Ngày hôm sau, kỳ nghỉ Tết Dương lịch đã đến.
An Tống ngủ muộn, lúc tỉnh lại đã gần mười giờ.
Cuộc sống hàng ngày của Dung Thận vẫn luôn đều đặn, chưa bao giờ có thói quen ngủ nướng trên giường.
An Tống tỉnh dậy, lấy điện thoại dưới gối ra, muốn hỏi Tô Quý chính xác thời gian đến.
Tuy nhiên, trên màn hình đã có hai tin nhắn WeChat được Tô Quý gửi sau tám giờ, nói là ngày mai mới đến Trạm Châu.
An Tống trực tiếp gọi điện thoại, "Em còn tưởng rằng hôm nay chị sẽ tới."
Tô Quý bĩu môi, "Lễ lớn, chị đến để làm phiền à? Dù sao cũng là mùng một Tết, chị dẫn mẹ đi qua đi lại cũng không thích hợp."
"Dì cũng tới sao?"
"Ban đầu cũng có dự định này.
Thời gian gần đây hiệu quả hóa trị tốt, đã tạm thời xuất viện rồi, đang chờ sắp xếp hóa trị đợt .
Nhưng chị đã hỏi bác sĩ thì họ không đề nghị để mẹ đi dạo loanh quanh.
Hệ thống miễn dịch của mẹ không tốt, dễ tăng nguy cơ nhiễm lạnh.
Vậy ngày mai chị sẽ tự mình lái xe đến đó."
An Tống cau mày, không thể hiện cảm xúc thăm dò hỏi: "Tế bào gốc tạo máu không thích hợp sao?"
"Sao có thể nhanh như vậy." Tô Quý cảm thấy có chút bất đắc dĩ về việc ghép nối, "Trung tâm hiến tặng nói rằng xác suất ghép thành công và ghép không thành công là /, hơn nữa có thể gặp nhưng không thể cầu.
Dù sao, hóa trị giờ vẫn chưa kết thúc, không có gì phải vội vàng."
An Tống theo bản năng muốn an ủi cô ấy, nhưng đột nhiên có người gọi cho Tô Quý ở đầu bên kia điện thoại, cô ấy vội vàng nói trước mắt cứ vậy rồi cắt đứt cuộc gọi.
"Sao lại ngẩn người?"
Thình lình, một giọng nói đều đều và quyến rũ của người đàn ông từ bên trái truyền đến, An Tống đi theo âm thanh đó, liền nhìn thấy Dung Thận đang đi vào không biết từ lúc nào.
An Tống vừa nghe điện thoại xong, trong đầu còn có chút hỗn loạn.
Cô lật người bò đến bên giường, hướng về phía Dung Thận mở rộng vòng tay, giống như một đứa trẻ vừa mới ngủ dậy muốn ôm vào lòng.
Người đàn ông dừng lại ở cuối giường, thuận thế vòng tay qua eo cô, "Sao vậy?"
An Tống ôm cổ anh, vùi mặt lắc đầu.
Cô không nói gì, yên lặng ôm anh một lúc, cảm thấy tâm tình gần như đã bình tĩnh lại, mới định buông người đàn ông ra.
Nhưng cánh tay vừa định rút ra, Dung Thận lại đè lại lên vai anh, "Không muốn nói?"
Lúc này, An Tống hơi ngẩng lên, nhìn người đàn ông gần trong tầm tay, "Em vừa gọi cho Tô Quý, ngày mai chị ấy sẽ đến."
Giọng nói rơi xuống, đôi môi mỏng của Dung Thận rõ ràng cong lên, "Lại đang lo lắng cho mẹ cô ấy sao?"
"Làm sao anh cái gì cũng biết hết thế..."
An Tống lẩm bẩm với giọng gần như dụ dỗ, sau đó nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi của anh, trong mắt tràn đầy hi vọng thì thầm: "Dì Quý sẽ cấy ghép thành công đúng không anh?"
"Ừ, sẽ."
Câu trả lời lấp lửng của người đàn ông thậm chí còn không phải là một lời hứa, nhưng An Tống lại tin tưởng một cách khó hiểu.
...
Một lúc sau, An Tống mặc quần áo ở nhà đi theo Dung Thận xuống lầu.
Cô dậy muộn, nhưng bữa sáng của cô vẫn còn nóng hổi trong tủ giữ nhiệt.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, An Tống lẳng lặng ăn sáng, Dung Thận đang uống cà phê đen chăm chú nhìn cô.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, điều mà chưa bao giờ nghĩ tới.
An Tống sốt sắng đứng dậy, "Em đi mở cửa."
Người đàn ông nhìn bóng dáng hấp tấp của cô, cũng không ngăn cản, uống xong cà phê chậm rãi đi ra khỏi nhà ăn.
Ngoài cửa có hai người giao hàng mặc đồ công sở.
Dung Thận đi tới sô pha ngồi xuống, mơ hồ nghe thấy hai chữ "đặt riêng".
Tất nhiên anh không quên những gì An Tống đã nói vào ngày Giáng sinh.
——Quà Giáng sinh phải đến ngày đầu năm mới mới giao đến.
Người đàn ông không khỏi lắc đầu bật cười, đúng là một cô gái nhỏ, thích tùy biến một số món quà tài tình.
Không lâu sau, An Tống trở lại phòng khách.
Cô ôm hộp quà sau lưng, từng bước đi đến trước mặt Dung Thận, đứng nghiêng người rồi quay mặt đi, đưa túi quà đen tuyền tinh xảo đến trước mặt, "Nè, quà bù cho anh."
Động tác của An Tống thật trẻ con, còn nghiêng đầu nhìn về hướng ngược lại, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Hộp quà bị người đàn ông cầm lấy, giây tiếp theo, cổ tay cô bị siết chặt, kéo đến sofa ngồi xuống.
"Sao lại có hai phần?" Dung Thận mở miệng túi ra, nhìn thấy bên trong có hai cái hộp đen, nhướng mày hỏi.
"Cái còn lại là quà tết."
Người đàn ông xoa xoa đỉnh đầu cô, thấp giọng cười nói: "Nói như vậy, anh cũng phải có một phần."
An Tống nghe hiểu lời ngoài của anh, khéo léo lắc đầu nói: "Đừng, em chỉ là vừa vặn cảm thấy hai món quà này rất thích hợp với anh, cho nên mới đặt mua chung."
Dung Thận thở dài, giữ gáy cô rồi hôn lên trán cô, "Đi thay quần áo đi, trở về lâm viên một chuyến."
"Ồ, được." An Tống làm động tác đứng dậy, trước khi đi còn nhắc nhở: "Vậy anh...!mở quà ra xem có thích hay không."
Người đàn ông gật đầu đồng ý, sau khi cô rời đi, mới bắt đầu xem xét túi quà boutique trên tay.
Có vẻ khác với món quà nhỏ đặt riêng mà anh nghĩ.
Vì Dung Thận nhận ra logo được in ở góc túi quà, Stephen Law là "vua cà vạt" trong ngành trang phục nam...
Anh rất ít khi đeo cà vạt, trừ những dịp làm ăn quan trọng hoặc yến tiệc.
Trong hộp quà có cà vạt cắt may hàng đầu và thắt lưng da cá sấu.
Dung Thận xuất thân trong một gia đình giàu có từ khi còn nhỏ, đương nhiên biết giá trị thương hiệu và các quy tắc của Stephen Law.
Theo anh, chỉ một số lượng rất nhỏ thành phẩm thắt lưng thông thường của thương hiệu này được bán trực tiếp tại các cửa hàng, hầu hết họ chỉ nhận đặt làm theo yêu cầu của khách hàng, sau đó gửi đến các xưởng ở Ý để làm ra thành phẩm.
Giá dao động từ chục nghìn đến trăm nghìn.
Dung Thận vuốt v e chiếc thắt lưng trong tay, bất kể kết cấu hay độ bóng, cũng như mã não và kim cương trên khóa thắt lưng, đều thuộc dòng sản phẩm đặt làm riêng.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm.
Điều mà người đàn ông thực sự ngạc nhiên là làm thế nào mà cô gái nhỏ của anh lại có được sản phẩm hoàn thiện đặt theo yêu cầu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Lúc này, An Tống đã ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu đi xuống.
Liếc mắt ra ngoài, cô nhìn thấy người đàn ông đang cầm chiếc thắt lưng trong tay, trầm ngâm suy nghĩ, cô bước lên phía trước, có chút lo lắng hỏi: "Anh không thích sao?"
"Không có." Dung Thận nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, "Anh rất thích."
Trái tim đang treo lơ lửng của An Tống rơi xuống đất, cô vân vê một đầu thắt lưng thẳng thắn nói: "Thương hiệu này không nổi tiếng ở Trung Quốc lắm, có thể không bằng những thương hiệu hàng đầu kia, nhưng chất lượng rất tốt và gia công cũng tốt."
"Lo lắng anh không biết giá trị của Stephen Law?"
Ánh mắt An Tống dừng lại, "Anh biết nhãn hiệu này sao?"
Đang nói, ánh nắng ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu vào phòng khách, làm nhòe đi ý cười trong mắt Dung Thận, "Anh có nghe qua."
...
Gần trưa, An Tống và Dung Thận trở lại lâm viên đón lễ, ngay cả chị gái Dung Nhàn cũng trở lại.
Người hạnh phúc nhất là Nguyễn Đan Linh.
Tay trái bà ôm An Tống, tay phải kéo Dung Nhàn, không quản tình hình thực tế, cũng sẽ kéo bọn họ đi ăn tổ yến trước.
Trong nhà ăn có cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, một tay Dung Nhàn chống trán, nghe mẹ giục cưới: "Tiểu Nhàn, không phải mẹ cằn nhằn đâu, nhìn An An đi, con bé nhỏ hơn con gần một giáp, người ta đã sắp có con rồi, con nhìn con xem..."
An Tống nghẹn ứ, "khụ khụ khụ——"
- ---
P/S: Dạ, phu nhân Nguyễn Đan Linh đừng trêu An tỷ nhà con thế!.