Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhiên Nhiên lúc lày như bị nói chúng tim đen mặt mày cau có nhìn Lệ Hoa. Lệ Hoa bây giờ lại thẳng tay búng chán cô làm nó đỏ lên một dấu như giữa chán y như dấu la hán thiên thiên ấn gì đấy.

" Á, cậu bị điên à tự nhiên búng chán người ta"

" Cậu ngốc lắm, ngốc lắm Nhiên Nhiên ạ"

" Cậu mới ngốc nhá" Nhiên Nhiên bữu môi nhìn Lệ Hoa.

" Cậu không muốn Thẩm Mặc tha lỗi nữa chứ gì" Lệ Hoa dọa nạt khiến Nhiên Nhiên có hơi lo lắng.

" Nhưng đâu có liên quan đến truyện này đâu"

" Sao cậu khờ thế hả Nhiên, cậu phải đi mua nước hay là chạy đến đưa khăn cho cậu ta lau măt..bla bla..gì đấy cậu ta mới thấy vui mà thấy vui lại tha lỗi cho cậu mà tha lỗi cho cậu thù hết giận mà hết giận lại có thể quay lại như cũ.."

" Thôi " Nhiên Nhiên hiện rõ ba chấm hỏi trên đầu nhíu hết mặt xuống nhìn Lệ Hoa, những lời Lệ Hoa nói nãy giờ cô cũng chẳng biết gì.

" Sao thế, là tớ đang cố gắng giải thích cho cậu biết đấy nếu cậu ta quay lại như cũ thì có thể yêu cậu nhiều hơn mà yêu cậu.."

Lệ Hoa bị cánh tay của Nhiên Nhiên bả bốp một cái vào đầu kiến nó xoay lâng lâng theo

" Cậu bị điên à, sao lại đánh tôi"

" Sao sao" vẻ mặt lợi thế của Nhiên Nhiên nhìn Lệ Hoa.

" Cậu đi mua nước cho cậu ta đi, chắc chắn cậu ta sẽ hết giận cậu"

Nhiên Nhiên nghĩ đi nghĩ lại lời của Lệ Hoa rồi lại nhìn về hướng một đám mĩ nhân đang bâu kín Thẩm Mặc, nếu cô không nhanh chóng lấy lại tình cảm của cậu giành cho mình thì tình yêu coi như tan dã.

" Ừ nghĩ cũng có lí"

Nhiên Nhiên chạy đi ra ngoài rất nhanh, nhìn cô bạn nhỏ thế mà chủ trong giây phút đã đi đến căn tin mua nước. Nhiên Nhiên trả tiền nước xong rồi cũng chạy về.

Hình ảnh cô bé cầm lon nước ngọt trên ray đi ra sân thể dục, khoảng đường đi ra đến đấy cũng không xa là bao chỉ đi qua vài phòng học và một cáu phòng để đồ ở cuối hành lang là đến.

Nhiên Nhiên với lực chạy rất nhanh, cô đứng ngay ngoài cửa phòng để đồ, trong đấy toàn là những đồ dùng của học sinh như giầy hay quần áo thể dục, mỗi ngăn đều là để đồ của mỗi học sinh. Có hai chiếc tủ lớn, một tủ dành cho nam sinh và một tủ dành cho nữ sinh và đương nhiên là đồ của cô cũng đang ở đó rồi.

Cô ngó nghiêng nhìn ra sân thể dục thấy một đám nữ sinh đang dần dần tản ra, cô nhìn mãi không thấy cậu rồi cũng định chạy vào lớp.

Nhiên Nhiên bước từng bước vội vã đi qua cửa căn phòng để đồ, gương mặt cô thì cũng không có biểu cảm gì vẫn bình thường nhưng đột nhiên.

Một cánh ray to lớn túm lấy bờ vai bé nhỏ của cô mà kéo vào phòng, cô không kịp phản ứng với một hoàn cảnh diễn ra khá nhanh như vậy lại bất ngờ bị khóa môi bằng một nụ hôn mãnh liệt.

Thẩm Mặc đẩy sát cô vài tường cứ vậy mà hưởng thụ mật ngọt trong đáy miệng cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được một sự mạnh mẽ như vậy từ cậu đối với mình.

Nhiên Nhiên càng cử động mạnh lại càng bị vòng tay cậu nhấn vài tường mạnh hơn, cô nhìn người con trai trước mặt như một con dã thú lại tìm chúng con mồi của mình cứ thế mà gặm nhấm.

Cô nhìn vẻ mặt của cậu đôi mắt sâu thẳm như không đáy nó xoay vòng trong tâm chí cô, mùi hương trên tóc cậu vì mồ hôi lúc nãy mà bốc lên, nó không hề có mùi hôi gì của sự vận động quá nhiều mà ngược lại lại tỏa ra một mùi hương thơm nam tính đến mê mệt.

Nếu người con gái nào ngửi phải nhưng chúng một loại độc tình ái chỉ muốn phục tùng theo mà bốc lên một cơn dục vọng.

Thẩm Mặc càng tiến lại gần cô hơn, cậu trống tay lên bờ tường đôi môi quấn lấy môi cô không rời, tại sao lần này anh lại có một hành động như vậy.

Gần.....gần quá! gần tới nỗi hai người đều có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương, nó càng ngày càng đập mạnh theo độ nặng hay nhẹ vì hành động của hai người.

Một thân hình to lớn áp lại ngực cô, càng áp gần hơn nữa lại gần hơn cô cảm nhận được một cơn đau truyền đến.

" Ưm...ưm, đau quá"

Bầu ngực của cô như một quả bóng nước có tạo hình tới cỡ nào nó cũng không bể được, ngực cô như bè lại, một phần không chịu nỗi lực nhấn mà làm cho chiếc khuy áo của cô bị đứt ra.

Thẩm Mặc nhìn xuống là một đường khe nhỉ của ngọn núi đôi phập phồng, nó trắng hồng bóng loáng. Cậu nở một nụ cười kiêu hãnh với cô.

Trong thâm tâm cô lại lóe lên rằng mình phải thoát khỏi đây, không thể để nó tiếp diễn thêm nữ.

" Mặc, không được đây là ở trường"

" Ồ, vậy em muốn về nhà làm tiếp sao? Nhưng anh không chịu được nữa đâu"

Gì cơ! cậu ta lại có thể thay đổi cách sưng hô với cô nhanh như vậy, là cô đang nghe lầm sao?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio