Edit by Mặc Hàm
Trong hồ sóng khẽ gợn, động hai ba vòng liền không còn vết tích, nhưng vẫn không dừng lại, Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn về phía Giáng Trần: “Bây giờ đi?”
“Đi về trước đã.”
Tạ Phùng Thù sửng sốt: “Cái gì?”
Giáng Trần dùng ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía, thấp giọng nói: “Lối vào Độ Ách Cảnh vẫn mở ra cho đến tối nay, hiện tại có quá nhiều người.”
Tạ Phùng Thù lập tức hiểu rõ, hiện tại người trong thành cơ hồ đều ở bên hồ, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dẫn tới phiền toái. Y nói, “Vậy thì đi thôi.”
Mọi người còn vây quanh bên hồ ngắm cảnh, hàng vạn ngọn đèn sen cùng cháy, Tạ Phùng Thù và Giáng Trần đã quay trở lại đường cũ. Lúc này chính là thời điểm pháp hội náo nhiệt nhất, tất cả mọi người đi đến bên hồ, ngược lại trên đường người thưa thớt, đèn lồng treo dọc đường tương xứng cùng bóng đêm trong trẻo lạnh lẽo, Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần sóng vai đi trên đường dài, hai thân bạch y bị ánh trăng chiếu rọi, sinh ra một chút nhu hòa.
Tạ Phùng Thù đạp lên phiến đá xanh, giống như nói chuyện phiếm hỏi: “Ngươi còn chưa trả lời ta, có muốn cùng ta trở về núi Vô Minh hay không?”
Giáng Trần liếc y một cái, dừng một lát rồi nói: “Vì sao?”
Tạ Phùng Thù dù da mặt có dày đi chăng nữa, cũng ngượng ngùng không dám tùy tiện nói thích với một hòa thượng, y nhìn thẳng về phía trước, đoan đoan chính chính nói: “Bổn tiên quân trạch tâm nhân hậu, nhìn ngươi thật lâu không thể phi thăng, ở lại ở rừng sâu núi thẳm cũng không có ý nghĩa, không bằng đi tiên sơn của ta, nơi linh khí cường thịnh, có lẽ có ích với việc phi thăng của ngươi.”
Y ho nhẹ một tiếng, trấn định bổ sung: “Huống chi có ta ở đây, còn có thể thường xuyên chỉ điểm ngươi.”
Giáng Trần không lên tiếng, Tạ Phùng Thù cho rằng hắn không tin, bĩu môi nói: “Ngươi đừng không tin chứ, bản tiên quân một trăm năm dục linh, hai trăm năm hóa hình, ba trăm năm liền đắc đạo phi thăng, được phong tiên vị, thiên thượng thiên hạ, duy nhất chỉ có mình ta.”
Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù một cái, đối phương lúc nói những lời này mang theo một chút đắc ý, đuôi lông mày khóe mắt đều là ngạo nghễ, lại không có vẻ chán ghét, chỉ là thiếu niên thuần túy đắc ý thôi.
Giáng Trần thu hồi ánh mắt, hỏi: “Núi Vô Minh được không?”
Tạ Phùng Thù lập tức đáp: “Được!”
Phố dài cô tịch, chỉ có hai người đạp lên phiến đá xanh phát ra tiếng vang rất nhỏ, Tạ Phùng Thù ở trong yên tĩnh như vậy cười cười, đáp: “Trước khi ta thành tiên. Không biết mình là cái gì, chỉ biết mình là một cỗ tinh hồn phiêu đãng trong thiên địa, sinh không biết cha mẹ, chết không biết về. Ngây ngô qua ba trăm năm, đến núi Vô Minh, có lẽ là vận khí tốt, một chốc liền phi thăng thành tiên, Vô Minh cũng thành tiên sơn của ta, cuối cùng cũng có một nơi để ở.”
“Kỳ thật nếu so với đất phong của các tiên quân khác, Vô Minh xem như vừa nhỏ, một ngọn núi lẻ loi ở giữa biển, mỗi ngày còn có mây mù lượn lờ, nhưng phía trên một cỏ từng cái cây, ngọn cỏ, từng viên đá, ta đều nhớ rõ ràng, còn có Minh Kha… Đối với ta, đó là nhà của ta.”
Trời đất như quán trọ, những tiên quân khác tốt xấu gì cũng có một kiếp phầm trần trước, chỉ có Tạ Phùng Thù không đi không hướng, núi Vô Minh đối với y mà nói vừa là phủ đệ tiên quân, cũng là nơi cư trú duy nhất.
Y hỏi Giáng Trần có muốn cùng y về Vô Minh hay không, kỳ thật là muốn hỏi Giáng Trần, có nguyện ý cùng y về nhà hay không
Giáng Trần nghe xong, hỏi: “Ngươi ở núi Vô Minh bao lâu rồi?”
Tạ Phùng Thù há miệng muốn trả lời, lại đột nhiên dừng lại.
Vấn đề này nghe có vẻ không khó, Tạ Phùng Thù lại không hiểu sao lại bị mắc kẹt, y nhíu mày, suy tư hồi lâu, do dự mở miệng: “Năm… Sáu… Sáu trăm năm?”
Tạ Phùng Thù chăm chú suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nửa khiếp sợ nửa mờ mịt giương mắt: “Xong rồi, hình như ta không nhớ rõ.”
Giáng Trần mượn ánh trăng nhìn chăm chú đối phương, đại khái là thần sắc không thể tin trên mặt Tạ Phùng Thù quá mức rõ ràng, Giáng Trần cư nhiên cong môi cười cười.
Nụ cười kia cực kỳ nhạt, thoáng qua đã biến mất. Tạ Phùng Thù không nhìn thấy, chỉ lo ảo não thở dài, cười nói: “Trước khi phi thăng không nhớ rõ nguyên thần, sau khi phi thăng không nhớ rõ thời gian, thật sự là ——”
Chẳng lẽ là mình già rồi sao?
“Quên cũng được.” Giáng Trần đáp, “Mọi việc phức tạp, dễ mệt mỏi, nhớ chưa chắc là chuyện tốt.”
Thanh sắc hắn trầm thấp, Tạ Phùng Thù ngẩn người, lập tức thốt ra: “Vậy phải xem là chuyện gì, nếu một ngày nào đó quên ngươi, đương nhiên không tính là chuyện tốt.”
Giáng Trần ngừng lại.
Sắp đến quán trọ, y không có dấu hiệu dừng lại, Tạ Phùng Thù đi ra ngoài hai bước mới phát hiện, cũng dừng chân xoay người.
“Làm sao vậy?”
Y âm thầm nói: Không phải là ta nói quá thẳng chứ, dọa sợ rồi?
Cuối cùng, Giáng Trần chỉ lắc đầu, một lần nữa đi về phía trước. Tạ Phùng Thù không hiểu tại sao, cũng cất bước đuổi theo.
Chờ đến quán trọ, Giáng Trần vào cửa cùng Tạ Phùng Thù nói:” Chờ lúc ra cửa ta sẽ gọi ngươi. ”
Tạ Phùng Thù vốn định đi theo vào trong phòng Giáng Trần, nghe vậy có chút kỳ quái giương mắt, Giáng Trần đoán được suy nghĩ trong lòng y, giải thích: “Ta muốn thiền định.”
Hắn nói như vậy, Tạ Phùng Thù liền ngượng ngùng đi theo vào, chỉ đành ra vẻ tiêu sái gật đầu một cái: “Được rồi, vậy lát nữa ta lại tới.”
Giáng Trần gật gật đầu, đột nhiên lại nhẹ giọng nói: “Tạ Phùng Thù.
“Chờ trở về núi Vô Minh, ngươi cũng đừng chạy loạn khắp nơi nữa.”
Tạ Phùng Thù lập tức ngẩng đầu, hơi nâng cao thanh âm: “Ngươi đồng ý rồi sao?”
Giáng Trần lộ ra một chút ý cười, nụ cười lần này của hắn lưu lại lâu một chút, giống như ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, hắn không nói được hay không, chỉ nói: “Trở về đi.”
Cho dù như vậy, Tạ Phùng Thù cũng tạm thời cảm thấy mỹ mãn, y trở về phòng nằm xuống giường, gối tay ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ miên man: Chờ Giáng Trần cùng mình trở về Vô Minh, trước tiên phải dẫn hắn đi gặp Minh Kha, còn muốn dẫn hắn đi xem sen nghìn cánh do mình trồng, hắn nhất định sẽ thích, về sau hắn có thể thiền định dưới Vô Minh nhai, chỉ là đem người ngoài mang về tiên đệ cần đi báo cáo thiên giới một chuyến, bất quá cũng không phải là việc khó, đến lúc đó liền nói Giáng Trần là đạo lữ của mình.
Tạ Phùng Thù nghĩ đến đây, lại nghĩ lại: Không duyên không cớ, đám lão già ở thiên giới kia có thể dễ dàng đáp ứng hay không còn khó nói.
Vậy thì… Mình trước tiên… nên cưới hắn?
Tạ Phùng Thù xoay người ngồi dậy, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, vô cùng thận trọng kết luận: Tam thư lục lễ, kí hiệp ước bạc đầu, mình thích Giáng Trần, đưa người về nhà, nên bái đường thành thân, ghi rõ vào uyên phổ,bg-ssp-{height:px}
Tam thư lục lễ:
Lễ tổ chức ở núi Vô Minh đi, tuy nói là giao tình với các tiên quân khác không sâu, nhưng cũng nên gửi thiếp mời, còn có Trào Khê, cũng không biết hắn có thể đến hay không…
Suy nghĩ của Tạ Phùng Thù giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây chăng, chạy trốn cũng không kéo về được, ngoài cửa sổ bắt đầu truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, kéo dài một lúc lâu, lại chậm rãi yên tĩnh.
Có lẽ pháp hội đã kết thúc.
Tạ Phùng Thù kiên nhẫn chờ hồi lâu, thẳng đến bên ngoài một lần nữa yên lặng không tiếng động, y mới đẩy cửa đi ra, đến trước cửa Giáng Trần.
Đã là đêm khuya, cả quán trọ đều yên tĩnh không tiếng động, Tạ Phùng Thù gõ cửa hai lần, bên trong không có ai đáp lại. Y lại gõ mạnh một chút, hơi hạ thấp thanh âm nói: “Giáng Trần, sắp đến giờ Tý rồi. ”
Bên trong vẫn không có động đậy, sắc mặt Tạ Phùng Thù khẽ biến, đẩy cửa ra, trong phòng trống rỗng, đã không còn ai.
Tạ Phùng Thù tức giận không nhẹ, ngay cả cầu thang cũng không đợi được, trực tiếp vượt qua cửa sổ lên phòng, đạp ngói lướt chân đến bên hồ.
Người xuất gia không nói dối, hòa thượng này cư nhiên còn có thể gạt người!
Tuy nói trên đường đã không còn ai, Tạ Phùng Thù vẫn ẩn thân, lửa giận thiêu đốt y, dưới chân lại không phát ra một chút động tĩnh, bên tai chỉ có tiếng gió đêm vô tận gào thét, còn có một tiếng kiếm reo
…… Kiếm reo!
Tạ Phùng Thù nghiêng người sang một bên, một thanh trường kiếm sau lưng khó khăn lắm mới kề sát vào tai y!
Tạ Phùng Thù lui về phía sau vài bước, giương mắt nhìn người tới
“…… Bùi Ngọc?”
Sắc mặt Bùi Ngọc không động, thu kiếm xoay người, vẻ mặt Tạ Phùng Thù khiếp sợ: “Sao Phù Quang Quân lại ở chỗ này?”
“Câu nay ta nên hỏi ngươi mới đúng.” từ trước đến nay Bùi Ngộc không hiện ra hỉ nộ không, lần đầu tiên Tạ Phùng Thù thấy vẻ mặt tức giận ngút trời của hắn, hắn cau mày quát: “Lăng Hành tiên quân tự mình xuống núi, muốn làm gì!”
Lúc trước hành tung không bị bại lộ, Tạ Phùng Thù còn có chút chột dạ, lúc này y vội vàng đuổi theo Giáng Trần, dứt khoát tỏ rõ thái độ, vội vàng nói: “Hiện tại ta đang có chuyện gấp, chờ về sau này lại đi thiên giới thỉnh tội.”
Dứt lời, Tạ Phùng Thù vòng qua Bùi Ngọc, tiếp tục đi về phía hồ.
Bùi Ngọc nhất thời không ngăn cản, ở sau lưng nổi giận đùng đùng quát một tiếng: “Tạ Phùng Thù! Nếu ngươi không muốn chết, mau nhanh chóng trở về Vô Minh!”
Tạ Phùng Thù mắt điếc tai ngơ, chạy gấp rút đến bên hồ.
Mặt hồ rộng lớn, phía trên còn có vô số đèn hoa sen theo gió đêm nhẹ nhàng, nhưng không có hòa thượng mặc tăng bào trắng. Lòng Tạ Phùng Thù nóng như lửa đốt, hô to một tiếng: “Giáng Trần!”
Bốn phía trống rỗng, không ai trả lời. Tạ Phùng Thù cắn răng một cái, lướt chân xuống hồ, phía sau Bùi Ngọc cũng đã đến, túm lấy bả vai Tạ Phùng Thù: “Ngươi muốn vào độ Ách Cảnh? ”
Tạ Phùng Thù vừa nóng vừa tức giận, đã không để ý đến phong phạm tiên quân trước kia trước mặt Bùi Ngọc, cười lạnh đáp: “Sao có thể, ta không đi xa vạn dặm đến thả hoa đăng chơi đùa đây!”
Bùi Ngọc tự nhiên nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của y, mặt lạnh nói: “Ngươi không thể đi, theo ta trở về Vô Minh. ”
Tạ Phùng Thù hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao, giết ta?”
Bùi Ngọc cư nhiên thật sự rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù tức giận đến đỉnh điểm, ngược lại tỉnh táo lại, cười nói: “Thật sự là kỳ quái, trước kia các ngươi không muốn kết giao cùng ta, ngay cả nói một câu cũng không thèm, mỗi lần thiên giới mở tiệc chiêu đãi tụ hội, ta tất nhiên là không nhận được thông báo kia. Ta chỉ cho rằng có lẽ là Vô Minh quá xa, có lẽ là chư vị tiên quân cao thượng, hoặc có lẽ chỉ là ta không lấy lòng.
“Những thứ này đều quên đi, rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì, làm cho Phù Quang Quân hận không thể giết ta nhanh?”
Tạ Phùng Thù thu hồi cười: “Nếu là như thế, lúc trước cần gì phải dẫn độ ta phi thăng thành tiên?”
Đại khái là lần đầu tiên thấy bộ dáng này của Tạ Phùng Thù, Bùi Ngọc cư nhiên ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, ngữ khí của hắn ngược lại bình tĩnh không ít, chỉ nói: “Về núi Vô Minh, ta không báo thiên giới, đã không đổ lỗi. ”
Tạ Phùng Thù lười phí lời, hất tay Bùi Ngọc chạy xuống hồ.
Giữa hồ còn có sóng nước khẽ lay động, chứng minh cửa vào vẫn còn, Tạ Phùng Thù thở phào nhẹ nhõm, đang muốn xuống nước, Bùi Ngọc lại một kiếm mà đến, chém ra mặt hồ!
Bọt nước tản ra bốn phía, hoa đăng cách gần bị lật tung, phiêu đãng chìm xuống đáy hồ, sau một khắc, Tạ Phùng Thù rút đao ra đặt ngang cổ Bùi Ngọc!
Hai mắt y đen trắng rõ ràng, không nhúc nhích nhìn Bùi Ngọc, lạnh lùng nói: “Cút.”
Sắc mặt Bùi Ngọc cũng khó coi: “Tạ Phùng Thù, ta đang cứu ngươi ngươi có biết hay không?”
“Cảm ơn, nhưng hôm nay Độ Ách Cảnh này, ta nhất định phải đi.”
“Ngươi muốn đi làm gì?!”
Tạ Phùng Thù cười cười trong bóng đêm, đáp: “Ta muốn đi tìm đạo lữ chưa qua cửa của ta.”
Bùi Ngọc nhìn y một lát, cuối cùng thu kiếm.
“Ta đã muốn tới cứu ngươi, chính ngươi không muốn trở về, ngày sau cũng đừng hối hận.”
Đây đại khái là lời có nhân tình nhất mà Võ Thần Thiên Giới có thể nói, Tạ Phùng Thù thu Phong Uyên lại, trường đao trong tay, y bào trắng của Tạ Phùng Thù bị gió đêm thổi lay động, y nhìn Bùi Ngọc, gằn từng chữ.
“Có chết cũng không hối hận.”