Hạ Kinh Niên muốn lùi về phía sau vài bước nhưng không còn đường lui cho mình nữa rồi.
Cằm bị Hứa Từ nâng lên vẫn còn vương lại hơi ấm nơi anh.
Cô cắn chặt môi, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
Hứa Từ điên rồi.
Cô không tìm được bất cứ lý do gì để giải thích cho hành động hiện giờ của Hứa Từ.
“Anh không nền tùy tiện đùa cợt như thế này.” Cô nói.
Nếu vậy thì cô sẽ tưởng chuyện này là thật mất.
“Hạ Kinh Niên, chẳng lẽ em không thể cảm nhận được rằng anh thích em sao.”
Hứa Từ sát lại bên cô, tay anh chống tường, bao bọc cô trong vòng tay mình.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, phiền muộn đong đầy đôi mắt, cô bối rối, ngạc nhiên, lưu luyến xen lẫn đau thương.
Hạ Kinh Niên nở nụ cười giễu cợt, nhìn về phía anh.
“Em phải làm thế nào mới cảm nhận được như lời anh nói đây? Hứa Từ, anh không hề thích em. Nếu như anh có tình cảm với em thì chắc chắn lúc ấy anh không bỏ đi nhanh đến vậy.”
“…”
Hứa Từ nhớ về khung cảnh ngày đó, Hạ Kinh Niên đuổi anh đi, lòng anh hỗn loạn, anh không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
“Bây giờ thì sao, Hứa Từ, anh nhìn thấy một người lúc nào cũng bám lấy mình bỗng dưng thuộc về người khác nên anh cảm thấy khó chịu à?”
“Hạ Kinh Niên, anh không ngại dùng lại cách vừa rồi để cho em im miệng đâu.”
“…”
Hạ Kinh Niên không nói nữa, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
Hứa Từ đã tỉnh táo trở lại, anh nhìn ra được đôi mắt ấy ánh lên sự buồn đau.
Cô vẫn còn thích anh, với Hứa Từ mà nói, vậy là đủ rồi.
Anh khẽ thở dài, thanh âm mang nặng bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Hứa Từ ngoắc ngoắc cằm cô, để cho cô ngẩng đầu nhìn mình rồi mới từ từ cất lời.
“Hạ Kinh Niên, sao em lại ngốc như thế này.”
“Anh nói anh thích em, vậy mà em còn nghi ngờ anh, thế ngay bây giờ đây, anh nghiêm túc nói anh thích em, liệu em sẽ tin chứ?”
“Em lúc nào cũng thế, lục tung thế giới của anh lên sau đó lại xoay người chạy đi như không có chuyện gì xảy ra.”
Hạ Kinh Niên sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh.
Anh lại trở về là Hứa Từ dịu dàng như bao ngày, lại trở về Hứa Từ mà cô từng quen.
“Em nói xem, tại sao trước đây rõ ràng ngày nào em cũng đến tìm anh để anh chơi cùng em nhưng sau đó em lại trở nên lạnh nhạt hời hợt rồi?”
“Anh còn nhớ, hôm đó em còn nói với anh là ngày mai em sẽ cho anh xem cái gì đó thú vị lắm.”
Hứa Từ băn khoăn, bởi vì anh quá hiểu Hạ Kinh Niên.
Gắn bó với nhau nhiều năm như vậy đủ cho anh biết rằng Hạ Kinh Niên từng có một thời phấn khích quá đà với anh.
Hạ Kinh Niên sợ run người, lẩm bẩm: “Mỗi ngày em đều đến tìm anh nhưng anh chẳng thèm để ý đến em thì em còn tìm anh làm gì?”
“Anh chăm sóc em mà?”
“Không hề!! Lúc em bảo em sẽ cho anh xem mấy thứ hay ho anh còn đang vùi đầu làm đề toán!”
“… Anh không hề từ chối.”
“Nhưng anh cũng không mở miệng đồng ý.”
Trong thế giới của Hứa Từ, không từ chối chính là đồng ý.
Không nói ghét tức là thích rồi.
Nhưng Hạ Kinh Niên không giống Hứa Từ, cô là dạng người cần phải nghe được câu trả lời rõ ràng.
Hứa Từ đột nhiên hiểu cô đang nghĩ gì.
Anh nhướng mày nhìn cô.
“Ừ, vậy anh nói anh thích em, em có đồng ý không?”
Hạ Kinh Niên liếc mắt nhìn anh rồi nhanh chóng né đi, mọi ưu phiền bề bộn bỗng hóa thành hư không nhờ câu nói của anh.
“Ừm.”
Tác giả có lời muốn nói:
….
Hết chương .