Vốn định mang ngọc cầm của Thư Vân về Kinh thành làm di vật. Nhưng ngọc cầm cổ kia như có linh tính, chủ nhân vừa mất, nó cũng gãy làm đôi.
Bản Vương ôm hai nửa đứt đoạn, ngồi trên xe ngựa.
Ngày đêm thần tốc không quản gió tuyết chạy về Kinh thành, đến nơi cũng đã là mồng bảy tháng Giêng.
Chung quy vẫn nuốt lời hứa đón Giao thừa với Yến Cửu.
Tháng Giêng chưa qua, dư vị năm mới hãy còn đọng. Bản Vương trở về phủ vẫn thấy giăng đèn kết hoa khắp nơi, câu đối ngự bút còn dán trên cửa.
Yến Cửu đã tới, nhưng không gặp được ta.
Dọc theo con đường đã tàn hoa đến khuôn viên của mình, chỉ thấy giữa sân có một người tuyết nghiêng ngả, cái đầu tròn lắc lư trong gió rét như sắp đổ nhào.
Bản Vương tiến lên cố định đầu cho nó, lại ngồi xuống vỗ vỗ người tuyết để nó mượt mà hơn.
Tô Dung theo Bản Vương từ Khúc Châu về Kinh thành, trên đường chẳng nói chẳng rằng, giờ thấy Bản Vương khẽ cười mới nhanh nhảu chạy ra đối diện Bản Vương, vừa xổm xuống giúp ta chỉnh lại người tuyết vừa bảo: “Xấu thế này chả biết nha đầu nào đắp không biết.”
“Hoàng Thượng đấy.” – Bản Vương cười, gỡ chiếc mũi người tuyết xuống, “Làm gì còn ai dám lấy hồng ngọc của Bản Vương làm mũi.”
“Há, ra là Hoàng Thượng à…” – Tô Dung nuốt nước miếng, “Kỳ thật nhìn kỹ cũng thấy đáng yêu.”
Bản Vương liếc nhìn nàng, “Hoàng Thượng không có đây, ngươi không phải nịnh hót.”
“A hi hi.” – nàng nhe răng cười, tay vỗ bồm bồm làm người tuyết mà Bản Vương vất vả lắm mới vuốt tròn lại đổ nhào.
Tô Dung:…
Bản Vương cũng không trách nàng, phủi quần áo, đứng dậy.
Tô Dung cẩn thận đứng chờ một bên, đi theo Bản Vương vào phòng, lại nhanh tay nhanh chân dọn dẹp chiếc giường lộn xộn của Yến Cửu, sắp xếp lại đồ ngổn ngang trên bàn, khom người nói: “Chủ nhân mệt nhọc đường dài, để nô tỳ bố trí người đun người, ngài tắm rửa nghỉ ngơi rồi hãy ngủ một giấc?”
“Thôi.” – Bản Vương ngả lưng lên giường, “Chợp mắt nửa canh giờ, ta còn phải tiến cung gặp Hoàng Thượng.”
“Vậy chủ nhân nghỉ ngơi, nửa canh giờ sau, nô tỳ đánh thức ngài dậy.” – Tô Dung nói rồi rời khỏi phòng.
Vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ chợt ập tới, cũng chẳng biết do mệt người hay mệt tâm, vừa nhắm mắt đã ngủ.
Đến khi mở mắt đã thấy Yến Cửu đứng bên giường, có lẽ vừa mới chạy đến mà trên người nó hãy còn mang theo hơi lạnh.
Bản Vương vội vàng ngồi dậy, kéo bàn tay đã lạnh cóng của nó bỏ vào trong chăn, càu nhàu: “Trời lạnh thế này sao không đợi trong cung, chạy lung tung thế này nhỡ nhiễm lạnh, bệnh cũ tát phát thì —”
“Không sao mà,” – nó nắm lại tay Bản Vương, “Dù sao cũng rỗi, Trẫm đến đây xem Hoàng Thúc đã về chưa.”
Bản Vương ngẩn người, cúi đầu xin lỗi nó, “Đều do thần không tốt, đã hứa với Hoàng Thượng cùng người đón giao thừa.”
“Không sao, về là tốt rồi.” – nó cười cười, ngồi vào cạnh Bản Vương, tựa đầu vào vai ta, “Ngày nào ta cũng ăn không ngon, ngủ không yên, sợ nhất là ngươi rời bỏ ta.”
Bản Vương vỗ vai nó, “Không đâu.”
“Ừ.” – nó nhích người chỉnh tư thế, vòng tay ôm eo Bản Vương, im lìm một lúc lâu mới thì thào: “Trẫm đã mất nhiều thứ rồi, chỉ duy ngươi là không thể.”
Bản Vương đã không còn điếc, lời nó thì thào, ta đều nghe rõ.
Cũng không hiểu những thứ nó mất là những gì, nhưng nó không nói, ta cũng thôi hỏi. Đa số những người có thể ngồi vào vị trí này trong thế gian, ít nhiều cũng có những bí mật sâu kín không thể nói thành lời.
Ví như vài vị ca ca bị nó giết mà ai cũng biết.
Và bí mật nó giết Phụ Hoàng không thể nói ra.
Một Yến Cửu từng vô tư vô lự, ham ăn ham chơi, vốn phải là một vị Vương gia nhàn tản sống trong nhung lụa đến già. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà nó đột nhiên thay đổi tâm tính, âm mưu dương mưu, kế trong kế ngoài, giết toàn bộ số ca ca của mình. Sau đó, vị Phụ Hoàng tuy không nhiều nhặn tình cảm song vẫn có công nuôi dưỡng cũng chết bất đắc kỳ tử trong một đêm.
Với khí thế sắc bén không ai bì kịp, nó nhanh chóng lên ngôi Hoàng Đế, rõ ràng giẫm lên tầng tầng thi cốt lại cười ra gấm vóc sơn hà.
Vậy mà lúc này, vị tiểu Hoàng Tử lòng lang dạ sói, âm mưu thủ đoạn lại dựa sát vào người ta, trông vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.
Dường như trước mặt ta, nó mãi không phải vị Đế Vương oai phong một cõi, quản lý non sông.
Nó vẫn là tiểu Yến Cửu, đứa cháu lúc nào cũng chạy đến khóc nhè mỗi khi bị bắt nạt.
Lòng không toan tính, khờ khạo hồn nhiên.
Bản Vương cọ cằm vào trán nó, “Nợ ngươi một bữa cơm tất niên, tối nay đền nhé.”
Nó rúc người vào lòng Bản Vương, “Ừa.”
Bản Vương cười, “Giờ đừng lấy bạc của ta thưởng hạ nhân nữa đấy.”
Yến Cửu sững ra, cuộn tròn như tôm, lí nha lí nhí, “Thưởng rồi còn đâu.”
Bản Vương:…
Mấy ngày sau, mộ của Thư Vân đã hoàn tất.
Bản Vương không thể mang xác hắn về, cũng chỉ đành xây một ngôi mộ di vật, đặt miếng ngọc và ngọc cầm hắn trân trọng nhất vào trong, bên ngoài dựng một tấm bia, được đề như ý nguyện của hắn — Vong phu Diêu Thư Vân chi mộ.
Trước bia mộ có bày một vò rượu cùng món chân giò hầm tương hắn thích nhất.
Mộ phần người khác là để tế vong linh. Nhưng mộ phần của Bản Vương lại chẳng biết để làm gì.
Có lẽ để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Diêu Thư Vân khi còn sống, lập cho hắn một khối bia, cho hắn một danh phận.
Hoặc là, vì muốn lưu giữ chút gì đó của hắn, chứng minh hắn từng tồn tại.
— Hoàn quyển —