Editor: Ngạn Tịnh
Nhìn đến chiếc thìa đang để trước miệng, Bạch Vi dù có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn há miệng ra.
Ngay lúc cô hàn huyên với Giang Khanh chưa được bao lâu, Giang Mạc liền tỉnh lại. Sau đó vẫn luôn trông mong nhìn cô, giống như sợ cô sẽ biến mất vậy. Còn rất nhiệt tình với cô, ngay cả việc ăn cơm, ăn canh đều ôm vào người.
Cho nên mới có cảnh Giang Mạc đút canh cho cô, còn Giang Khanh ở một bên che miệng cười trộm.
Ai, đứa em trai út này thật sự là trưởng thành nha, cũng biết lấy lòng con gái. Giang Khanh đứng ở một bên cười thoải mái, nhưng quả thực rất cao hứng, điều này chứng minh Giang Mạc đã có chuyển biến tốt.
Cơm nước xong xuôi, Giang Mạc lại như cũ nhìn chằm chằm vào cô, còn luôn nắm chặt tay trái của cô, nói thế nào cũng không buông ra. Bạch Vi nhìn hắn như vậy, liền biết mình hôn mê suốt ba tháng chắc chắn đã dọa đến hắn, cho nên hắn mới có chút khẩn trương như vậy.
Điều này làm cho Bạch Vi có chút đau đầu, bởi vì theo lệ thường, mỗi khi cô hoàn thành nhiệm vụ xong, nhiều lắm cũng chỉ có thể ở lại thế giới đó ba tháng. Hiện tại Giang Mạc như vậy, cô thật sự không biết nên làm gì mới tốt. Cô cũng hiểu được đối phương như vậy cũng không phải là tình yêu, chỉ đơn giản là vì ảnh hưởng trước đây. Hơn nữa Bạch Vi cứu hắn từ dưới nước lên, hắn liền sinh ra chút hảo cảm, thứ cảm giác này đa phần đề sẽ biến hành tình yêu. Nhưng hiện tại khẳng định không phải!
Đối với một người ngay cả trái tim cũng không dám mở ra, lại cô đơn tín nhiệm cô như vậy, Bạch Vi thật sự không muốn để hắn lại chịu thương tổn lần nữa.
Nhưng nhiệm vụ này khẳng định sẽ hoàn thành. Bạch Vi cũng chỉ có thể âm thầm chờ mong, thế giới trước kia là cô tự nguyện rời khỏi, cho nên mới không dừng lại được. Nhưng lúc này đây cô muốn bồi Giang Mạc vượt qua một thời gian dài, hy vọng thời gian ở lại có thể dài hơn. Hơn nữa tuy rằng hiện tại xuất hiện kịch tình ẩn, nhưng Phương Bạch Vi còn có một tâm nguyện muốn có một cuộc tình, một cuộc sống khoái hoạt, vui vẻ. Hai tâm nguyện đó đều cần thời gian dài, cô tin tưởng chừng đó cũng đủ để làm bạn với Giang Mạc.
Bạch Vi nghĩ thông suốt trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, sau đó nói với Giang Khanh cô muốn xuất viện. Dù sao hiện tại người cũng đã tốt, cũng nên trở về trường đi học lại, càng nên đến xem người mẹ Phượng Nhược Vân của cô.
Giang Khanh cũng không ngăn cản nhiều, làm tốt thủ tục cho cô xong, sau đó dặn dò vài câu liền rời khỏi, nhưng Giang Mạc vẫn ở lại.
Đứng ở cửa bệnh viện, Bạch Vi nhìn tay Giang Mạc đang đương nhiên mà nắm lấy tay mình, thầm muốn cười. Người này sao có thể nhiệt tình như vậy á, người không biết còn tưởng hai người là người yêu của nhau đấy chứ. Aiz, cũng may ngày đó người cứu Giang Mạc là cô, nếu đổi là cô gái khác, cứ như vậy sáp lại gần, nhất định hắn sẽ bị ăn tát.
Chỉ là, Bạch Vi cũng không phản cảm là được. Thật ra mà nói, ở trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác rất thân cận với Giang Mạc, nhưng thế nào thì lại nói không rõ được.
Mang theo cái đuôi nhỏ, Bạch Vi trước cũng không đi xem Phương Nhược Vân, trái lại trở về trường học, bởi vì nơi đó còn có thứ rất quan trọng đang chờ cô.
Vào trường học, Bạch Vi phát hiện ánh mắt người chung quanh nhìn mình rất bất bình thường.
"Cậu xem, cậu xem, kia chính là con gái kẻ giết người! Học trưởng Tống vì không chấp nhận lời thổ lộ của cô ta, cô ta liền tự sát, tự sát không thành công thì lại nói mẹ đẩy học trưởng Tống từ lầu xuống, chậc chậc"
"Thật vậy sao? Vậy người đó cũng quá khủng bố rồi, chúng ta vẫn nên cách xa cô ta một chút mới tốt!"
"Đúng đấy, tránh xa một chút, đến gần rồi lỡ mẹ của người ta cầm dao chạy từ trong ngục ra đuổi giết chúng ta cũng không chừng ấy!"
"Cũng không đúng sao, nghe nói học tỷ Trình vì không tiếp nhận đả kích bạn trai chết, hiện tại đang chuẩn bị xuất ngoại rời khỏi nơi đau thương này đấy!"
Nghe đoạn đối thoại như thế, Bạch Vi liền biết thanh danh của Phương Bạch Vi ở trường đại học F này tạm thời đã bị hủy. Thật ra trong nguyên tác cũng không tốt hơn, sau khi bị Phương Nhược Vân sát hại, cô còn bị bà cứng rắn ban cho "mỹ danh" chết vì trai. Nhưng cô cũng không quá để ý, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn các cô một cái liền thẳng đến mục đích của mình mà đi. Nhưng không đi được hai bước, lại phát hiện Giang Mạc lại không đi theo kịp.
"Làm sao vậy?" Bạch Vi lui về hỏi.
"Bọn họ ấy đang nói cô" vẻ mặt Giang Mạc có chút không vui.
"Nói tôi thì thế nào? Miệng mọc trên người họ, chỉ cần không giống như họ nói là được. Bây giờ bọn họ nói càng độc, tương lại sẽ càng mất mặt" Bạch Vi dắt tay hắn, vừa đi vừa nói chuyện.
Ở phía sau cô, vẻ mặt Giang Mạc lộ ra biểu tình có chút đăm chiêu.
Không qua một hồi, Bạch Vi liền đến nơi mình muốn đến, chính là vị trí Tống Ngạn bị ngã xuống trong kịch tình, cũng là vị trí mà mọi người cho rằng Phương Nhược Vân đẩy Tống Ngạn xuống lầu vào tháng trước. Vụ án kia bởi vì được phá rất nhanh, hiện tại hung thủ cũng đã bị bắt giữ, cho nên tầng cao nhất này cũng không bị niêm phong. Nhưng mọi người đều cảm thấy trên này rất xui xẻo, gần như không có người lảng vảng ở đây.
Bạch Vi dễ dàng lấy ra một máy quay ở trong khe hở của vách tường. Thấy vật thể màu đen trong tay, Bạch Vi thật sự cảm thấy đám người cảnh sát làm việc rất không nghiêm cẩn, nếu không cần gì cô phải tự mình đi một chuyến để lấy chứ.
Thấy Bạch Vi lấy máy quay ra, biểu tình của Giang Mạc có chút kinh ngạc, nhưng lại không nói gì.
Bạch Vi lại nở nụ cười, có chút tự giễu nói, "Như thế nào? Có phải cảm thấy tôi rất kỳ quái khi trang bị camera ở đây không? Thật ra tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái..."
Cô cũng không biết mình nghĩ thế nào, nhưng sau buổi nói chuyện với Trình Bảo Nhi cô liền mua một camera đặt ở đây. Cô cảm thấy Tống Ngạn có vẻ muốn chết, tuy rằng không biết có bị Trình Bảo Nhi đẩy xuống lầu như trong nguyên văn không, nhưng vẫn mua cái camera này dự bị cho bất cứ tình huống nào.
Tính cô vốn tốt lắm, cũng không thật sự muốn Tống Ngạn chết, đáng tiếc kế hoạch cản không nổi biến hóa. Vừa tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện đã xong, nhưng camera này thật sự có tác dụng. Có thể chỉ điểm hung thủ thật sự xem như là đưa ra một lời giải thích hợp lý cho người uổng mạng đi?
"Có phải cậu cảm thấy tôi rất kém cỏi?" Bạch Vi cất camera vào trong túi, nhìn về phía mặt hồ xa xa. Cô nghĩ lấy chỉ số thông minh của Giang Mạc hẳn có thể hiểu được vì sao mình lại đặt camera ở đây, cũng không biết đối phương thấy thế nào.
Giang Mạc vẫn chưa trả lời liền chú ý đến một đôi năm nữ đang đi đến, vẻ mặt thực uể oải.
"Em thật sự là quá tệ, cuộc thi lại không qua được!"
Chàng trai thấy vậy vội vàng ôm thắt lưng cô, hôn môi của cô, an ủi nói, "Không đâu, sao lại kém cỏi được..." Không bao lâu cô gái liền nở nụ cười.
Giang Mạc xem xong, lại nhìn Bạch Vi đứng bên cạnh, nghĩ nghĩ liền bước tới ôm thắt lưng của cô, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng thì hôn nhẹ vào môi của cô.
"Không có, không hề kém cỏi"
Bạch Vi mở to mắt, kinh dị nhìn hắn. Đối phương vừa hôn xong cảm thấy hương vị không tệ, lại muốn chuẩn bị hôn nữa.
Bạch Vi vội vàng lui về phía sau, liền thấy đối phương thế nhưng lộ ra một biểu tình ủy khuất, như đang lên án cô vì sao lại lùi lại. Bạch Vi có chút buồn cười, cô không ủy khuất thì thôi, cậu có gì mà ủy khuất chứ, thật đúng là!
"Được rồi, đừng ủy khuất nữa, thua thiệt là tôi mới đúng, đi thôi!" Bạch Vi tiến lên khoát tay hắn, đối phương thế nhưng lại tránh ra.
"Không đi thì tôi đi nha" Bạch Vi thử thăm dò bước lên hai bước, phát hiện đối phương thế nhưng vẫn nắm chặt tay cúi đầu. Một người cô đơn đứng ở đó, như bị cả thế giới từ chối vậy.
Bạch Vi khẽ thở dài, lùi lại bên cạnh hắn, hôn một cái lên hai má của hắn, "Lần sau không được viện lý lẽ này nữa" Giang Mạc lập tức ngẩng đầu vui mừng nhìn cô.
Bạch Vi không biết là, câu vừa rồi kia sau này cô nói không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là "Lần sau không được viện lý lẽ này nữa"
Rời trường, Bạch Vi liền mang theo Giang Mạc vào một quán nét không cần đăng ký thẻ căn cước, bắt đầu xem những gì camera quay được, thẳng cho đến khi thấy đoạn mình muốn xem mới dừng lại.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong video kia, Bạch Vi nở nụ cười. Sau đó lại lấy ra quá trình từ đầu đến đuôi, đăng lên diễn đàn của trường, còn lấy tên của người kia để hấp dẫn.
[Hung thủ vẫn chưa đền tội? Chân tướng của vụ việc học trưởng Tống Ngạn của trường đại học F bị sát hại.]
Trong lúc nhất thời, tin này vừa đưa lên liền thu hút sự chú ý của người khác. Tất cả mọi người sau khi xem liền phân biệt rõ ràng hai người trong video chính là Tống Ngạn và Trình Bảo Nhi.
"Chiếc xe kia anh muốn cũng đã nói với em rất lâu rồi, vì sao còn chưa mua?" Biểu tình của Tống Ngạn có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn thập phần không kiên nhẫn, không còn chút nào bộ dáng tao nhã như bình thường nữa.
"Xe, xe, xe! Vừa thấy mặt anh liền đề cập đến chuyện xe với em, không có xe là anh sẽ chết đúng không?!" Biểu tình của Trình Bảo Nhi cũng thập phần phiền não, đi đến bên kia, quát Tống Ngạn. "Anh muốn quần áo tôi liền mua cho anh, di động, laptop, thậm chí là tiền đi chơi với bạn cũng là tôi xuất, ngay cả tiền tiêu vặt tôi để dành cũng bị anh tiêu xài hết, làm gì còn tiền mua xe cho anh chứ, anh đừng có mà quá phận!"
"Anh quá phận?" Tống Ngạn nở nụ cười, đi đến trước mặt Trình Bảo Nhi, tay nắm lấy cằm của cô, cười hai tiếng, "Anh quá phận thì thế nào? Anh nói cho em biết, cho dù anh có quá phận hơn nữa em cũng phải nhẫn nhịn mà đồng ý thôi, nếu không em cũng biết mà, anh cũng không phải là người giỏi giữ bí mật"
"Anh!" Biểu tình Trình Bảo Nhi thập phần phẫn hận.
Tống Ngạn lại làm như không nhìn thấy, lui về sau hai bước, tựa vào lan can, cười cười, "Hai ngày, anh chỉ cho em thời gian hai ngày, cho dù em trộm cũng được, được tặng cũng tốt, anh chỉ muốn nhìn thấy xe. Mẹ em có nhiều tiền như vậy, tùy tiện xuất ra một chút kẽ hở cũng đủ cho người nghèo như anh sống một đời ăn mặc không lo, đừng hẹp hòi như vậy, haha!" Nói xong cười càng vui sướng.
Trình Bảo Nhi đứng sau lưng hắn, trong mắt như tỏa ra lửa, gắt gao nhìn người đàn ông đang cười to trước mặt. Đột nhiên ánh mắt cô ngưng lại, mạnh mẽ vọt tới, dùng sức đẩy hắn xuống...
Ở dưới chân cô, lan can bị gãy vẫn còn vang lên tiếng "cọt kẹt"
Không quá mấy chục giây, trong hình lại xuất hiện một người khác, đúng là Phương Nhược Vân.
Vừa thấy Trình Bảo Nhi thất hồn lạc phách đứng ở lan can cách đó không xa, Phương Nhược Vân quá sợ hãi, vội vã chạy đến, nhìn nhìn máu tươi đang tràn lan dưới lầu, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
"Dì Phương" Trình Bảo Nhi thập phần bất lực gọi.
Thấy thế Phương Nhược Vân vội vàng đẩy Trình Bảo Nhi đi, miệng nói năng có chút lộn xộn, "Đi, đi mau, mau rời khỏi nơi này, là dì làm, là dì đẩy hắn xuống... không hề có liên quan đến con. Mau đi đi, nếu không lát nữa sẽ có người lên đấy, đi đi!"
"Dì Phương!" Trình Bảo Nhi gọi bà một tiếng, rồi nhìn thật sâu vào mắt bà một cái, sau đó xoa xoa nước mắt xoay người rời khỏi.
Video dừng ở đây.
Nhưng những người xem video lại không ngừng "ồ" lên, ai cũng không ngờ hung thủ giết người thế nhưng lại là bạn gái của Tống Ngạn, Trình Bảo Nhi- người biết Tống Ngạn chết liền đau lòng đến mức muốn xuất ngoại.
Xem qua video, mọi người liền hiểu được, cô ta thật ra không phải đau lòng, mà rõ ràng là muốn trốn, muốn trốn ra nước ngoài trốn tránh trách nhiệm.
Chỉ là mọi người xem xong video đều thắc mắc, vì sao Phương Nhược Vân lại gánh tội thay cho Trình Bảo Nhi, thậm chí còn không tiếc hy sinh thanh danh con gái của mình?
Dương Y xem xong video cũng có thắc mắc như vậy. Lúc này Trình Bảo Nhi đã bị cảnh sát mang đi, Dương Y cũng không ngăn cản nhiều. Bà cho đến bây giờ luôn là một người thông mình, lúc nhìn thấy Phương Nhược Vân không chút nghĩ ngợi liện gánh tội cho Trình Bảo Nhi, trong lòng bà đột nhiên sinh ra một suy đoán đáng sợ.
Ba ngày sau, pháp viện mở phiên tòa, Bạch Vi cũng nhận được thư truyền, yêu cầu đến làm chứng.
Vào pháp viện, Bạch Vi có thể cảm giác được bầu không khí không mấy dễ chịu. Lúc ngồi vào chỗ của nhân chứng, cô liền có thể nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Phương Nhược Vân, vẻ mặt như tro tàn của Trình Bảo Nhi, còn có gương mặt trang điểm tinh xảo của Dương Y. Nhưng ánh mắt của Dương Y nhìn cô có chút kỳ quái, giống như muốn thân cận lại không dám vậy.
Bà biết rồi? Bạch Vi hơi nhướn mày, chắc là vẫn chưa biết hết tất cả, nhưng khẳng định đã tra ra Trình Bảo Nhi không phải con gái của bà. Dương Y cho đến bây giờ luôn là một người khôn khéo, chắc chắn sẽ nhìn ra điều mờ ám trong video.
"... Người làm chứng Bạch Vi, xin hỏi cô và người bị hại anh Tống có quan hệ gì?" Sau khi qua một loạt hành trình, luật sư bắt đầu hỏi cô.
"Bạn học bình thường"
"Xin hỏi là cô luôn theo đuổi nạn nhân đúng không?"
Bạch Vi hồi tưởng lại trí nhớ của Phương Bạch Vi, phát hiện trong quá trình kết giao với Tống Ngạn đều là đối phương chủ động tiếp cận. Phương Bạch Vi có vẻ rụt rè, ngay cả hẹn đối phương dạo phố, ăn bữa cơm cũng chưa từng, cho nên liền đáp, "Không phải"
Luật sư nhíu mày, "Theo lời mẹ cô là bà Phương Nhược Vân nói, cô từng thổ lộ với nạn nhân nhưng thất bại, liền tự sát, xin hỏi chuyện này có phải là thật hay không?"
"Không phải" Bạch Vi bình tĩnh trả lời.
Ở bên kia Phương Nhược Vân cúi đầu càng thấp, thân thể khẽ run.
"Vậy ly sữa chưa thuốc ngủ có dấu vân tay của cô thì cô giải thích thế nào đây?"
"Sau khi về nhà ăn cơm xong, mẹ của tôi bưng ly sữa vào cho tôi uống, chính là cái ly đó"
Nghe cô nói như vậy, những người xung quanh đều "ồ" lên một trận, ai cũng không ngờ được Phương Nhược Vân thế nhưng lại xuống tay với con gái của mình. Đừng nói đến bọn họ không ngờ tới, ngay cả bản thân Phương Bạch Vi cũng chưa từng ngờ đến.
"Yên lặng" Quan tòa gõ chiếc búa xuống bàn. (:vvv)
Luật sư tiếp tục truy hỏi: "Theo bản báo cáo xét nghiệm ADN mà cảnh sát cung cấp, xác nhận bà Phương Nhược Vân đúng là mẹ ruột của Trình Bảo Nhi, xin hỏi cô có phải hay không?"
Bạch Vi nhìn ba người kia, trừ Dương Y biểu tình nghiêm túc, hai người kia đều cúi đầu không thấy rõ biểu tình, khẽ nhíu mày. Hiệu suất quả thật cao quá mức tưởng tượng, nhanh như vậy liền biết. Chỉ là xem cái video kia cũng không khó để liên tưởng đến hướng đi nào đâu ha, nếu không, cảnh sát làm sao tra ra được chứ.
"Đúng vậy" Bạch Vi khẳng định nói.
Người chung quanh càng thêm kinh ngạc, ngay cả luật sư cũng không ngờ cô sẽ trả lời như vậy. Biểu tình của Dương Y càng thêm chắc chắn, ánh mắt nhìn Bạch Vi càng thêm gắt gao.
"Cô nói cô biết Phương Nhược Vân là mẹ ruột của Trình Bảo Nhi?" Luật sư vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm lần nữa.
"Đúng vậy, ba tháng trước sau khi về nhà liền biết, thậm chí còn vì vậy mà đi hỏi Trình Bảo Nhi, đối phương thề thốt phủ nhận. Sau đó tôi liền bị hãm hại, bởi Hàn Khải đã bị bắt ba tháng trước, theo lời đối phương nói, thì chính là nhận được chỉ thị từ Trình Bảo Nhi" Từng lời Bạch Vi nói khiến não Trình Bảo Nhi như muốn run lên.
Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người đều không nhịn được cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Trình Bảo Nhi cũng không tốt.
"Thưa Quan tòa, tôi đã hỏi xong" Luật sư gật đầu một cái, ngồi xuống, Bạch Vi cũng ngồi xuống theo. Nhưng điều tiếp theo cô đã không nghe lọt tai, chỉ chờ sau khi quan toàn chấm dứt, cô liền có thể hiểu biết mọi chuyện.
Nhưng không ai ngờ chuyện tiếp theo lại hoàn toàn ngoài ý muốn của mọi người, vụ án sắp kết thúc, Phương Nhược Vân đột nhiên nổi điện. Miệng không ngừng nói người là do bà giết, không phải con gái của bà, xin đừng thương tổn đến con gái của bà, nó còn tương lai đang đợi! Theo sau đó lại bắt đầu chỉ vào Dương Y mà mắng chửi, nói đều do bà ta, bà vốn không muốn, nhưng đối phương lại giết chồng của bà, bà vì muốn con gái có được cuộc sống tốt, cho nên mới tráo đổi, nếu không Bảo Nhi chỉ có thể đi theo bà chịu khổ. Lại nói Tống Ngạn đáng chết, ai bảo hắn luôn uy hiếp con gái của bà, cho nên bà luôn muốn giết hắn.
Chờ sau khi cảnh sát lôi bà xuống cho bác sĩ khám xong, phát hiện tinh thần đối phương đã bất thường, nói cách khác là đã điên rồi.
Nghe tin tức này Bạch Vi đang ngồi đối diện với Dương Y.
Cô không hề ngạc nhiên với tin tức Phương Nhược Vân phát điên, trong lòng bà tàng trữ nhiều chuyện như vậy mà. Hơn nữa lúc trước khi cô về nhà đã thấy một bó thuốc to, lúc đó cô cũng đã đoán được tinh thần của Phương Nhược Vân có vấn đề. Gánh nặng tâm lý của bà quá lớn, áy náy với Phương Bạch Vi, trân trọng Trình Bảo Nhi, oán hận Dương Y, hoài niệm Trình Thuân, một tầng lại một tầng ép bà đến mức không thở nổi. Mà trong đó Trình Bảo Nhi còn là hy vọng của bà, không chỉ vì đối phương là con gái ruột của bà, càng bởi vì đối phương có thể giúp bà đánh bại Dương Y, chiếm cứ tài sản của Dương Y, làm cho bà trở thành một người cao quý.
Phương Nhược Vân cho đến bây giờ vẫn luôn tự ti, vẫn không thay đổi được, mà bà tự ti cũng là vì Dương Y.Cho nên dù sau khi Trình Thuân đã có vợ bà vẫn không rời khỏi, ngược lại chịu làm tiểu tam để người nuôi dưỡng, đơn giản là vì lúc đó bà cảm thấy có thể đánh bại Dương Y, đạt được trái tim của Trình Thuân. Lúc có đứa nhỏ bà cũng nguyện sinh nó ra, đơn giản là bà cảm thấy đây sẽ là vết hoen ố và thất bại lớn nhất trong đời của Dương Y. Lúc biết được Dương Y cũng hoái thai, vào ngày sinh bà liền mua chuộc y tá tráo đổi hai đứa nhỏ, bởi vì bà cảm thấy Trình Bảo Nhi có thể giúp bà chiếm cứ tất cả những gì Dương Y có.
Cho nên cô mới hoài nghi trong kịch tình Dương Y chết có liên quan đến Phương Nhược Vân. Bởi lúc đó bệnh tim của Dương Y đã rất nghiêm trọng, Phương Nhược Vân chỉ cần đem chuyện này tự thú với bà, Dương Y nhất định sẽ không thừa nhận được. Như vậy, bệnh tim phát bệnh liền rời nhân thế, ắt cũng không phải không có khả năng, nhưng đấy cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.
Cuộc đời bất hạnh của Phương Bạch Vi đều vì Phương Nhược Vân, đến từ sự tự ti và không cam lòng của bà. Thật ra câu "Tri túc thường nhạc" () kia rất hợp dành cho bà
() Editor: Thật ra ta cũng không tra ra câu này, chỉ tra ra một hai câu nghĩa khá tương tự, mọi người nếu ai biết giúp giùm nha.
Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn?
Có nghĩa là:
Biết đủ là đủ, đợi cho đủ thì bao giờ mới đủ.
Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn thì bao giờ mới nhàn?
(Nguyễn Công Trứ- Chữ Nhàn) (Nguồn: Hỏi và đáp)
"... Phương Bảo Nhi bởi vì cố ý giết người cùng với xúi giục người khác phạm tội nên bị xử tử hình, một tuần sau sẽ xử quyết" Dương Y ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô mà nói.
Trên mặt Bạch Vi không có biểu tình gì, trong lòng lại muốn cười, nhanh như vậy đã đổi thành Phương Bảo Nhi rồi.
Thấy biểu tình như vậy của Bạch Vi, Dương Y có chút thất vọng, nhưng vẫn lấy lại tinh thần nói, "Bạch Vi, mẹ biết con phải làm gia sư cho con trai của Giang Thần để kiếm tiền sinh hoạt và học phí..." Nói đến đây, trong lòng dâng lên một trận đau xót. Ngay lúc con gái của Phương Nhược Vân ở bên cạnh mình hưởng phúc, con gái ruột của mình lại phải vì miếng ăn mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
"... Nếu con không trụ được thì về nhà đi, mẹ biết con thích động vật nhỏ, chúng ta có thể nuôi vài con cún, hoặc là nuôi mèo. Phòng cũng đã dọn sẵn cho con rồi, chăn ga đều là màu lam mà con thích nhất. Mở cửa sổ ra liền nhìn thấy hoa cỏ khắp sân, con nhất định sẽ rất thích!" Dương Y càng nói càng kích động.
Bạch Vi liếc mắt nhìn bà một cái, lại phát hiện móng tay của đối phương không có lớp sơn bao phủ, hơi phiếm tía, đây là dấu hiệu bệnh tim nghiêm trọng.
Cô nhớ rõ Dương Y rất chán ghét động vật, nhất là động vật có lông, bà có chút mẫn cảm. Mới trước đây Phương Bạch Vi không biết ôm từ đâu về một con chó lạc bẩn thỉu sau đó vụng trộm nuôi, không ngờ lại bị bà phát hiện. Lúc ấy bà ném cả người và chó ra ngoài, tiêu độc khắp nhà, mấy ngày liên tục không cho Phương Bạch Vi vào cửa lớn Trình gia. Cuối cùng vẫn là Phương Nhược Vân tìm một khách sạn nhỏ bên ngoài cho cô, mỗi ngày còn mang thức ăn đến.
Phương Bạch Vi viễn vĩnh không thể quên được cảnh tượng cô một mình ôm lấy hai chân ngồi trên chiếc giường tỏa ra mùi ẩm mốc, trong phòng tối đen như mực, giống như tùy thời sẽ có một con quái vật nhảy ra từ trong bóng tối ăn luôn cô. Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được.
"Không cần, hiện tại tôi ở trường học cũng rất tốt" Bạch Vi không đáp ứng.
Nghe cô nói như vậy, Dương Y có chút thất vọng, nhưng cũng không cưỡng cầu. Bà biết dù có muốn ép buộc cũng không được, bà và đứa con gái này từ trước đã có một vách ngăn rất lớn. Từ nhỏ đến lớn, bà vì chèn ép Phương Nhược Vân, khiến cho Bạch Vi ăn rất nhiều khổ. Nói không chừng đối với cô bà còn không bằng Phương Nhược Vân đã phát điên kia. Nghĩ đến vậy, trong lòng Dương Y không khỏi cười tự giễu.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây" Bạch Vi buông tách trà ra, đứng lên.
"A, được" Dương Y cũng không cường lưu, trong lòng vẫn không ngừng cười khổ, mẹ con ruột thế nhưng cả người lạ cũng không bằng.
Vì thế Bạch Vi vòng qua bà rời đi, lúc đi ngang qua đối phương bỗng đột nhiên muốn hỏi một câu, cái chết của Trình Thuân có liên quan đến bà không?
Nhưng lại nhìn đến mái tóc chưa kịp nhuộm lộ ra những sợi bạc, cô lại chỉ có thể nuốt những lời đó xuống.
Sau khi gặp mặt Dương Y, cô trực tiếp đến nhà giam, tỏ ý hy vọng có thể thăm hỏi Trình Bảo Nhi. Hiện tại Phương Nhược Vân đã điên rồi, Dương Y xem cô ta như kẻ thù, mặc dù Trình Bảo Nhi bị xử quyết, cũng không có người sẽ đến thăm cô ta, vậy nên Bạch Vi liền chạy đến đây,
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô ta vẫn đến.
Bạch Vi cách một miếng thủy tinh thấy cô ta mặc một bộ áo quần tù chậm rãi đi đến, giống như một đóa hoa vừa mới nở rộ liền héo úa, trong lòng cũng không khỏi có chút cảm khái. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ta tràn đầy sức sống, thần thái cao ngạo, nhưng đáng tiếc đã làm ra chuyện sai trái thì sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
"Sao nào? Đến chê cười tao à?" Trình Bảo Nhi ở đối diện cầm điện thoại lên, chê cười nói.
"Ừm" Bạch Vi cũng không hề phủ nhận.
Nghe cô nói vậy, Trình Bảo Nhi có chút kích động, "Mày đừng vội đắc ý, mày cho mày là kẻ thắng sao? Nói cho mày biết, cho dù tao chết cũng sẽ không buông tha mày, mỗi ngày đều sẽ tìm đến mày! Tất cả của Trình gia đều là của tao, không phải của mày, Phương Bạch Vi! Mày vĩnh viễn chỉ là một loài thấp kém. Haha!"
Bạch Vi nhìn thấy bộ dáng thần kinh kia của cô ta, chỉ biết không thể bình tĩnh nói chuyện được nữa, buông điện thoại ra, liền rời khỏi.
Ở sau lưng cô, Trình Bảo Nhi dán sườn mặt lên tấm thủy tinh, hét lớn, "Phương Bạch Vi mày trở lại ngay, mau trở lại đây cho tao! Trở lại đây! Kẻ nên ở chỗ này phải là mày, không phải tao! Trở lại!"
Tiếng gào thét không ngừng cho đến khi canh ngục đến kéo cô trở về nhà giam.
Nhìn cửa sổ thật cao phía trên kia, cùng vài tia sáng mặt trời le lói, Trình Bảo Nhi không khỏi che mặt tuyệt vọng khóc nức lên.
Rời nhà giam, Bạch Vi còn đến bệnh viện tâm thần. Bây giờ Phương Nhược Vân đang ở đó, bà đã hoàn toàn điên rồi, chính là sau khi nhận lấy phán xét của Trình Bảo Nhi.
Lúc đến, cô nhìn thấy Phương Nhược Vân ôm một con núp bê, ngồi trên ghế dài lẩm bẩm.
"Cục cưng của mẹ, con gái của mẹ, sao con lại không cười? Có phải đói bụng rồi không? Hay là nhớ cha? Mẹ cũng nhớ cha của con, nhưng cha vẫn chưa tan tầm đâu, chúng ta chờ một chút, chờ một chút nữa anh ấy sẽ trở về..."
Nhìn bộ dáng kia của bà, Bạch Vi nhíu nhíu mày, ngồi bên cạnh bà một chút liền rời khỏi.
Bởi vì Bạch Vi rời đi quá sớm, cho nên không thể nghe thấy những lời tiếp theo của bà, "... Con gái của mẹ, Bạch Vi của mẹ, Bạch Vi..."
Rời khỏi bệnh viện tâm thần, Bạch Vi liền thấy Giang Mạc đang đứng ở bên kia đường chờ mình, vừa nhìn thấy cô, ánh mắt liền sáng ngời.
Bạch Vi vừa cười vừa bước về phía hắn...