Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy cô bạn ở ngoài cứ nhốn nháo cả lên, một bạn lại đi chỗ căn tủ hai người đang ẩn nấp.

" Mấy bạn có nghe thấy tiếng động gì ở trong tủ này không?"

" Không!...tiếng gì cơ?"

Cô bạn nhỏ tiến lại gần cánh cửa tủ hơn, bên trong hai người cố gắng thở thật nhẹ. Thoáng tí vàn tay kia đã chạm vào cánh cửa tủ mở ra thì bỗng có một bạn nữa chạy vào.

" Này mấy cậu chuẩn bị lâu thế, ra nhanh lên"

" Ờ biết rồi, bọn tớ đang ra"

Nhiên Nhiên nghe thấy tiếng bọn họ đi khuất mới có thể thở gấp đẩy cậu ra ngoài. Cô đi lấy đồ mặc lên người.

Chân cô đột nhiên mềm nhũn như không thể đứng vững được khi trên mặt đất đột nhiên bị cánh tay cậu chạm vào khiến cô bị bật vào lòng cậu.

Lại một lần nữa, cảm giác hạnh phúc lại ập tới cô chỉ biết cười tủm tỉm nhìn cậu, lòng cô thầm mừng chắc chắn cậu cũng quên là mình đang dỗi cô rồi.

Thẩm Mặc cũng nhanh chóng mặc quần áo vào rồi bế sốc cô lên đi ra ngoài. Cậu bĩnh tĩnh trước sự bất ngờ của cô gái đang đỏ mặt rưới thân mình, cô lay cánh tay của cậu.

" Ơ, bỏ tôi xuống đi. Đừng ra đấy mọi người nhìn thấy đấy"

" Vậy em có đi nổi không đấy?"

" Tôi đi được"

Thẩm Mặc vẫn bế cô lên không cảm xúc, đi ra phía ngoài mọi người không khỏi ồ lên vì kinh ngạc. Họ chỉ thấy cô gái được anh bế kia thật hạnh phúc, cô lúc này đỏ mặt úp mặt vào người cậu, lúc này cô chỉ trách là không có cái hố nào để cho cô chui xuống.

Mấy bạn nữ ngồi ghế đá đều túm tụm nhau lại mà thì thầm to nhỏ, cậu bế cô đi dọc hành lang để đi về phía cửa lớp đột nhiên một cơn gió mát từ đâu tốc đến phả vào đồi má cô mát lạnh.

Thẩm Mặc cũng thế, cậu nhìn người con gái đang chui rúc vào lồng ngực mình mà cười với cô.

" Bọn họ chông đẹp đôi nhỉ"

Hai người đi đến đâu cũng có những câu nói vang vẳng bên tai như vậy, tuy thế cũng có vài bạn nữ thích cậu mà đem lòng ghen ghét với cô. Sau lần đấy cô cũng không thèm nói một câu nào với cậu.

Buổi tối hôm đó Nhiên Nhiên lại đến mùa dụng dâu nên bụng rất đau, cô ôm bụng cắn răng chịu đựng đi về nhà.

" Cậu lại đến tháng à"

Nhiên Nhiên nước mắt nước mũi từa lưa nhìn Lệ Hoa như là một người đang ăn vạ khẽ gật gật đầu. Lệ Hoa để bạn mình dựa vào người rồi dẫn về phòng.

Thẩm Mặc từ xa vốn đã thấy được sự việc đó nên cũng chạy theo sao hai người về đến phòng. Lệ Hoa đỡ cô vào bên trong đang định đóng cửa thì lại thấy Thẩm Mặc ở phía ngoài.

" Ơ, sao cậu lại đến đây?"

Nhiên Nhiên nghe vậy cũng tò mò quay đầu lại, bỗng cậu lao tới ôm cô vào giường đặt xuống chiếc đệm hàng ngày của cô. Thẩm Mặc xoa xoa bụng cô.

" Này cậu đang làm gì thế hả" cô cáu gắt với cậu nhưng những lời ấy với cậu bây giờ chỉ là gió thoảng qua tai.

Lệ Hoa đi lại tủ để đồ của cô lục tung phèo cả lên như đang tìm kho báu vậy.

" Nhiên Nhiên, hình như chúng ta dùng hết rồi thì phải không còn lấy một miếng"

" Cậu đi mua giúp tớ với"

Nhiên Nhiên cựa người thì bỗng phía bên rưới nước bỗng nhiên ngập tràn bờ đê, một dấu máu hồng đào vương ra giường cô nhanh chóng lấy chăn chận lên để Thẩm Mặc không nhìn thấy.

" Thẩm Mặc, cậu đến đây làm gì vậy đi về đi" con gái đến kì thường rất cáu gắt, bất cứ ai đều có thể tỏ thái độ rất rõ ra trước mặt.

Thẩm Mặc lay lay cánh tay cô rồi lật chăn lên, vì sức của cậu khá mạnh lên Nhiên Nhiên không thể giữ nỗi cái chăn mà bị cậu làm cho tung ra.

Thẩm Mặc hốt hoảng nhìn cô rồi lại nhìn vệt máu tưới ở trên đệm, cậu đỡ đầu cô dậy ôm lấy.

" Nhiên Nhiên...em không được chết, tại sao em lại giấu anh mà đi chữa bệnh một mình, anh xin lỗi tại anh cô dụng quá"

Lệ Hoa đang định lôi Thẩm Mặc ra thì bị cậu quát cho giật bắn cả mình " Còn cậu nữa, thấy bạn mình bị bệnh mà không cứu, tại sao lại không gọi cho tôi người nhà đã có ai biết chưa"

" Không phải đâu, chuyện đấy chỉ là một vấn đề bình thường mà con gái bọn tôi gặp phải thôi, ai cũng bị vậy hết nên cậu không phải lo"

Nhiên Nhiên bị đầu cậu dúi vào ngực đau đến phát khóc, cô không biết là cậu đang giả vờ ngốc hay ngốc thật nữa. Đường đường lại một thiếu gia của một gia đình danh giá cũng đã học qua trường lớp mà đến nỗi vấn đề sinh lí học khá bình thường như vậy mà cũng không biết.

" Ôi dồi ôi, Nhiên Nhiên ơi ơi là Nhiên Nhiên ơi, tại sao em lại có thể bỏ ba mẹ già và chồng con ở nhà để ra đi sớm như vậy. Em phải sống tiếp nếu không ở rưới suối vàng không có ai bầu bạn với em đâu"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio