Lúc đi từ nhà Bạch Tiểu Việt ra, sắc trời đã tối lắm rồi.
Thẩm Tầm vốn định trực tiếp chở Kiều Nghệ về nhà luôn, lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đường thì chợt nhớ tới nhà ba mẹ Bạch Tiểu Việt ở gần đó.
Anh liền đổi hướng, quẹo vào một con đường nhỏ, Kiều Nghệ lập tức để ý, quay đầu hỏi, "Cậu định lục soát nhà ba mẹ cậu ấy à?"
"Ừ." Anh lái xe rất chậm, cố gắng tránh né hàng quán vỉa hè và mấy đứa nhỏ đang chạy tới lui trên đường, "Tôi cảm thấy có một thứ nó không có khả năng vứt đi, không phải là không bỏ hoàn toàn được mà là sau này có khi còn có tác dụng."
"Cái gì?"
"Đôi giày thể thao Lining nó mang lúc gây án."
Thẩm Tầm dừng xe ở kế tiệm cá nướng cách nhà ba mẹ Bạch Tiểu Việt một đoạn, vừa đi vừa nói, "Mua một đôi Lining cùng kiểu rất dễ dàng, hơn nữa đôi kia của Nhạc Nhiên cũng không phải bản mới nhất giới hạn số lượng hay gì.
Nhưng đi tới độ mài mòn hệt như đôi của Nhạc Nhiên thì rất khó.
Bạch Tiểu Việt nhất định đã tốn một đống công sức nên tôi không nghĩ nó dùng xong liền quăng đâu, nhất định sẽ tạm thời giấu ở đâu đó.
Một khi nó phát hiện bản thân mình bị tình nghi thì sẽ tạm thời dời đi giấu đi, thật sự không cách nào dời được nữa mới vứt bỏ hoặc tiêu huỷ.
Giờ chúng ta không tìm được đôi giày đó ở nhà nó thì khả năng tìm được ở nhà ba mẹ nó là rất lớn."
"Cậu có biết giờ ba mẹ cậu ấy có ở nhà hay không không?" Kiều Nghệ hỏi.
"Không biết." Thẩm Tầm nhìn đồng hồ, "Nhưng giờ này rồi thì nhất định đang ở nhà."
"Nhưng chúng ta không có giấy phép lục soát."
"Không cần, ba mẹ nó từng gặp tôi rồi."
Năm phút sau, hai người đứng trước cửa nhà ba mẹ Bạch Tiểu Việt.
Thẩm Tầm gõ cửa, từ trong phòng truyền qua một loạt tiếng bước chân rồi mẹ Bạch Tiểu Việt mở cửa.
Vừa nhìn thấy anh, bà lập tức nhiệt tình lấy dép trong nhà ra, "Thẩm đội, sao con lại tới đây?"
"Dưới huyện xảy ra án mạng, tụi con phải chạy đi ngay trong đêm, Tiểu Bạch đang cùng với mấy đồng nghiệp khác ở trong cục làm công tác chuẩn bị, còn con thì buổi chiều vừa hay có chút việc bên này nên tiện đường qua lấy giúp em ấy đôi giày thể thao." Thẩm Tầm lễ phép cười nói, nghiêng người giới thiệu Kiều Nghệ đang đứng bên cạnh, "Vị này là chủ nhiệm khoa pháp y trong cục tụi con, là đồng nghiệp tốt của con với Tiểu Bạch."
"Chào con chào con!" Mẹ Bạch lại cầm một đôi dép trong nhà ra đưa cho Kiều Nghệ, trách móc đứa con nhà mình, "Đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện rồi, sao có thể để các con đi lấy giày giúp nó chứ!"
"Không sao ạ, tụi con cũng là tiện đường.
Dù sao Tiểu Bạch cũng không biết được hôm nay sẽ xảy ra vụ án mà.
Ở huyện không giống trong thành phố, đường không dễ đi, không có giày thể thao thì không đi được." Thẩm Tầm thay dép xong thì bước vào trong nhìn nhìn, "Chú Bạch không ở nhà ạ?"
"Đi họp rồi, hôm nay trong nhà có mình cô thôi."
"Vất vả rồi ạ." Thẩm Tầm cười cười, quay nhìn hai bên, "Giày của Tiểu Bạch là ở ..."
"Bình thường nó không ở bên này, giày dép đồ cô không có để trong tủ giày mà đều cất trong tủ ngoài ban công, để cô dẫn các con đi kiếm."
Thẩm Tầm và Kiều Nghệ nhìn nhau một cái, lúc mẹ Bạch nhìn tới thì lại đổi thành nụ cười hòa nhã, "Dạ, làm phiền cô rồi ạ."
Mẹ Bạch lấy trong tủ ra bốn hộp giày, Kiều Nghệ mở qua hết một lượt cũng không nhìn thấy đôi Lining muốn tìm kia.
Thẩm Tầm hơi gãi trán, lẩm bẩm, "Tiểu Bạch nói là một đôi giày thể thao của Lining, hình như không phải bốn đôi này ạ?"
"Nhưng nó chỉ để bốn đôi giày ở nhà thôi à." Mẹ Bạch chỉ chỉ đôi Nike, "Đôi này cũng được mà, cũng là giày thể thao."
Thẩm Tầm lắc lắc đầu, "Đôi này là giày chạy, chuyên để chạy bộ ạ, đi đường núi dễ té ngã."
"Ây da vậy phải làm sao đây?" Mẹ Bạch đau lòng con trai mình, vừa nghe liền cuống lên, "Hay là giờ cô lái xe qua nhà nó, lấy một đôi giày mang tới thị cục các con."
"Vậy không kịp ạ." Thẩm Tầm quay người, hướng mắt nhìn về phòng ngủ, "Tiểu Bạch nói đôi đó em ấy mới mua gần đây, cô nghĩ lại thử xem lần trước lúc em ấy về nhà có xách gì về không, có khi nào để trong phòng ngủ không?"
"À đúng rồi! Cô nhớ ra rồi." Mẹ Bạch đi nhanh về phía phòng ngủ của Bạch Tiểu Việt, "Tuần trước nó về ăn cơm tối, cầm theo một bao gì đó để trong phòng ngủ, cô cũng không có nhìn.
Nếu có giày thể thao thì chắc là trong bao đó rồi."
"Dạ, giờ con đi coi thử." Thẩm Tầm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ra vẻ hơi gấp gáp, "Thời gian có hơi gấp, chút nữa mấy người bên huyện lại hối thúc nữa, chúng ta cùng tìm đi ạ."
Phòng ngủ không lớn, không quá ba phút, mẹ Bạch đã từ tuốt trong ngăn kéo dưới tủ quần áo lôi ra một cái hộp bọc kín mít.
Vừa nhìn kích thước liền biết đó là hộp giày nam.
Kiều Nghệ nhanh chóng nhận lấy, mở ra xem xong thì đầu ngón tay lập tức run lên.
Thẩm Tầm lại bất động thanh sắc cầm lấy cái hộp, cười với mẹ Bạch, "Chính là đôi này ạ.
Hôm nay nhiệm vụ gấp quá, tụi con đi trước ạ."
Mẹ Bạch đưa hai người ra tới tận cửa, lại trách móc con mình một trận, còn nói Thẩm Tầm bao giờ rảnh thì ghé qua ăn cơm.
Trên đường về thị cục, Kiều Nghệ không thể chờ được nữa mà gấp gáp đeo bao tay vào, lấy đôi giày thể thao ra kiểm tra.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra độ mòn của đôi này và đôi Lining kia của Nhạc Nhiên cực kì giống nhau.
Bạch Tiểu Việt nhẹ hơn Nhạc Nhiên nên để có được tư thế đi đường y hệt vậy thì trên người tất nhiên phải độn thêm một khối lượng nhất định mới tạo thành kết quả thật giả lẫn lộn như vậy.
Lúc bỏ giày vô lại, Kiều Nghệ thở dài, "Sao mà hận tới mức này ...!Hai ngày trước lúc tôi đi thăm Nhạc Nhiên còn gặp nó, lúc đó cả mặt nó toàn là ưu tư, tôi còn tưởng nó thật sự lo lắng cho Nhạc Nhiên."
Sau khi về tới thị cục, Thẩm Tầm để Kiều Nghệ cầm đôi giày về bên bộ phận kĩ trinh để làm mô hình, bản thân mình thì quay người đi về đội hình trinh.
Bạch Tiểu Việt đang viết báo cáo cuộc họp, kế bên tay là ly trà trái cây vừa pha xong.
Thấy anh về tới, Bạch Tiểu Việt ngẩng đầu cười, "Tầm ca, em lại lấy một gói trà trái cây của anh."
Khoé miệng anh giật giật, vừa định đi vô phòng làm việc thì nghe thấy sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Từ Hà Trưởng vừa đi vừa hét vào điện thoại, "Má! Điều tra chưa xong gì đâu, chuyển giao cái rắm! Nó nói chuyển giao là chuyển giao à? Được, cậu kêu nó đi tìm lãnh đạo chúng tôi đi!"
Thẩm Tầm hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Từ Hà Trưởng "ba" một tiếng để điện thoại lên bàn, "Mẹ nó, bên Tỉnh đốc thúc kêu mau giao Nhạc Nhiên cho viện kiểm sát."
Thẩm Tầm cau mày.
Từ Hà Trưởng lại nói, "Thẩm đội cậu nói coi làm sao đây? Nếu thật sự chuyển giao rồi thì Nhạc Nhiên thế nào chúng ta không quản được nữa."
Bạch Tiểu Việt lập tức đứng dậy, "Hay vẫn là em đi nói với cậu hai của em, có cậu hai em chống lưng thì Nhạc Nhiên sẽ không chịu khổ gì ở viện kiểm sát đâu."bg-ssp-{height:px}
"Nhưng nếu đi viện kiểm sát rồi, có thể rất nhanh Nhạc Nhiên sẽ bị đưa tới công tố viện xét xử rồi!" Tính Từ Hà Trưởng hay gấp, vừa bực liền mồ hôi đầy đầu.
Bạch Tiểu Việt nhìn nhìn Thẩm Tầm, thăm dò, "Tầm ca, anh xem ..."
"Tôi đi gọi điện thoại cho bên Tỉnh." Thẩm Tầm quay người đi về hướng phòng làm việc, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Cửa phòng làm việc đội trưởng đóng lại, Thẩm Tầm ở bên trong làm gì, gọi điện thoại cho ai, nói cái gì, người bên ngoài không thể nào biết được.
Hơn một tiếng sau, Kiều Nghệ cầm một tệp văn kiện nhanh chóng bước tới.
Mô hình đã làm xong, đôi giày thể thao Lining của Bạch Tiểu Việt giống với dấu chân ở hiện trường như đúc.
Dù lúc trước đội khám nghiệm có làm mô hình tương tự, giày của Nhạc Nhiên tuy rất giống với dấu chân ở hiện trường như không đạt tới độ phù hợp hoàn toàn này.
Thẩm Tầm hút một điếu thuốc xong, cầm lấy văn kiện, không nặng không nhẹ để lên bàn Bạch Tiểu Việt, "Giải thích một chút."
Giọng nói của anh rất lạnh nhạt, nhưng trong sự lạnh nhạt đó lại mang theo vẻ thất vọng rất rõ ràng.
Lúc bị đưa tới phòng thẩm vấn, Bạch Tiểu Việt trước tiên là chấn kinh, hô to, "Tầm ca anh làm gì vậy", "Em không có làm gì hết", "Em là vô tội", "Sao em hại Nhạc Nhiên được", không lâu sau thì yên tĩnh trở lại, lạnh lùng, "Các người sai rồi."
Lúc cầm lấy báo cáo mô hình, Từ Hà Trưởng phẫn nộ tới mức cả người phát run, chỉ vào Bạch Tiểu Việt chửi lớn, "Vậy mà là cậu! Tôi đệt mẹ cậu chứ Nhạc Nhiên đã làm cái gì mà cậu muốn chỉnh nó tới mức đó, hả?"
Cảnh sát bên trung đội một ngăn Từ Hà Trưởng lại, Thẩm Tầm vỗ lên vai anh, "Lão Từ, Bạch Tiểu Việt để tôi thẩm vấn cho.
Anh lập tức dắt các anh em điều tra hành tung ba tháng gần đây nhất của Bạch Tiểu Việt, xem nó có từng gặp mặt Chương Dũng không, trước khi xảy ra chuyện nó đã xuất hiện trong camera giám sát ở những chỗ nào.
Hôm nay tôi đi qua nhà nó, camera của tiểu khu ghi lại đêm đó sau khi nó rời đi, hơn nửa đêm mới trở lại.
Nhưng chỉ một cái video này không đủ nói lên điều gì, cái tôi muốn là video xung quanh nơi xảy ra vụ án."
"Nhưng chỗ đó căn bản không có camera." Từ Hà Trưởng gào lên.
"Tôi biết chứ." Thẩm Tầm gật gật đầu, "Nhưng đường lớn xung quanh thì có.
Nói anh em xem tỉ mỉ hơn chút, có khi nó trốn camera, cũng có khi không trốn đâu, đánh cược một phen thử."
Trong phòng thẩm vấn, hốc mắt Bạch Tiểu Việt phiếm hồng, vô tội nhìn chằm chằm Thẩm Tầm, "Tầm ca, anh tin em, em không có hại Nhạc Nhiên!"
"Đêm xảy ra chuyện, cậu lái xe ra khỏi tiểu khu, hơn ba giờ sáng mới về.
Khoảng thời gian này cậu đã đi đâu?" Kiều Nghệ hỏi.
"Em ..." Mười ngón tay Bạch Tiểu Việt đan lại, "Em mất ngủ, buổi tối ngủ không được, lái xe ra ngoài hóng gió chút.
Tầm ca, em thật sự không giết Chương Dũng.
Mấy anh xem camera giám sát sẽ phát hiện, em hay lái xe ra ngoài giờ đó, lẽ nào đều là đi giết người?"
"Vụ đôi giày cậu giải thích thế nào?" Kiều Nghệ lại hỏi.
"Em thấy Nhạc Nhiên mang đẹp nên mới tự mua cho mình một đôi."
"Vậy sao chưa từng thấy cậu mang bao giờ?"
"Nhạc Nhiên hay mang lắm, nếu mà em cũng mang tới cục thì chẳng phải đụng giày rồi sao? Em chỉ có cuối tuần đi chơi với bạn bè mới mang, bình thường đều để ở nhà mẹ em."
Thẩm Tầm chợt đứng dậy, lạnh lùng đối mắt với Bạch Tiểu Việt, hai giây sau tông cửa đi ra ngoài.
Kiều Nghệ thở dài, gọi mấy cảnh sát khác trông chừng Bạch Tiểu Việt rồi đuổi theo Thẩm Tầm, "Cậu đây là làm gì vậy?"
"Tìm chứng cứ." Thẩm Tầm bước đi rất nhanh, "Nếu không thể tìm đủ chứng cứ định tội được nó thì nó sẽ chối bỏ như vậy tiếp.
Vừa nãy nhìn bộ dáng của nó, tôi ...!tôi ...!mẹ nó ..."
"Dấu chân không có tính riêng biệt, vân tay và DNA Nhạc Nhiên thì lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh có ở hiện trường." Kiều Nghệ nói, "Cậu nói không sai, chúng ta vẫn phải tiếp tục tra xét.
Ầy, nếu camera trong kho súng quay được nó là tốt rồi."
"Không trông cậy camera được, trước khi lén trộm súng nó tắt camera là được rồi."
"Cái này ...!lần trước tôi cảm thấy không đúng lắm, chắc là nó không tắt camera đâu."
Thẩm Tầm dừng lại, "Không tắt?"
"Không phảo lão Từ đã coi qua camera giám sát ngoài phòng rồi sao? Nếu như nó có tắt camera thì sao camera bên ngoài lại không quay trúng nó?" Kiều Nghệ nói, "Có khi nào nó dùng kĩ thuật thủ đoạn gì đó như kiểu tạm thời che camera đi trước khi đi vào kho súng chẳng hạn?"
Thẩm Tầm há hốc miệng, ngơ ngác hai giây rồi chợt lấy điện thoại ra bấm một dãy số, bên kia bắt máy thì hỏi, "Nếu camera bị một cái gì đó che lại, nó có thể quay được tình hình tới ngay trước đó được không? Chỉ là bọn tôi không xem được ấy?"
Người đàn ông họ Liễu đáp, "Có thể lắm, sao vậy?"
"Anh có cách nào để biến đoạn video đó thành xem được không?"
"Ờ, chuyện nhỏ mà."
Tay trái Thẩm Tầm không tự chủ mà nắm chặt thành quyền, "Vậy nếu đoạn video kia đã bị huỷ rồi thì sao?"
"Khôi phục lại không phải là được rồi sao? Camera ở đâu?"
"Trong thị cục chúng tôi.
Anh có lúc nào tới được không?"
"Tôi? Tôi đang ở Bắc Kinh mà, đi tới lui còn phải xin phép nữa, phiền lắm."
Thẩm Tầm hơi chau mày, "Vụ xin phép tôi xử lý cho, bây giờ anh tới luôn đi."
"Không cần phiền vậu đây.
Các cậu là công an thành phố Bắc Tiêu đúng không? Cho tôi biết cái camera nào được không? Bây giờ tôi xử nó cho cậu."
Thẩm Tầm tuy biết về sự lợi hại của bộ đội chiến đấu thì đối với lời nói của người đàn ông này vẫn là ngạc nhiên, "Bây giờ xử? Xử kiểu gì, cái camera đó đâu có nối mạng đâu."
"Với chúng tôi mà nói, tất cả thiết bị điện tử đều có trên mạng.
Đúng rồi, dấu vết lưu lại trên máy tính hồi chiều tôi lấy được hết rồi, có một tin cậu nhất định có hứng thú."