéo, trực tiếp ôm lấy chân hắn, hắn căn bản là không động đậy được. Không còn cách nào, Triệu Thiên Hoa đành phải lấy súng trong tay người phụ nữ ném thẳng lên tường, sau đó ngồi xổm người xuống, cố gắng lật người phụ nữ kia lên, sau đó ném sang bên cạnh, nhanh chóng chạy đi. Nếu như bị người nhìn thấy hắn ở cạnh người phụ nữ này, cho dù hắn nhảy xuống sông Hoàng Hà, chỉ sợ cũng rửa không rõ.
Người phụ nữ kia bị hắn mạnh mẽ lật người ném qua, miệng vết thương bị rách, mùi máu tươi trên người lại càng nồng. Triệu Thiên Hoa liếc mắt một cái, cũng không thèm để ý tới. Loại phụ nữ này cho dù chết bao nhiêu lần cũng không tính nhiều. Ngay lập tức chạy ra bên ngoài, nhưng là chưa kịp nâng chân lên, cả người đều khựng lại, sau đó mạnh mẽ quay đầu, chạy đến trước mặt người phụ nữ kia, đẩy ra những sợi tóc hỗn độn, một gương mặt xinh đpẹ nhất thời hiển lộ ra trước mặt Triệu Thiên Hoa.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng động đậy, liền vươn tay sờ lấy hai má lạnh như băng kia, lập tức cắn răng, bế người phụ nữ kia vào lòng, sau đó nhặt khẩu súng kia bỏ vào túi, lại ló đầu ra bên ngoài quan sát. Có lẽ là thời gian hắn tỉnh dậy quá khéo, toàn bộ thị trường giao dịch đều không có một bóng người nào. Hắn ôm sát người phụ nữ trong lòng, chọn đường nhỏ trực tiếp chạy về nhà mình...
Bạch Vi cũng không biết lúc này Triệu Thiên Hoa đang không sợ chết tự đào hố to cho mình, cả tâm lẫn thần trí của cô đều bị Cố Tử Viễn sắc mặt tái nhợt câu đi. Nhìn bộ dáng đối phương hô hấp ngày càng khó khăn, cô chỉ cảm thấy ngay cả ngón tay cũng không khống chế được mà run rẩy. Trăm ngàn đừng có chuyện gì, trăm ngừng đừng có chuyện, nếu anh gặp chuyện không may vậy thì em cũng...
Nghĩ vậy, suy nghĩ của Bạch Vi đột nhiên ngừng lại. Nếu Cố Tử Viễn gặp chuyện không may, cô cũng sẽ rời đi theo anh sao? Vậy không có khả năng, nhiệm vụ ở thế giới này vẫn chưa xong, cô vẫn sẽ tiếp tục đến khi chấm dứt mới thôi. Tất cả mục đích sinh tồn của cô cũng chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ, thắp sáng Châu Liên trên cổ tay, sau đó nhớ đến bản thân rốt cuộc là ai, đến từ đâu, có còn người nhà hay không gì đó. Bây giờ sao cô có thể vì một Cố Tử Viễn còn chưa xác định có phải là Giang Mạc hay không mà vứt bỏ cả tín ngưỡng của mình?! Thế nhưng nếu để cô trơ mắt nhìn Cố Tử Viễn rời đi, cô lại hoàn toàn không làm được. Cả người Bạch Vi đều có chút hỗn loạn...
Ngồi ở trong xe taxi, tay Bạch Vi đang đỡ tay Cố Tử Viễn càng không ngừng run rẩy, sau đó đột nhiên chống lại một đôi mắt thanh minh, cũng cảm thấy chút ý cười trong đôi mắt kia, Bạch Vi nháy mắt liền hiểu tất cả, sắc mặt càng thêm khó coi, lập tức đẩy Cố Tử Viễn đang tựa trên vai ra, "Anh có lầm hay không? Loại chuyện này cũng dám đem ra đùa? Nếu xảy ra chuyện gì thật thì làm sao bây giờ?!"
"Là lỗi của tôi, em đừng tức giận... Bạch Vi..." Cố Tử Viễn có chút lấy lòng dụ dỗ nói, nhưng thấy Bạch Vi vẫn nghiêm mặt lạnh nhìn mình, liền biết lần này Bạch Vi thật sự tức giận, ý cười bên miệng dần dần thu liễm lại, tuy rằng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng biểu tình lại nghiêm túc nói không nên lời, không khỏi ôm cổ Bạch Vi phân trần, "Tôi không đùa, tôi có chừng mực, em tin tưởng tôi có được không!?"
Lập tức, lại khe khẽ thở dài, nói tiếp, "Tôi... Tôi chỉ là có chút sợ, Bạch Vi... Người đàn ông kia cho tôi sự uy hiếp quá nặng, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi liền cảm giác như bản thân sẽ bị anh ta cướp đi mất thứ gì đó vậy, nếu tôi không chú ý, chỉ sợ ngay cả em cũng sẽ bị cướp đi, nơi này là sân nhà của anh ta, tôi có thể cảm giác được, nếu đối phương muốn làm gì đó, có thể nói là dễ dàng, nhưng tôi lại không thể, tôi bị hạn chế, cho nên tôi chỉ có thể dùng hết tất cả lực lượng mình có bảo hộ em, bảo hộ bản thân, tôi không thể để cho anh ta thực hiện được, nhưng bây giờ em căn bản lại không hiểu tôi đang nói gì, thật ra bản thân tôi cũng không hiểu được loại trực giác này từ đâu ra, nhưng tôi hy vọng em có thể tin tưởng tôi, em sẽ tin tưởng tôi chứ? Bạch Vi..."
Nói xong, Cố Tử Viễn vuốt ve hai má của Bạch Vi, lập tức thuận thế in lên một dấu hôn lên môi cô, tự nhiên giống như hai người đã làm vô số lần rồi.
Cảm xúc quen thuộc từ khóe môi truyền đến, Bạch Vi chỉ cảm thấy trái tim cô cũng bất giác run rẩy theo nụ hôn này, nước mắt thoáng chốc phủ mờ hai mắt, "Giang Mạc..."
Vừa nghe đến cái tên này, phản ứng đầu tiên của Cố Tử Viễn là bài xích, nguyên nhân chính là vì ông thầy giáo tiếng Anh luôn cười tủm tỉm, rõ ràng mang tâm tư quấy rối Bạch Vi kia chính là họ Giang tên Mạc, nhưng lập tức lại có một cỗ quen thuộc khó hiểu ùa đến, trước kia khi có người gọi cái tên Giang Mạc này, loại cảm giác quen thuộc này đều đi ra quấy phá, nhưng mỗi lần đều bị anh mạnh mẽ áp chế. Hôm nay nghe Bạch Vi gọi như vậy, cảm giác quen thuộc càng nồng, trong nháy mắt, hạnh phúc tập kích linh hồn, anh bỗng nhiên hiểu được, có lẽ cái tên này vốn là của anh, mà hiện tại người mang tên Giang Mạc kia chính là một kẻ trộm, trộm đi tên của anh, tâm tư chó má! Khó trách mỗi lần anh gặp thầy giáo Giang nổi tiếng ôn hòa kia, đều cảm giác một loại cảm giác ẩn ẩn phẫn nộ cùng vi diệu nói không nên lời, thì ra mấu chốt nằm ở chỗ này!
Cố Tử Viễn hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận...
Sau đó anh lập tức ôm Bạch Vi vào trong lòng, nhẹ giọng nói, "Đúng, anh là... Anh là Giang Mạc, anh nhớ ra rồi... Bạch Vi..."
Hai chữ Bạch Vi được anh kêu lên một cách đặc biệt lưu luyến, giống như trước kia mỗi lần đều gọi như vậy. Bạch Vi cũng vươn tay ôm lấy anh, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, trước đó..."
"Không sao, không phải lỗi của em!" Cố Tử Viễn nhẹ giọng an ủi, trong chiếc xe taxi nho nhỏ tràn đầy bong bóng màu hồng.
Chờ đến tối anh Phó trở về, Cố Tử Viễn cùng Bạch Vi đã hoàn toàn nói rõ tất cả, tình cảm trước kia cũng theo đó ùa về, giơ tay nhấc chân đều lộ ra ăn ý không nói nên lời. Anh Phó không hiểu rõ luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không thích hợp, a Viễn cùng tiểu Vi cũng quá thân cận rồi, sao chỉ vài giờ ngắn ngủi không thấy, người làm anh trai và bạn thân này lại bị bài xích ra ngoài rồi thế này, có quỷ, thật sự là có quỷ... Anh Phó nhăn thật chặt hai hàng lông mày rậm.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Bạch Vi cùng Cố Tử Viễn vẫn như cũ đến phố Hoành Môn, đợi hồi lâu cũng không gặp lại Triệu Thiên Hoa, cũng không biết rốt cuộc đối phương đang làm cái gì, ngay cả Giang Mạc bọn họ cũng không gặp. Triệu Thiên Hoa còn tốt, Giang Mạc đột nhiên biến mất, hai người bọn họ đều cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác không tốt, xem ra bọn họ phải có chuẩn bị.
Mấy ngày sau, trong một khu biệt thự ở ngoại ô, khuôn mặt của người đàn ông áo trắng đang làm việc kia dù có chút tiều tụy, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh đang gần hoàn thành trước mặt, càng ngày càng sáng ngời, yêu dị.
Ở phía sau anh ta, sáu bức tranh thủy mặc vẽ sáu cô gái có diện mạo, thần thái thậm chí tư thái đều cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng sáu người đẹp từ đầu tới chân đều không giống nhau, nhưng quỷ dị là ánh mắt lại cực kỳ tương tự, nếu Bạch Vi ở chỗ này có thể dễ dàng nhận ra những người đẹp trong sáu bức tranh kia, bởi vì đó đều chính là cô, là cô trong những thế giới nhiệm vụ trước.
Kiều Bạch Vi đơn thuần thẳng thắn, Tiết Bạch Vi tư thế oai hùng hiên ngang, Chương Bạch Vi bền gan vững chí, Thiệu Bạch Vi sát phạt quyết đoán, Tằng Bạch Vi xinh đẹp quả cảm, trên mấy bức tranh đều viết mấy chữ ghi chú tên tuổi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy người đẹp trong tranh, tin tưởng sẽ không ai có thể chỉ nhìn lướt qua mà có thể miêu tả được từng cái nhăn mày từng nụ cười, nhất cử nhất động của họ như vậy được. Căn cứ vào thần thái của những người đẹp đó, còn có thể suy đoán ra người vẽ tranh cùng những người trong bức tranh vẫn là thường xuyên tiếp xúc, nếu không cũng không thể vẽ ra được ý nhị như vậy.
Ngoài phòng sắc trời dần tối, người đàn ông áo trắng cũng không mở đèn, chỉ là động tác dưới tay lại càng lúc càng nhanh. Chờ đến khi ánh trăng lên giữa trời, người đàn ông rốt cuộc vẽ xong một nét cuối cùng, sau đó ném bút xuống, mở khóe miệng cười, lui ra sau hai bước, ngã ngồi trên sa lon, sườn mặt được ánh trăng trút xuống soi sáng, khiến người thấy rõ bộ dáng của hắn, không phải Giang Mạc biến mất mấy ngày nay thì còn là ai.
"Tiếp theo chỉ cần Ngọc Thạch tốt nhất là được rồi..." Người đàn ông thì thầm nói.
Bạch Vi, em nhất định là của tôi...
-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: An bài nam phụ chỉ cái đại tử, ăn cái mệt, kế tiếp không đến cuối cùng hẳn là sẽ không hắn diễn phân, ngẫm lại ta mỗi ngày đều giúp hắn thảo tồn tại cảm, cũng là chân ái a!
Nói ta phát hiện ta viết vài bản tiểu thuyết, thật sự đều là nam phụ có vẻ dụng tâm ai, xem ra ta là nam phụ khống, không đổi được ~~ hạ thiên văn văn phải đi công lược nam phụ nhóm đi ~ ngày mai là tân một tháng, tân khí tượng, song càng ~~~ nói ta câu trên nói Dung Khải theo nữ chủ, bao gồm hiện tại này tổng cộng thất cái thế giới, bùn manh hẳn là có thể đoán ra nào là hắn đúng không?
---
Editor: Lười dịch lời tác giả, cũng không quan trọng lắm, các cô tạm hiểu thế nhé