Edit + Beta: Basic Needs
………
Khi các đàn em cung kính giơ một phần thư đầu hàng qua đỉnh đầu cho Vinh Hoan, bản thân cô lộ vẻ mặt thật ngu.
Vinh Hoan đã học lớp , cô cảm thấy không có người làm nhiệm vụ nào chịu khó hơn cô, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, mỗi ngày đều nghiện học tập không thể dừng.
Vì vậy, tại sao người đã tạo nên một hình mẫu hoàn mỹ “học sinh tốt” như cô lại nhận được mấy thư “đầu hàng” kỳ lạ thế này?
Phần thư đầu hàng này hiển nhiên đã trải qua sự “đóng gói tinh xảo”, lớp vỏ ngoài màu nâu đỏ bóng loáng, mở ra xem thì hai mặt đều dán một chữ khá to, phía dưới là tên và ngày tháng năm sinh, cùng với một dòng chữ nhỏ nói rõ đầu hàng chọn chủ.
Cuối cùng còn dùng dấu đỏ in bàn tay của mỗi người để làm chứng.
“Học sinh tốt” Vinh Hoan mặt không đổi sắc khép lại, mở to mắt nói dối: “Được, tôi biết rồi, sẽ đúng giờ tới uống rượu mừng của bọn họ.”
Lông Bay đơ ra hồi lâu mới gãi đầu: “Không đúng đâu đại ca, đây là thư đầu hàng của bọn họ!” Cậu ta nghiêm túc nhấn mạnh: “Là một lời thề đầu hàng bằng cách cắn ngón tay của mình!”
Lại nói ngày đó cảnh sát chạy tới ngõ nhỏ áp giải hai đám người về cục cảnh sát, bởi vì người bị thương cũng nhiều nên được cho là đánh nhau ác ý, nhóm đầu não bị giam giữ một năm.
Nay thì ngồi xổm với nhau làm cho bọn họ ngồi xổm đến độ “tình hữu nghị” “nương tựa lẫn nhau” luôn.
Sau đó Tống Dã và đại ca Hắc bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ oai hùng, chợt hai người giật mình bởi lần này ngã đau quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm cho bọn họ dâng lên một loại sợ hãi bị thiên tài chi phối… Bọn côn đồ bọn họ cơ bản là dạng ruột để ngoài da, nhìn người không vừa mắt là ra tay đánh một trận tơi bời là được rồi, mắc gì còn có thể quanh co suy nghĩ chơi nhiều thủ đoạn như vậy?
Bọn họ cho rằng chiêu mượn đao giết người của Tưởng Hoang quá sởn gai óc.
Đầu tiên là phái đàn em trà trộn vào bên trong nội bộ quân địch để đục nước béo cò, sau khi thăm dò tính tình của kẻ đầu xỏ hai bên thì bắt đầu châm lửa, miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
Cái này còn chưa xong, chờ hai bên nổi lên xung đột thì gọi cho cớm, cho bọn họ làm trộm sau song sắt! Mấy tên to xác cứ thế bị vây như cua bị bắt chuẩn bị vô nồi.
Ba mươi sáu kế phỏng chừng đều tổ cha nó dùng hết mấy lần!
Hai vị đại ca không khỏi ôm đầu khóc.
Bọn họ cũng chỉ là một thiếu niên hồn nhiên, nhiệt huyết và táo bạo thôi mà, vì sao phải dùng loại thủ đoạn tàn khốc có chỉ số thông minh cao này đối xử với bộ não kém phát triển của bọn họ?
Rốt cục trong hồi ức ngày này qua ngày khác của hai vị đại ca, bọn họ càng thêm sợ hãi đối với Tưởng Hoan, cũng sâu sắc cho rằng, loại người đầu óc ngốc nghếch như bọn họ tốt nhất không nên đối nghịch với những tên thâm sâu, đùa bỡn lòng người.
Bằng không cũng không biết một ngày nào mình sẽ phơi thây trên đường, hoặc là bị bán còn giúp người ta cười hì hì đếm tiền.
Vì an toàn cá nhân trong tương lai cùng với con đường phát triển của mình, Tống Dã và đại ca Hắc trong vòng một năm ngồi xổm vô cùng có chí tiến thủ.
Hai kẻ học sinh cá biệt đồng tâm hợp lực làm hai văn bản theo khuôn mẫu cũng ra cái gì đấy, cũng sớm cảm nhận được chuyện khổ sở đến muốn hói đầu khi viết luận văn.
Nhưng mà bọn họ vẫn rất hài lòng với thành quả này.
Bên trái là một báo cáo nghiên cứu thảo luận về cuộc sống và sức khỏe của bản thân về cách loại trừ những cái chết do tai nạn, bên phải là một báo cáo chi tiết và đầy đủ thông tin về sự phát triển chuyên môn nghề nghiệp của các vệ sĩ trong mấy băng đảng.
Hai tài liệu giống như một ngọn đèn chỉ đường, chiếu sáng hướng đi cho họ.
… Lăn lộn với Tưởng đại ca chắc chắn không sai.
Vì thế bọn họ vừa mãn hạn tù đã hấp tấp đến ôm đùi.
Ai ngờ được, thư đầu hàng sáng tạo của bọn họ lại bị trả lại y nguyên thế này?
Tiểu Dã Ca và đại ca Hắc ngây dại: “Cái này, đại ca này là có ý gì đây?”
A Chân nhớ tới lời nói của chị dâu tương lai khi bảo cậu không cần nói gì nữa bèn lộ ra một nụ cười “cao thâm khó lường”.
A Chân không hiểu rõ bốn chữ phức tạp “cao thâm khó lường” thì dùng khuôn mặt biểu đạt như thế nào, cơ mà cậu cảm thấy đây hẳn là một loại ý tứ “Ta sinh ra là khinh thường phàm trần”, vì thế cậu mô phỏng anh hùng cao thủ đánh khắp thiên hạ trong phim truyền hình, cười một tiếng thê lương.
… Vô địch đúng là cô quạnh thật đấy
Sau đó, cậu xốc lại quần và rời đi.
Đại ca Hắc sửng sốt hồi lâu, bỗng đấm một cái: “Má nó! Thiệt là một kẻ tàn nhẫn! Được rồi, ông đây theo luôn!”
Tiểu Dã Ca a một tiếng, không nghĩ ra thật.
Sao cái thằng ngốc này lại kích động thế rồi?
Đại ca Hắc tiếc rèn sắt không thành thép bèn vỗ y một cái: “Uổng cho điểm toán của mày cao hơn tao, ý của A Chân Hộ pháp nói là muốn gia nhập cũng được nhưng nhất định phải thể hiện ra được công lao của mình!”
Vì thế hai người điên cuồng...!trói chín vị thiếu gia nhà họ Tưởng.
Vì thế một ngày Vinh Hoan về nhà, ông cụ Tưởng giao cho cô một cái két sắt còn trịnh trọng cho hay: “Từ nay về sau, con chính là gia chủ thứ ba của Tưởng gia, làm việc phải có lòng dạ độc ác thế mới không hổ với uy danh liệt tổ liệt tông biết chưa.”
Vinh Hoan: “???”
Ông cụ Tưởng lại có chút do dự: “Dù sao cũng là anh con, con xuống tay nhẹ một chút, ít nhất cũng nên để lại một chân, khi đó chống nạng đi cũng tiện hơn.”
Vinh Hoan: “???”
Ông trùm cứ như vậy tiếp quản băng đảng trong sự ngơ ngáo.
Tiểu Học Ca thất vọng đến nỗi muốn rơi nước mắt.
Vinh Hoan tỏ vẻ lực bất tòng tâm, đây chính là con quỷ vận mệnh thích trêu chọc con người đó.
Một người một hệ thống rầu rĩ không vui thật lâu.
Vinh Hoan thi đại học xong là ở trong biệt thự không một tiếng động, hiện tại điểm tích lũy cách cô đã đi xa khỏi rồi, cho dù trở thành người thừa kế xã hội đen thật nở mày nở mặt thì có khác gì như cá muối đâu!
Đột nhiên, họ nhận được một “nhiệm vụ nhỏ”, đại loại là nữ chính xinh đẹp và ngọt ngào đến muộn, phát hiện ra rằng cô đã bỏ lỡ cơ hội để nuôi dưỡng mối tình đầu ngọt ngào của thời trung học, đúng là tiếc mãi không thôi, vì vậy cô dự định trực tiếp mở một cốt truyện lúc đại học.
Cũng bởi để lại ấn tượng đầu tiên sâu sắc cho nam chính, nữ chính đã tiêu hết điểm tích lũy, vận dụng “thẻ may mắn”, toàn tâm toàn ý tạo ra cảnh lãng mạn thiên thời địa lợi nhân hòa để ngẫu nhiên gặp nam chính.
Vinh Hoan là người làm nhiệm vụ người qua đường ẩn giấu, nếu có thể trợ giúp nữ chính đạt được tâm nguyện thì có thể lấy được điểm tích lũy của nữ chính.
Cô rất phấn khích, cái gì gọi là bánh từ trên trời rơi xuống chính là đây!
Nhưng mà Tiểu Học Ca hiếm khi chần chờ: “Cô không sợ nam chính….
điên lên à?”
Ba năm trung học này, nam chính thật sự là mỗi ngày đều chuyển đổi ở chế độ “si mê” và “mình là vợ”, có khi hứng lên khởi động cả hai chế độ cùng lúc làm thiếu chút nữa dọa cho Tiểu Học Ca sợ muốn bị bệnh tim.
Cũng chỉ có đại ca vững vàng.
Vinh Hoan thở dài: “Cậu không hiểu rồi.
Đây chính là sự ỷ lại của một thằng cu tí tuổi với người có tiếng nói, chờ cậu ta qua thời động kinh là ổn thôi.”
Tiểu Học Ca bây giờ rất muốn động kinh thật cho đại ca có tinh thần thép xem.
Vì điểm tích lũy, Vinh Hoan hao tâm tổn trí, đưa cả chân ra tính ra ngày may mắn để nam nữ chính gặp nhau, ừm, tiệc cảm ơn thầy cô cũng ổn này.
Lớp A thi trung học phổ thông không tệ, phần lớn đều có thứ hạng cao, nhất là Từ Thanh Khê vững vàng ngồi trên ngai vàng trạng nguyên toàn quốc.
Về phần Vinh Hoan, cô tỏ vẻ mình thật sự đã cố gắng hết sức, tuy rằng thiên phú làm chuyện xấu của cô siêu quần nhưng hiển nhiên không có gen ưu tú di truyền liên quan đến học tập, miễn cưỡng lắm mới nằm được trên bảng xếp hạng cao.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô phải đặt nồi này của nam chính lên đầu nữ chính.
Đọc sách bị người ta nhìn chằm chằm, ăn cơm bị người ta nhìn chằm chằm, ngay cả ngủ cũng bị người ta nhìn chằm chằm, thật đúng là kẻ trộm kinh hoàng!
Vinh Hoan hưng phấn bừng bừng gọi điện thoại cho cái tên thích nhìn chằm chằm kia: “Cậu sẽ đi tới tiệc cảm ơn thầy cô đúng không? Nhất định sẽ đi đúng không?”
Đó chính là một bữa cơm bình thường mà thôi.
Từ Thanh Khê vốn cũng không nghĩ nhiều, kết quả bị giọng trịnh trọng này của cô dọa sợ, không khỏi khẩn trương.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngày đó cô chuẩn bị cầu hôn sao?! Chờ một chút, cô ấy vẫn chưa thổ lộ nữa mà?
Nhưng mà ba năm nay bọn họ cứ đi hai người về một đôi, coi như là thổ lộ trong vô hình được mà nhở? Trong lòng Từ Thanh Khê ngọt ngào, nhiều lần cam đoan nhất định sẽ tham dự.
Vinh Hoan quả nhiên nhìn thấy nữ chính trong tiệc cảm ơn, cô nàng nghe được địa điểm tổ chức buổi tiệc cho lớp trường trung học thực nghiệm thì cố ý làm nhân viên phục vụ trước vài ngày.
Vinh Hoan nhìn thấy cô nàng kia mặc váy trắng ngắn, ngực phát triển rất tốt thêm hai bắp chân mịn màng lộ ra nữa, đúng là kiểu khuôn mặt thiên sứ hoàn mỹ, dáng người ma quỷ, cô gái như vậy mơ hồ đều được người khác dễ dàng tha thứ lắm.
......!Hừm, điều này hình như không có tác dụng với nam chính?
“Cô có mắt không hả?” Áo sơ mi trước ngực Từ Thanh Khê bị đổ một mảng rượu, sắc mặt lạnh anh như băng, phun ra lời nói không chút lưu tình: “Ly rượu cách tôi ba mươi bốn cen ti mét, xin hỏi cô làm thần kỳ thế nào mà đến nỗi đụng miệng ly vào ngực tôi được?”
Cô gái trẻ lộ thần sắc xấu hổ, cực kỳ mất tự nhiên.
Cô làm nhiệm vụ nhiều, đàn ông không ai không đổ đứ đừ vì dung mạo tuyệt vời của cô, làm gì mà không có tình người như cái dạng này?
"Được rồi, đợi lát nữa trở về thay quần áo là được.” Vinh Hoan vội vàng hòa giải, bầu không khí cứ tiếp tục như vậy thì không ổn đâu
Từ Thanh Khê mím môi, rốt cuộc không nói gì.
Nhưng mà khi Vinh Hoan rút khăn giấy lau cho anh một chút, nam chính từ không ưa chợt biến thành sung sướng vô cùng, ánh mắt tỏa ra bong bóng màu hồng phấn, người chung quanh tự động cách bọn họ ba mươi bốn cen ti mét.
Ăn tiệc cảm ơn xong lại là hát karaoke tùy ý, không có thầy cô nên mọi người thoải mái, thậm chí có người đã say tít thò lò đến muốn leo lên bàn.
Vinh Hoan chả có hứng thú gì với một đám nhóc con kêu khóc ỏm tỏi, tiện tay uống hai ngụm đồ uống.
Này, nó có vị là à nha.
“Cái kia, đó là rượu tôi vừa rót...” Nam sinh bên cạnh choáng váng, xong rồi, cậu ta đã để bạn học sinh giỏi nhờ cúng bái Phật tổ uống rượu, Từ Thanh Khê trở về sau khi đi vệ sinh xong không đánh chết cậu mới là lạ.
Vinh Hoan nghĩ thầm chỉ là nếm thử thôi mà, cô chính là đại ca ngàn chén không say.
Tiểu Học Ca muốn nói lại thôi: “Cái kia, thân thể này của cô đối với rượu giống như...!hơi nhạy cảm…”
Nhạy cảm đến mức nào?
Có thể làm cho một đại ca vui tính trong nháy mắt hóa thân thành cuồng ma hôn môi.
Nam sinh ngơ ngác nhìn người ta chu môi tiến lại gần.
“Chát!”
Thế rồi cậu bị người đàn ông đằng sau tát dính vào tường bằng bạo lực.
“Sao em lại phải ngồi với cậu ta như vậy...!như vậy...”
Từ Thanh Khê phiền não ngừng ngang lời chất vấn.
Cô hôn anh.
Thiếu niên lạnh lùng, hơi có mùi xà phòng đã lập tức nhào tới.
“Tại sao?” Nụ hôn chấm dứt, anh ngượng ngùng cúi đầu, lỗ tai đỏ đến tột cùng: “Tất cả mọi người đều ở đây.”
Sau đó lại là một loạt tiếng a ưm.
“Đừng như vậy, anh sẽ tức giận đó.”
Vinh Hoan trong trạng thái say rượu ơ một tiếng, định bụng ôm nữ sinh bên cạnh điên cuồng gặm lấy lại bị Từ Thanh Khê với sắc mặt tái mét tách ra.
Sau khi chào hỏi, anh đã khiêng người đi một mạch.
Nữ chính âm thầm nhìn trộm thấy đối tượng rời đi bèn vội vàng đi theo, cuối cùng phát hiện đối phương đến chỗ gửi xe dưới lòng đất.
Từ Thanh Khê lập tức thi bằng lái xe sau khi trưởng thành, dựa vào học bổng mua một chiếc xe thay thỉnh thoảng lái thay cho việc đi bộ, nhưng chủ yếu vẫn là vì đại ca Vinh Hoan lười biếng, cô không thích đi bằng chân.
Là một chiếc xe!
Ánh mắt nữ chính sáng lên, nếu mà ngủ gật là gối đầu được lên ngay.
Chỉ cần cô dàn cảnh thì chẳng phải sẽ sáng tạo ra vô số lần liên hệ sao? Vì thế cô vuốt vuốt váy, tính dùng dáng vẻ hoàn mỹ nhất để va chạm kiểu tiên nữ tung hoa một cách hoàn hảo, nhất định phải làm cho nam chính cảm nhận được vẻ đẹp của cô thật sâu.
Đèn xe sáng lên, cô chuẩn bị đầy đủ, giả vờ lơ đãng vội vàng chạy ra dàn cảnh.
“Kíttt…”
Xe ô tô dừng lại cách một mét, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt thanh tuấn tái nhợt cùng với con mắt âm trầm nhìn lăm lăm cô nàng: “Cút đi xa một chút! Nếu không tôi sẽ cho cô gặp ông trời bây giờ!”
Nữ chính hoàn toàn ngu cả người, cô có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nam chính thò ra, cùng với một đôi tay khoác lên cổ anh đúng là trần trụi.
Sau khi nói xong lời cay nghiệt, Từ Thanh Khê lập tức đỏ mặt, dỗ dành: “Anh Hoan, đừng náo loạn, về nhà trước.”
Sau đó nhanh chóng rời đi, để lại khuôn mặt bần thần của nữ chính.
Vinh Hoan cảm thấy mình nằm có một giấc mơ hoan đường.
Cô mơ thấy mình quấn lấy thân nam chính, còn trói anh ở đầu giường làm chuyện không thể miêu tả.
Cô vừa mở mắt đã thấy trần nhà trắng tinh thì trong lòng yên tâm một chút, quả nhiên là mơ.
Cô hài lòng và tiếp tục ngủ, kết quả vừa nghiêng đầu nhìn.
Cứng đờ…
đờ…
ờ.
Tiểu Học Ca như có như không nói với cô: “Không lâu, chỉ bảy tiếng, ha ha, ha ha, ha ha...”
Vinh Hoan yên lặng cởi dải ruy băng trên tay nam chính… Có trời mới biết dải ruy băng này từ đâu ra?
Cô rất buồn bực.
Vì vậy, cô châm cho mình một điếu thuốc, cái thứ “có trời mới biết tại sao gói thuốc lá và bật lửa lại được đặt ở đầu giường?”.
Tóm lại cô rất bối rối và hoàn toàn bỏ qua sự bất thường.
“Đừng...!hút thuốc.”
Phía sau là giọng nam khàn khàn lả lơi, vô cùng gợi cảm.
Một lồng ngực rộng lớn và ấm áp dán lên lưng cô, lại vươn hai ngón tay kẹp điếu thuốc của cô, dụt nó nát đi trong khay thủy tinh.
“Là tôi...!chủ động?” Vinh Hoan hỏi.
Từ Thanh Khê cọ đầu mềm vào cổ cô, giống như là thú con tìm chở che, ý tứ không cần nói cũng biết.
Vinh Hoan thở dài: “Được rồi, nếu anh không ghét thì chờ em đến hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn đi.”
Cái đuôi Từ Thanh Khê cọ xát cô, hai mắt sáng lấp lánh.
Trong đầu Vinh Hoan đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ cơ trí: “Tiểu Học Ca, cậu xem mặc dù tôi không lấy được hạng nhất nhưng lại bắt được người đứng đầu, đây có tính là một dạng đạt được nhiệm vụ khác không?”
Tiểu Học Ca: “...” A, nghĩ ngon nhể.
Chờ Từ Thanh Khê đến hai mươi hai tuổi, anh vội vàng lôi kéo người ta tổ chức hôn lễ.
Mọi thứ đều hoàn hảo, chợt có một con lợn đột nhiên xông vào đám cưới, vệ sĩ bắt được và hỏi xử lý thế nào đây.
Vinh Hoan thuận miệng nói: “Vừa lúc tôi đói bụng, làm thành món heo sữa quay đi.”
Con lợn ao ao kêu lên.
Ký chủ, là tôi, là tôi hết thảy đây nè!
Chú rể cười nói: “Còn không mau đi, chậm thì sẽ làm mấy người thành món người sữa quay bây giờ.”
Đám vệ sĩ run rẩy.
Vinh Hoan nhận được sóng điện của hệ thống bèn lập tức mở miệng: “Thôi không cần nữa đâu, để làm linh vật cũng rất tốt.”
Từ Thanh Khê là fan não tàn của cô nên sáng mắt lên: “Đúng vậy, linh vật, heo tốt đấy, năng suất cao, có thể sinh ra một đám nhóc đủ làm đột bóng! ‘Anh’ nói có phải hay không anh Hoan.”
Vinh Hoan lạnh lùng liếc mắt nhìn anh
Anh lập tức mềm nhũn: “Anh sinh, anh sinh còn chưa được sao?”
Anh biết Vinh Hoan sẽ không tức giận, là bởi vì anh hiểu cô dịu dàng như thế nào.
Từ Thanh Khê thỏa mãn nắm lấy tay cô.
- --------“Thật là siêu may mắn, anh rốt cục thực hiện được ước mơ vĩ đại trở thành người đàn ông của đại ca của xã hội đen rồi!”
Hết..