Từ Bắc Kinh trở về, Nhạc Nhiên càng vui vẻ phóng khoáng hơn trước.
Hoặc nên nói là, cậu vốn dĩ vui vẻ như vậy, chỉ vì chuyện xảy ra trước đó mà trở nên trầm mặc nặng nề thôi.
Tối hôm đó cậu đã mở rộng lòng mình nói hết với Thẩm Tầm rồi, bao nhiêu áp lực đè trong ngực cũng biến mất, cả người cuối cùng đã trở nên thoải mái hơn.
Lại nói, cuộc thi đấu súng ở Bắc Kinh giúp cậu tự tin trở lại, còn quen thêm một mớ bạn bè giỏi giang.
Lúc trở về thị cục, cấp trên tán dương cậu một trận lớn, còn thưởng cho cậu tệ hiện kim.
Rồi thì cậu đã dùng số tiền này mời anh em trong đội hình trinh nhậu một bữa no say.
Mà bên phía Thẩm Tầm, anh tự cảm nhận rất rõ ràng rằng từ sau lần trước Nhạc Nhiên nằm trong lòng anh khóc một trận lớn thì hình như càng thân cận anh hơn, bình thường hay vô thức dính theo anh, cũng không thèm để ý ánh mắt mấy người bên cạnh.
Ví dụ như có một lần anh từ văn phòng đội trưởng đi ra, lúc đi ngang qua chỗ Nhạc Nhiên và Bạch Tiểu Việt ngồi, Tiểu Bạch cũng không ngẩng đầu gì mà Nhạc Nhiên lại lập tức quay người qua hỏi, "Thẩm đội, anh đi đâu á?"
"Đi WC." Anh nói.
"Ồ." Nhạc Nhiên liền rời khỏi ghế, bước nhanh theo, "Em cũng muốn đi."
Trong lòng anh không khỏi buồn cười, vì mấy chuyện cùng nhau đi vệ sinh này á, nghe như chuyện chỉ có đám con gái trung học mới làm.
Lại ví dụ như buổi trưa lúc nghỉ ngơi, anh không muốn xếp hàng dài để lấy cơm nên dù Nhạc Nhiên đã sớm cầm thẻ cơm đứng lên rồi mà thấy anh vẫn bất động trên ghế thì do dự một chút lại cất thẻ cơm về.
Mãi tới phút sau, anh mới ung dung đi ra, con ma đói Nhạc Nhiên gọi anh, "Thẩm đội, anh đi ăn cơm à? Em cũng đi."
Có lần anh cố ý nói, "Không, tôi giảm cân, hôm nay không ăn nữa, đi dạo thôi."
Nhạc Nhiên há hốc miệng như kiểu vừa chịu đả kích gì, qua mấy giây sau mới ủ rũ đi về phía cửa, thấp giọng nói, "Ò, vậy em đi ăn một mình."
Anh cười bước vội theo, "dạy dỗ" nói, "Em nên nói "Tầm ba ăn cơm với em đi" chứ."
Nhạc Nhiên lườm anh một phát.
Anh lại nói, "Tầm ca ăn cơm với em cũng được."
Nhạc Nhiên thở dài, "Em đi tìm anh Tiểu Bạch."
Đúng lúc này, Bạch – đã lấy đầy bụng – Tiểu Việt huýt sao đi tới, còn ném ra một câu, "í, hai người còn chưa đi ăn cơm à? Cánh gà rô ti hôm nay rất ngon, đi trễ nữa là hết đó."
Nhạc Nhiên nghe tin này liền muốn chạy nhưng lại bị Thẩm Tầm nắm cổ kéo lại, "Xem em gấp chưa kìa, không phải chỉ là cánh gà rô ti thôi à?"
"Buông ra buông ra!" Nhạc Nhiên đang gấp đi nhà ăn, mặt mày nhăn nhó la hét, "Thẩm đội anh buông em ra!"
Vốn là lính đặc chủng nên cậu có rất nhiều cách thức để vật Thẩm Tầm ngã xuống đất nhưng cư nhiên một cái đều không đụng tới mà chỉ lựa chọn cách "khuyên nhủ" kém tác dụng nhất.
Thẩm Tầm dứt khoát ôm lấy cổ cậu, "Bỏ đi, cùng em đi nhà ăn thôi.
Cánh gà rô ti tôi cũng làm được, nếu hết rồi thì cuối tuần tôi làm một nồi cho em ăn."
Hai mắt Nhạc Nhiên lập tức phát sáng.
Cuối tuần đó, Thẩm Tầm thực sự nấu cánh gà rô ti ở nhà.
Buổi trưa lúc Nhạc Nhiên chạy tới thì anh đang đeo tạp dề bận rộn tới lui trong bếp.
Trong nồi kho đang sôi sùng sục, Nhạc Nhiên hít sâu mấy hơi, thèm thuồng nói, "Thiệt thơm á!"
Thẩm Tầm còn đang làm sườn sốt chua ngọt với rau cải thảo, còn móng heo hầm với gà luộc thì là buổi sáng mua ở khách sạn.
Bốn món mặn một canh đặt trên bàn, Nhạc Nhiên ăn hết ba chén cơm lớn vẫn còn muốn ăn thêm.
Thẩm Tầm sợ cậu no bể bụng nên để đũa xuống nói, "Hết cơm rồi."
Cằm Nhạc Nhiên còn dính một hột cơm, "Còn, hồi nãy em vừa nhìn thấy, còn dư cỡ một chén nữa."
"Cái đó là của tôi." Thẩm Tầm nói, "Em đã ăn ba chén rồi, tôi mới có một chén thôi."
Cậu ngẩn ra, tự biết đuối lý nên ngồi ngoan, giương mắt nhìn Thẩm Tầm đi bới chén cơm cuối cùng cầm qua, nuốt nuốt nước miếng rồi gắp một cục sườn chua ngọt lên gặm.
Sức ăn Thẩm Tầm không lớn, ăn no bảy phần là được rồi, chén cơm cuối cùng đó hầu như không động tới.
Nhạc Nhiên nhìn cả buổi, thử dò hỏi, "Thẩm đội, anh không ăn nữa à?"
Thẩm Tầm dùng đũa gõ lên trán cậu một cái, "Không ăn thì cũng không đổ ngược lại vô chén em đâu."
"Vì cái gì á?" Nhạc Nhiên chau mày, "Quá lãng phí rồi!"
"Vì đây là đồ tôi ăn thừa á."
Nhạc Nhiên nhớ tới gói đồ ăn mang về bị cướp đi hôm trước liền hỏi, "Anh liếm qua chưa?"
Tâm tình Thẩm Tầm vui vẻ, cười nhìn Nhạc Nhiên, "Đúng ó, tôi liếm qua rồi."
Lần này Nhạc Nhiên không nói gì nữa, quay người đi dọn dẹp bàn ăn, còn thầm mắng bản thân không biết linh hoạt.
~
Vào cuối tháng , thời tiết đã gần giống hè rồi, khu Kim Đạo lại xảy ra án mạng, thi thể bị phát hiện trễ cộng thêm tiết trời ấm nóng nên đã thành một cỗ thi thể thối rữa khiến da đầu người khác tê rần.
Nhạc Nhiên chỉ thấy thi thể thối rữa trong tưởng tượng và hình ảnh từ tư liệu thôi nên biết vụ án được chuỷen cho thị cục thì lập tức như được bơm máu gà mà muốn chạy ra hiện trường.
Kiều Nghệ lại là bộ dạng như kiểu xui xẻo vô cùng, rất không tình nguyện mà xách hộp đồ nghề lên.
Vụ án này do đội phụ trách, Thẩm Tầm giám sát.
Nhưng lúc nhóm cảnh sát chạy tới được hiện trường thì đội điều tra đặc biệt đã đem thi thể đi rồi.
Đây là lần thứ ba đội điều tra đặc biệt nhận vụ án của thị cục rồi.
Lần thứ hai là lúc Thẩm Tầm và Nhạc Nhiên đi họp ở Bắc Kinh, người chết là Vu Khởi, chủ quán bar trong một hộp đêm ở khu Cẩm Hòa.
Trên đường về thị cục, Kiều Nghệ vỗ vỗ ghế Thẩm Tầm, "Thẩm đội, có thời gian qua qua phòng làm việc của tôi một chuyến, có chuyện này tôi muốn báo với cậu."
Khu văn phòng của đội kĩ trinh lạnh lẽo hơn khu hình trinh nhiều, mỗi phòng khoa đều vô cùng yên lặng, cho dù là đầu hạ rồi thì lúc đi trên hành lang người ta cũng không khỏi cảm thấy toàn hơi lạnh.
Chả trách sao mỗi lần không có việc gì Kiều Nghệ liền thích chạy qua bên đội hình trinh.
Chủ nhiệm khoa pháp y có văn phòng riêng, Kiều Nghệ đóng cửa lại, đưa cho Thẩm Tầm một ly nước, nói thẳng, "Tôi nghi ngờ đã xảy ra vụ án lớn."
Thẩm Tầm ngồi trên sofa, bất động thanh sắc bảo, "Vu Khởi lần trước chết kia, cậu kịp thì thấy thi thể không?"
"Nhìn thấy rồi, nhưng không kịp tiến hành khám nghiệm."
"Có thể biết được vết thương trí mạng ở đâu không?"
"Có."
"Ở đâu?"
"Giống Ngô Lệnh Dương, khí quản bị cắt đứt."bg-ssp-{height:px}
Tay Thẩm Tầm chống cằm, giữa lông mày hơi chau lại.
"Vụ án này tuyệt đối có quan hệ với quan chức cấp cao." Kiều Nghệ nói, "Lúc Vu Khởi bị mang đi cậu không ở đây, tôi đã ngầm hỏi thăm với bạn bè bên tỉnh, Bạch Khả, chắc cậu cũng biết đó.
Ảnh là chủ nhiệm pháp y bên tỉnh, đàn anh của tôi.
Tôi vốn chỉ muốn hỏi một chút khám nghiệm chi tiết của Vu Khởi, cậu đoán anh ấy nói thế nào?"
Thẩm Tầm nheo mắt, "Anh ấy căn bản là không có cơ hội nhìn thấy thi thể?"
"Đúng vậy!" Ngón trỏ Kiều Nghệ gõ gõ trên bàn, "Tôi làm ở cái ngành này cũng bảy tám năm rồi, đó giờ đều không nghe nói tới loại chuyện này.
Thi thể vụ án còn chưa qua tay pháp y đã bị mang đi tiêu hủy."
"Đã bị tiêu hủy?"
"Không chắc lắm, tôi đoán thế thôi."
Trong văn phòng yên lặng một chút, Kiều Nghệ lại nói, "Tôi hỏi cả vụ Ngô Lệnh Dương, anh ấy do dự một chút rồi mới nói với tôi, cùng ngày đó thi thể đã bị mang đi rồi.
Lúc ấy ảnh có chút nghi ngờ, đã hỏi qua tổ trưởng tổ điều tra.
Tổ trưởng nói anh ấy đừng làm gì cả, nước nơi này quá sâu, công an tỉnh cũng chỉ là công cụ giúp người khác làm việc thôi."
"Động tác bọn họ càng lúc càng nhanh." Thẩm Tầm cầm ly lên nhưng lại không uống, bình tĩnh nhìn mặt nước nói, "Lần đầu tiên, chúng ta còn có thời gian tiến hành khám xét hiện trường và thi thể.
Lần thứ hai chỉ tới vừa kịp nhìn thi thể một cái.
Lần thứ ba lúc chúng ta đuổi tới nơi thì thi thể bị cướp đi trước rồi."
"Ừ, án mạng liên hoàn, phía trên cũng có hành động rồi." Kiều Nghệ nói, "Theo như ý tứ của tổ trưởng tổ điều tra thì, đằng sau ba vụ án này đều là một thế lực mà chúng ta không chọc vào được.
Mấy bữa trước tôi khá rảnh, có nghĩ về chuyện này một chút.
Càng nghĩ nhiều nghĩ kĩ tôi chợt nhớ tới một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cậu còn nhớ Lạc Duật đã chết như thế nào không?"
Thẩm Tầm híp mắt lại, cổ tay run lên, miệng cũng mím thành một đường, ánh mắt sâu không thấy đáy, "Lạc Duật?"
Cả đời này anh đều không quên được cái tên này.
Hai người sinh cùng năm, Lạc Duật lớn hơn anh hai tháng, khoác cảnh phục lên cùng lúc với anh, cùng nhau tiến vào đội hình trinh.
Lạc Duật rất xuất sắc, cả người cao lớn, diện mạo xuất chúng, vui vẻ dí dỏm, rất biết quan tâm người khác, thỉnh thoảng lại bày ra mấy trò vô thưởng vô phạt để trêu chọc anh và Kiều Nghệ.
Từ cấp Thẩm Tầm đã biết rõ tính hướng của bản thân rồi, lúc lên đại học cũng có người yêu nhưng sau đó lúc đi huấn luyện vì ở xa nhau mà chia tay.
Rồi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Duật, tim anh đã run một cái.
Người đàn ông cao cỡ anh này mặc trên mình một cái áo ba lỗ màu đen, cánh tay lấm tấm mồ hôi, một tay cào lại mái tóc bị gió thổi loạn, cười với anh, "Người anh em, cậu cũng tới báo danh à?"
Lạc Duật tốt nghiệp từ một trường cảnh sát nhỏ nhưng năng lực cá nhân rất tốt.
Hai người hay luận bàn, từ từ Thẩm Tầm cảm thấy được hình như Lạc Duật không dùng hết lực, rõ ràng có mười phần lực nhưng vân đạm phong khinh xuất ra có bảy phần.
Thua rồi sẽ ngồi dưới đất ăn vạ, mà ánh sáng trong đôi mắt ấy thật làm người ta thất thần.
Lúc đó Thẩm Tầm vừa bắt đầu công tác, tuy rằng cố gắng che giấu gia thế bản thân thì trên người vẫn có kiểu tính cách của công tử.
Ví dụ như đã nhìn trúng một người, thì sẽ bá đạo muốn chiếm giữ người ấy cho riêng mình.
Anh theo đuổi Lạc Duật nhưng không hề điệu thấp, tặng bao nhiêu là đồ hiệu.
Nhưng Lạc Duật đều chỉ cười haha trả lại anh, dùng một nụ cười khiến người ta động lòng, nói những lời khiến người ta đau lòng, "Thẩm tử à, Duật ca của cậu là thẳng nam, cả đời này chúng ta chỉ có thể làm anh em tốt thôi, kiếp sau cậu tranh thủ biến thành con gái đi, tôi sẽ lập tức quỳ xuống xin cậu gả cho tôi."
Mỗi lần anh móc tim móc phổi thổ lộ, cuối cùng đều biến thành một trận đánh nhau.
Lạc Duật ra tay đánh người khá nặng nhưng khi đánh anh thì lại như kiểu bỏ ra mười phần lực nhưng chỉ rớt một phần lên người anh.
Thẩm Tầm chưa bị đánh đau bao giờ nên không biết sợ, biết rõ Lạc Duật thích con gái mà vẫn nung nấu ý định bẻ cong thẳng nam.
Anh thậm chí còn nghĩ, nếu Lạc Duật không mất sớm như vậy thì có khi nào anh câu được người tới tay rồi không?
Nhưng Lạc Duật không hề cho anh cơ hội tiếp tục theo đuổi nữa.
Lần cuối cùng nhìn thấy Lạc Duật là một chiều mưa lớn, lúc anh và Kiều Nghệ chuẩn bị tan làm thì Lạc Duật lại vì tham gia hành động liên hợp kia mà ở lại đội hình trinh đợi lệnh.
Cuộc hành động đánh phá ma túy đó, đội hình trinh có tổng cộng sáu người được gọi đi, Lạc Duật là người trẻ nhất trong đó.
Bởi vì chuyện này mà Lạc Duật còn khoe khoang với anh mấy lần, nói gì mà "Duật ca phải thăng cấp rồi, đợi sau này làm đội trưởng đội hình trinh nhất định sẽ che chở cậu."
Tuy anh thích Lạc Duật nhưng về mặt công việc vẫn muốn phân cao thấp với người kia nên rất không phục.
Ngày đó bị Lạc Duật chọc phiền, tới lúc rời đi rồi vẫn chưa nói một câu "hẹn gặp lại".
Lời chưa nói ra khỏi miệng, người muốn gặp lại cũng không gặp được nữa rồi.
Lúc Lạc Duật được đưa về gần như không còn thở nữa, trên người có mười mấy lỗ đạn, cả người toàn máu, mắt chẳng nhắm lại được.
Anh quỳ trên đất ôm thân thể Lạc Duật, gần như phát điên.
năm trong cuộc đời của anh, đó là lần duy nhất thất tình.
Cuộc hành động đó, cùng với sự hi sinh của một cảnh sát và hai lính đặc chủng mà xóa sạch một thôn bán thuốc phiện.
Anh sa sút một khoảng thời gian dài, mà Kiều Nghệ cũng bắt đầu từ lúc đó lấy chuyện theo đuổi anh để trêu anh, chọc anh, cùng anh đi qua khoảng trầm đó.
Hồi ức chợt ùa về, Thẩm Tầm nhìn Kiều Nghệ, dùng một âm điệu rất trầm nói, "Tội phạm ..."
Chữ "ma túy" bị kẹt trong cuống họng, đồng tử anh co rút, mày cũng gắt gao nhíu chặt.
"Cậu cũng nhận ra rồi đúng không?" Hai tay Kiều Nghệ để trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, hơi tự giễu, "Năm đó chúng ta đều quá trẻ, sau khi Lạc Duật xảy ra chuyện cậu và tôi đều chỉ lo bi thương, căn bản chưa hề điều tra kĩ càng.
Mấy năm nay dần qua, chuyện phiền lòng cũng nhiều, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận."
Kiều Nghệ dừng một chút, lại nói, "Nếu như không nhờ vụ án này, vì có ba người kia mạc danh kì diệu mà chết, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, càng không lại nghĩ tới vì sao Lạc Duật lại hi sinh."
Mười ngón tay Thẩm Tầm giao nhau, ánh mắt lạnh như hầm băng tối, hồi sau mới nói, "Có người cố ý hại anh ấy."