Edit by Mặc Hàm
Trấn Ma tháp dưới lòng đất chín tầng, càng đi sâu trấn áp tà ma tu vi càng cao, chờ đến tầng thứ sáu, triệu âm linh bên hông của Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần đã lắc lư rất nhỏ. Tốc độ Giáng Trần chậm lại, tay Tạ Phùng Thù vẫn đặt trên Phong Uyên, dưới chân không phát ra một chút tiếng động.
Lúc y vào mộng chướng, Phong Tịch rõ ràng biết mình cùng Giáng Trần đến Trấn Ma tháp, nhưng cho đến bây giờ vẫn như cũ không có bất kỳ động tĩnh gì. Tạ Phùng Thù không biết Phong Tịch rốt cuộc có tỉnh hay không, nếu tỉnh, gông xiềng kết giới dưới Trấn Ma tháp tầng thứ tám có thể trấn áp hắn hay không. Giáng Trần nghĩ đại khái cùng hắn không mưu mà hợp, thấp giọng nói: “Phong Tịch đã có thể bố trí mộng chướng, chứng tỏ đã thức tỉnh, có lẽ là bởi vì một hồi hiến tế ở Vu Chử đã để hắn sống lại. Nhưng Trấn Ma tháp tầng tầng quản chế, hắn lại vừa mới thức tỉnh trăm năm, tu vi không đủ để ra khỏi tầng thứ tám.”
Tạ Phùng Thù hơi thở phào nhẹ nhõm, suy tư một lát lại nói: “Nhưng Trấn Ma tháp đích xác có ma xuất hiện ở nhân gian. Nếu không sẽ không xảy ra chuyện Vu Chử, ít nhất… Nhìn thấy Lang Tẫn.”
Sắc mặt Giáng Trần không lo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Trấn Ma tháp từ thời thượng cổ đến nay, lại thiếu Ứng Long trấn thủ, có sơ hở là khó tránh khỏi.”
Tạ Phùng Thù nói: “Ta nhớ lúc trước ngươi nói, thời kỳ thượng cổ Ứng Long trục xuất yêu ma ở Độ Ách Cảnh, lúc ấy chỉ là trấn áp, Phong Tịch cũng chỉ là khóa dưới tháp?”
Thấy Giáng Trần gật đầu, Tạ Phùng Thù lại nói: “Bảy trăm năm trước, Phong Tịch suất lĩnh chư ma tái hiện nhân gian, sinh linh đồ thán, sau này bị người tru sát, cho đến bây giờ?”
Giáng Trần nói: “Bảy trăm năm Lang Tẫn trung thành tuyệt đối với Phong Tịch, đại khái là vừa phát hiện có thể rời khỏi tháp, liền trù tính chuyện phục sinh.”
Tạ Phùng Thù sờ vách tháp một phen, ướt át giống như mang theo hơi nước, y có chút ghét bỏ thu tay lại: “Trấn Ma tháp này cư nhiên có thể cho người ta đi ra hai lần, chất lượng gì chứ?”
Giáng Trần nhất thời yên lặng, một lát sau mới nói: “Thời thượng cổ vốn không có Trấn Ma tháp, là sau khi Ứng Long trục xuất chư ma, lấy linh lực đúc tháp, vảy rồng làm khóa, thạch thân trấn thủ, để trấn áp yêu ma.”
Giáng Trần dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau này Ứng Long nhập ma bỏ mình, Trấn Ma tháp không người có thể coi giữ, đến nay đã mấy vạn năm.”
Tạ Phùng Thù hiểu rõ, thời gian đã lâu, người trông coi đã không còn, tháp này có thể chống đỡ đến bây giờ quả thực là trời cao thương xót.
Y cười cười, không thể nói là tâm tình gì, đột nhiên nói: “Lúc trước thương xót chúng sinh, một câu nói làm cho người ta sát thần trấn yêu, lại bởi vì thụ thương chư thần, một câu nói làm cho hắn thân tử thần diệt —— như thế nào, là thiên địa vạn vật đều đáng để thương xót, còn hắn thì không đáng sao? ”
Vẫn là thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm chó rơm, cho nên vì cái gọi là đại đạo, ai sống ai chết cũng không có gì khác nhau.
Nhưng Tạ Phùng Thù lại nghĩ, mình rõ ràng là tiên quân, làm sao cũng đại nghịch bất đạo như vậy —— lúc trước Ứng Long nhập ma, chẳng lẽ để hắn tàn sát Cửu Thiên Thần Phật sao?
Những lời này của y vốn là thuận miệng nói, nói xong một lúc lâu không nghe được thanh âm Giáng Trần, liền quay đầu nhìn đối phương, không thừa nhận Giáng Trần cũng đang nhìn y, Tạ Phùng Thù vừa giương mắt, liền đụng phải ánh mắt đối phương.
Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt Giáng Trần trầm như sương mù, tựa hồ ẩn giấu một chút bi thương, nhưng trong khoảnh khắc liền không thấy, nhanh đến mức phảng phất như ảo giác của Tạ Phùng Thù.
Giáng Trần quay đầu thấp giọng đáp: “Ngươi nói đúng. Nữ Oa muốn độ chúng sinh, kết quả tà ma hoành hành; chư thần muốn dựa vào Ứng Long trừ yêu, kết quả Ứng Long nhập ma sau đó tàn sát nửa thiên giới; cơ duyên đã định, quả báo tự thụ, không ai có thể trốn.”
Tạ Phùng Thù không biết làm sao, liền nghĩ đến giấc mộng của mình đêm qua, vì thế nói: “Vậy nói như vậy, lúc trước Nhiên Đăng Cổ Phật tru sát Ứng Long, cũng là nghiệp quả, nên có báo ứng?”
Lời này vừa nói ra, chung quanh đột nhiên an tĩnh, Giáng Trần đột nhiên dừng tại chỗ.
Tạ Phùng Thù cũng nhanh chóng ngừng lại, nhìn về phía đối phương nhịn không được lúng túng sờ sờ chóp mũi, y vừa rồi nói chuyện không qua đầu óc, lúc này mới nhớ tới Nhiên Đăng là tổ tiên của Vạn Phật, chính mình ở trước Giáng Trần nói như vậy hình như không khách khí quá.
Giáng Trần lại không tức giận, hắn chỉ nhìn Tạ Phùng Thù, trong đôi mắt tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của đối phương, ánh nến trên tường lay động, hắn ở trong quang ảnh ôn thanh đáp: “Có.”
Tạ Phùng Thù sửng sốt, còn chưa kịp hỏi, Giáng Trần đã quay đầu: “Đến rồi.”
Tạ Phùng Thù cũng nhìn theo, con đường trước mắt đã hết, xuất hiện trước mắt hai người chính là một mảnh mặt nước.
Mặt nước cũng không rộng, còn chưa lớn bằng một gian thạch thất, lại sâu không thấy đáy, Tạ Phùng Thù mượn ánh sáng nhìn xuống, tất cả đều là bóng tối như mực, tựa hồ có thể nuốt chửng vạn vật.
Ba tháp còn lại đều ở dưới nước.
Tạ Phùng Thù cùng Giáng Trần liếc nhau, xốc áo bào lên thăm dò trong nước.
Nước trong tháp lạnh hơn nước hồ bên ngoài mấy chục lần, cho dù Tạ Phùng Thù đã bấm quyết tránh nước, lúc xuống nước vẫn nhịn không được rùng mình một cái. Y ở phía trên chỉ nhìn thấy trong nước một mảnh đen kịt, chờ vào nước, mới phát giác trong nước cũng không phải là không có một vật gì, có mấy chục sợi xích sắt to bằng cánh tay người ở trong nước giao hoành, đồng loạt chìm vào sâu trong đáy hồ.
Hai người cùng nhau đi đến nơi xích sắt dẫn dắt. Ước chừng qua một chén trà.Tạ Phùng Thù rốt cục cảm giác nước tựa hồ càng ngày càng nông, dưới chân bắt đầu chạm tới mặt đất, đại khái là tiếp cận đất liền.
Đợi ra khỏi nước, Tạ Phùng Thù qua loa sửa sang lại y bào, quay đầu hỏi: “Tầng thứ bảy là?”
Giáng Trần nhìn quanh một vòng, đáp: “Lang Tẫn.”
Tạ Phùng Thù đoán được thân thể không rời mười, nghe vậy cũng không kinh ngạc gì, chỉ đi vào trong cùng Giáng Trần.
So với tầng sáu phía trên, số lượng tháp yêu ma phía dưới lại đột nhiên giảm bớt, trong tháp trống rỗng chỉ có tiếng động rất nhỏ ma sát y bào giữa hai người, Tạ Phùng Thù một bên lưu ý động tĩnh bốn phía, một bên hạ thấp giọng nói: “Nguyên lai Lang Tẫn bị nhốt ở nơi nào? ”
“Ở trung tâm của tháp thứ bảy.” Giáng Trần dừng một chút tiếp tục nói, “Hiện giờ hắn đã tránh thoát chế quản, không nhất định còn ở chỗ cũ.”
Lang Tẫn vốn bị khóa ở cột đá ở giữa tháp, lại dùng xích sắt tầng tầng trói lại. Chờ hai người đến giữa tháp, nơi đó chỉ còn lại một sợi xích sắt, ngay cả cột đá cũng đã vỡ nát trên mặt đất, phía trên còn mang theo vết máu loang lổ, có thể thấy được người tránh thoát đã hạ quyết tâm bao nhiêu. Tạ Phùng Thù ném xuống một đoạn sắt vụn tiện tay nhặt xuống, vỗ vỗ tay hỏi: “Hiện tại làm sao bây giờ, trực tiếp đi xuống gặp Phong Tịch?”bg-ssp-{height:px}
Lang Tẫn mất tích, không biết ở nơi nào, Phong Tịch ngược lại là tầng thứ tám, lại tình huống chưa rõ ràng, huống hồ chuyến đi này của bọn họ là đến vì Tinh La Mệnh Bàn, hiện tại la bàn không biết ở trong ai —— nghĩ đến khả năng ở trong tay Lang Tẫn còn lớn hơn một chút.
Giáng Trần đại khái cũng nghĩ như vậy, suy nghĩ một lát sau đáp: “Chúng ta đến đây, Lang Tẫn sẽ không một mình lưu lại Phong Tịch ở trong tháp mạo hiểm, cẩn thận một chút.”
“Ngươi cũng cẩn thận một chút đi, Lang Tẫn hình như hận không thể nhanh chóng diệt trừ ngươi.” Tạ Phùng Thù hỏi, “Lúc trước ngươi rốt cuộc đắc tội chỗ nào của Yêu Ma tông?”
Giáng Trần im lặng, đáp: “Bảy trăm năm trước Phong Tịch lại vào nhân gian, địa phương đầu tiên hắn đến chính là núi Tu Di, lúc ấy ta thiếu chút nữa giết Lang Tẫn.”
Lời này hắn nói không mang theo tự mãn, cũng không mang theo hối hận, chỉ nói: “Lúc ấy còn xảy ra rất nhiều chuyện, Yêu Ma tông tổn thất nặng nề, cũng không dám bước vào Tu Di nữa, tự nhiên ta hận thấu xương.”
Tạ Phùng Thù hơi nhíu mày.
Y cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nhớ ra, vì thế tạm thời gác sang một bên, quay đầu nhìn bốn phía.
Ba lối vào, một là phương hướng hai người đến, hai cái còn lại không biết dẫn tới nơi nào. Ngoại trừ ba con đường ra là mấy gian thạch thất, Tạ Phùng Thù nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào gian trước mặt mình.
Cửa đá đóng chặt, thoạt nhìn không khác mấy gian khác, Tạ Phùng Thù lại nhíu nhíu mày, ma xui quỷ khiến đi tới, đưa tay đẩy lên cửa.
Trong chớp mắt tiếp theo, ngọn nến trong tháp nhảy dựng lên, cư nhiên toàn bộ đều tắt. Trong bóng tối, bên hông Tạ Phùng Thù đột nhiên vang lên, thanh âm dồn dập sắc bén. Trực giác Tạ Phùng Thù thấy không ổn, lập tức rút đao ra, đồng thời quát to một tiếng: “Giáng Trần!”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay gầy lạnh như băng trong thạch thất chợt vươn ra, nắm chặt cổ tay Tạ Phùng Thù, kéo mạnh người vào!
Đột nhiên lâm vào bóng tối, biến cố liền sinh, Tạ Phùng Thù còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo vào trong phòng, cửa phía sau ầm ầm đóng lại. Tạ Phùng Thù rút đao chém vào tay mình, ý đồ dọa lui đối phương, không ngờ đối phương lại không buông tay, một cánh tay bị một đao này, miễn cưỡng bị cắt thành hai đoạn, trong khoảnh khắc hóa thành bạch cốt kéo ở giữa cổ tay Tạ Phùng Thù.
Khí lực trên tay đối phương đột nhiên mất đi, Tạ Phùng Thù theo quán tính, lảo đảo ngã về phía trước.
Nghênh đón y cũng không phải là mặt đất, mà là hồ nước thấu xương.
Tạ Phùng Thù ngã mạnh xuống nước, bắn tung tóe vô số bọt nước, ngay cả quyết tránh nước y cũng chưa kịp đọc, đảo mắt đã bị dòng nước nhấn chìm đỉnh đầu.
Giờ phút này y cũng không quản được có thể bại lộ tung tích hay không, đang muốn thi pháp bấm quyết, trong đầu đột nhiên có một cỗ đau nhức ập đến.
Cỗ đau đớn này xuất hiện không giải thích được, lại thế tới mãnh liệt, giống như có người dùng đao đâm vào đầu y tùy ý khuấy động, đau đến mức trước mắt Tạ Phùng Thù tối sầm lại, cơ hồ ngất đi.
Y đau đến mất đi khí lực, nước chảy một cuộn, trong khoảnh khắc liền bị đưa vào đáy hồ.
Mà giữa tầng tháp thứ bảy vẫn là một mảnh hắc ám như trước, mới vừa rồi Tạ Phùng Thù bị kéo vào trong phòng, chuỗi châu trên tay Giáng Trần đã hóa thành hàng ma xử, bổ thẳng về phía thạch thất!
Trong lúc nhất thời, cả tòa Trấn Ma Tháp cơ hồ đều rung động, bụi phấn đá bụi bặm rơi xuống, hết lần này tới lần khác thạch thất trước mắt không hề nhúc nhích. Mặt Giáng Trần như băng sương, mang theo tức giận quát: “Cút ra đây.”
Một lát sau, một giọng nói ôn hòa truyền đến giữa không trung.
“Đều nói Phật tu kị giận, Nhiên Đăng Cổ Phật không biết sao?”
Thanh âm kia vang vọng trong tháp trống, nghe có chút khiếp người, Giáng Trần lại chỉ hỏi: “Tạ Phùng Thù đâu?”
Đối phương hỏi: “Thế nào, Cổ Phật còn muốn giết hắn một lần nữa? Hay là nói Cổ Phật sợ hắn nhớ tới, thật sự đến lấy cốt moi tim?”
Không đợi Giáng Trần trả lời, đối phương cười khẽ một tiếng, lại đáp: “Ta nghe nhà Phật có một câu, ‘Ta không vào địa ngục,thì ai vào’. “Không biết Nhiên Đăng Cổ Phật có thể có Phật tính như vậy không?
“Nếu muốn gặp Tạ Phùng Thù, thì vào tầng chín đi.”
Giáng Trần không nói gì, một lát sau, hắn nhắm mắt bấm quyết, lại mở mắt, bên ngoài Trấn Ma tháp đột nhiên dấy lên ánh lửa ngút trời.
Trong nháy mắt, cả tòa tháp bị lửa sáng rực bao vây, sáng đến mức làm cho người ta không mở được mắt, bốn phía đều là sóng nhiệt nóng bỏng, tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn của yêu ma vang lên bốn phía, nghe qua vạn phần thê lương.
Phong Tịch lại mở miệng, ngữ khí không còn ôn hòa, ngược lại mang theo chút kinh nộ: “Ngươi có ý gì?”
Giáng Trần đối với thanh âm bên ngoài mắt ngơ tai điếc, ngữ khí lạnh lùng: “Tạ Phùng Thù có thể giết ngươi, ta cũng có thể giết ngươi. Hôm nay ta hạ tầng thứ chín, Tạ Phùng Thù khgoong bị thương chút nào là tốt nhất, bằng không thế gian này không còn Độ Ách Cảnh, cũng không có Yêu Ma Tông.”
Bên ngoài tháp là Phật hỏa, nguyên bản là vì đuổi mê phá ám, sáng rực dùng để độ chúng sinh, giờ phút này lại bao bọc cả tòa Trấn Ma tháp, hắn gằn từng chữ mang theo ý sát tâm đến miệng. Ngữ khí Phong Tịch rốt cục mang theo hận ý thấu xương: “Đều nói Phật tu từ bi, tu giả không sợ phạm vào sát nghiệp sao?”
Giáng Trần hơi giương mắt lên, tăng y của hắn trắng tuyết, ở trong tháp không gió khinh động, làm nổi bật khuôn mặt như sương tuyết của hắn, mang theo lãnh ý vô biên.
“Quanh thân ta là sát nghiệp, còn sợ một cọc này sao?”