Cuối cùng tửu phường cũng không được xây.
Vì Thư Cảnh Càn khóc lóc ầm ĩ bảo trong núi có yêu quái, yêu quái ăn thịt người.
Vì muốn thêm phần hiệu quả, nó dẫn Thư Minh Lan và nhóm tiểu nhị đến nhìn chỗ hài cốt Giao nhân bày bố trước đó, chỉ vào đống xương trắng bảo, “Đây này, người bị ăn thịt đó.”
Trên thi hài còn sót vài miếng thịt nát, vì thời tiết nóng nực mà đang bốc mùi hôi thối.
Thấy cảnh tượng này, ai cũng kinh hãi.
Lại có Thư Cảnh Càn miêu tả vô cùng sinh động rằng yêu quái kia trông dữ tợn thế nào, lúc ăn thịt người thì máu me ra làm sao, cho mọi người mười lá gan cũng không dám nán lại đây nữa, vội vội vàng vàng thu dọn đồ trở về Tửu Tiên trấn.
Họ đi rồi, khu rừng trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Giao nhân nổi lên mặt nước, buồn chán nhổ phì phì.
Không được ăn thịt rán ngũ vị, bánh đào mềm dẻo cũng không, bánh bao thịt cũng hết.
Bơi từ đầu này sang đầu kia, lại từ bên kia qua bên này, cảm thấy còn cô đơn lạnh lẽo hơn bình thường.
Hắng giọng, Giao nhân đột nhiên cất tiếng hát. Âm thanh của gã rất hay, trong trẻo, mang theo sức xuyên thấu mạnh mẽ, vang vọng cả núi rừng.
Như âm thanh của thiên nhiên, trong veo, thánh thót.
Chớp mắt ấy, dường như cả ánh dương cũng trở nên lung linh tươi đẹp.
Hát xong một khúc, gã mở mắt, chỉ thấy trên đầu xuất hiện bóng râm, là cậu bé xinh xẻo đang thò đầu từ sau tảng đá, cười hì hì hở hàm răng sún, gọi gã, “Giao.”
Giao nhân sửng sốt, nổi lên, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Muốn gặp ngươi mà.” – Thư Cảnh Càn khoanh chân ngồi xuống, chỉ con lừa dưới tán cây, đắc ý, “Nhìn đi, ta cưỡi ngựa đó.”
“Ngựa?” – Giao nhân nghi ngờ nhìn con vật nọ.
Chỉ thấy lừa con như rất sợ Giao nhân, phì phì thở, rồi điên cuồng giãy giụa cắn dây thừng, cong đít chạy.
“A —” – Thư Cảnh Càn kêu lên, sải cặp giò ngắn ngủn đuổi theo. Một lúc lâu sau thì đau khổ trở về, “Ngựa chạy mất rồi.”
“Chạy thì thôi.” – Giao nhân nói.
“Nhưng cha ta sẽ đánh đít ta.” – Thư Cảnh Càn mếu máo, òa khóc.
“Nè.” – Giao nhân không vui đẩy nó, “Không được khóc.”
“Hức ~” – Thư Cảnh Càn nghẹn ngào, “Chỗ này xa Tửu Tiến trấn như vậy, ta biết về làm sao?”
“Cùng lắm thì ta đưa ngươi về.” – Giao nhân vừa buột miệng đã hối hận liền.
Thư Cảnh Càn hít nước mũi, chớp đôi mắt ướt nhòe thỏ thẻ, “Ngươi nói thật không?”
Giao nhân giật mày mấy cái, đành kiên trì, “Thật.”
Và thế, rõ ràng là Thư Cảnh Càn trèo đèo lội suối đến gặp Giao nhân, cuối cùng lại thành Giao nhân lê đuôi cá, vượt mọi chông gai đưa nó về.
Ra khỏi núi, Giao nhân ném thằng bé kẹp dưới nách xuống đất, “Đi đi, đừng quay lại nữa.”
Thư Cảnh Càn bĩu môi, “Nhưng ta nhớ ngươi, muốn chơi với ngươi.”
“Chơi cái búa.” – Giao nhân nổi gân xanh đầy mặt, “Nếu ngươi dám quay lại, ta sẽ ăn thịt ngươi. Đừng tưởng ta đây mới nhân từ một lần thì cho ta lương thiện.”
“Nhưng mà —”
“Cút!”
Nhìn Thư Cảnh Càn ủ rũ đi xa, Giao nhân thở dài, lại vòng vèo về trong núi.
Thế giới bên ngoài thật đẹp, có nhà ngói đỏ tường tro, có khói bếp lững lờ uốn lượn, có song thân đợi người trở lại.
Chỉ có gã là không, chẳng có gì.
Dù có tu luyện ra đôi chân, có thể đi lại trên mặt đất, thì cũng chẳng có một ngôi nhà, và không người đợi gã.
Sau đó, trong cuộc sống đằng đẵng, gã không gặp lại Thư Cảnh Càn, dù sao nó cũng là trẻ con, có đồ chơi mới là quên ngay.
Tuy đúng là gã đuổi nó đi, nhưng kết quả vẫn là mình cô quạnh.
Hoàng hôn một ngày nọ, sau khi tạm biệt mặt trời, Giao nhân nghe thấy có tiếng thét to, “Giao —”
Giao nhân nổi lên mặt nước, háo hức nhìn về phía Thư Cảnh Càn, thấy nó đang lạch bạch chạy đến, sau lưng còn có hai gã mặc đồ tôi tớ lén lút theo sau.
Vì cách xa mà chúng không thấy gã, chỉ trốn sau hàng bụi rậm, không vội chạy ra.
Giao nhân khựng lại, lao “tùm” vào trong nước, ẩn nấp không nổi lên.
Gã không biết vì sao hai người kia lại đến, có thể là vâng lời trông chừng tiểu thiếu gia của họ, nhưng cũng có thể Thư Cảnh Càn đã lộ ra điều gì mới lén lút đến thăm dò.
Dù sao, Thư Cảnh Càn cũng đã mang rắc rối đến cho gã.
“Giao.” – mặt nước lại vang vọng tiếng gọi.
Giao nhân kiên trì không lộ diện.
Nếu là lúc thường, gã sẽ chẳng kiêng dè gì mà bẻ gãy cổ chúng, sau đó ăn thịt, uống máu chúng. Nhưng có thằng bé ở đây, Giao nhân sợ làm nó sợ, chỉ đành nhịn lại.
Sau đó vài lần, Thư Cảnh Càn lại đến, hai gã kia cũng vẫn cứ bám theo, dường như rất cố chấp.
Nếu chỉ là bảo vệ tiểu thiếu gia thì không cần phải lén lút như thế, xem ra, thật sự đã bóng gió được Thư Cảnh Càn nói gì.
Giao nhân tin tưởng Thư Cảnh Càn không bán đứng mình. Nhưng dù sao nó vẫn là con trẻ, vô tâm ngờ nghệch, không lại được với người có âm mưu, chỉ cần kích đôi ba câu là lộ hết.
Việc đó diễn ra rất nhiều lần. Chỉ cần thấy hai gã hầu kia theo sau là Giao nhân sẽ không xuất hiện.
Cho đến một ngày, gió xuân se lạnh, mưa phùn mông lung, hai gã hầu kia đã hết kiên nhẫn, mặc Thư Cảnh Càn đi một mình.
Giao nhân cũng đã chán ngấy cảnh trốn chui lủi, quyết tâm ẩn trong nước không ra gặp Thư Cảnh Càn.
Mặc cho thằng bé đứng trên bờ khóc lóc, “Cá tinh thối, ngươi ra đây, mau ra đây đi —”
Giao nhân trốn trong nước, tâm trạng cũng muộn phiền.
Tiếng khóc không vơi giảm mà ngày càng dữ dội hơn, lạc giọng gọi gã, “Ngươi không đếm xỉa đến ta nữa, cá tinh thối, Giao nhân mắc dịch, tu luyện nửa vời, đuôi mọc lên cổ! Hu hu, ngươi mau ra đây!”
Càng mắng càng hăng, thiếu nước thêm bè thành bài hát, “Cá chép tinh, quái đuôi bự, cá muối thối, cá sấy vừng.”
Giao nhân giận tái mặt, gân xanh nổi chằng nổi chịt, rốt cũng không chịu nổi, định nhào lên dọa nó thôi, nhưng biết đâu được thằng nhóc con khóc đủ rồi, xì mũi một cái, hai bãi nước mũi phi cái toẹt lên mặt mình.
Giao nhân: …
Giao nhân: …
Giao nhân: …
Lửa giận phừng phừng, Giao nhân ngoác miệng cắn lên chiếc bụng tròn xoe của nó.
Định bụng chỉ cắn hờ dọa thôi, ai biết đâu da dẻ nó lại mềm như nước, mới cắn nhẹ một cái đã tróc thịt trầy da.
Và thế, thằng bé mũm mĩm mếu máo, òa lên, khóc đinh trời.
Ngay cả Giao nhân đang bực mình u ám cũng bắt đầu rối trí, sờ đầu nó cũng không phải, vuốt bụng cũng không nên, vụng về an ủi, “Nè, đừng khóc, nè nè nè, ta không cố ý, không thì ngươi cắn lại ta đi, máu Giao nhân đáng giá lắm đấy, xin ngươi đó, đừng khóc nữa mà!”
Sau cùng máu cũng ngừng chảy. Giao nhân nhai lá thuốc đắp lên vết thương cho nó, lại nghiến răng rút một miếng vảy cá trên người ra, đắp lên thảo dược.
Nghe nói vảy Giao nhân có thể làm thuốc, trừ bách bệnh.
Dù sao, làm được gì đều đã làm cả, Giao nhân dỗ dành nó đừng khóc chẳng khác nào vú em thứ thiệt, còn kiệt sức nghĩ, quả là mình không thể nào sống chung với loài người.
Liếc nhìn thằng bé mũm mĩm hãy còn thút thít, Giao nhân vươn tay muốn vuốt ve nó, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.
Thư Cảnh Càn đã kéo những kẻ hám lời đến, không thể để nó chạy tới đây nữa.
Hôm nay chưa sa lưới, không có nghĩ là ngày mai sẽ an toàn.
Thằng bé còn nhỏ, vẫn giữ được nét ngây thơ chân chất, ai biết qua vài năm, khi nó trưởng thành, liệu có bị tiền tài mờ mắt mà làm chuyện hại mình không.
Nhân loại vốn tham lam và ích kỉ, không đáng được tin.
Thấy Thư Cảnh Càn đã hết đau, Giao nhân quắp nó dưới nách, “Ta đưa ngươi về.”
“Không!” – Thư Cảnh Càn vung tay đá chân, “Lần sau ta đến, nhất định ngươi sẽ không chịu gặp ta.”
“Hết lần sau rồi.” – Giao nhân vừa đi vừa nói, “Ta sẽ xóa hết kí ức của ngươi về ta, ngươi sẽ không nhớ ta nữa.”
“Ta không muốn!” – Thư Cảnh Càn tiếp tục giãy giụa, “Ta thích ngươi, ta không muốn quên ngươi.”
Giao nhân sửng sốt, rồi khẽ cười, “Qua mấy năm nữa, nếu ngươi còn nói được lời này, nhất định ta sẽ giữ chặt ngươi.”
Ra khỏi núi, Giao nhân đặt Thư Cảnh Càn xuống đất, dán trán mình lên trán nó, nói: “Quên ta đi.”
“Lâm Khê.” – Thư Cảnh Càn thì thào, “Ta nghĩ lâu rồi, muốn đặt tên cho ngươi, ngươi thích chứ?”
Giao nhân cười, “Thích, ta nhận.”
Thư Cảnh Càn, “Vậy ngươi sẽ không quên ta chứ?”
Giao nhân: “Ừ, ta sẽ nhớ ngươi.”
Thư Cảnh Càn: “Vậy chúng ta còn gặp lại nhau chứ?”
Giao nhân: “Tùy duyên đi…”