Chuyển ngữ: Red de Ed
Dương Lạc vốn chỉ định chợp mắt một lát trên bàn ăn, không ngờ thế mà ngủ say luôn. Tỉnh dậy nghe thấy loáng thoáng tiếng động trong phòng Thẩm Hàm. Cậu đi vào, bật đèn lên.
Thẩm Hàm đã lăn đến sát mép giường, hơn nửa tấm chăn rơi ra ngoài.
Dương Lạc cười, đi lên giúp anh đắp kín chăn, rồi ôm anh nằm dịch vào một ít. Bỗng nhiên, Thẩm Hàm kéo tay cậu: “Gia Thiên, Gia Thiên…”
Dương Lạc cúi đầu xuống, bấy giờ mới phát hiện trên mặt anh đầy nước mắt.
Không hề cử động, lẳng lặng mặc cậu lôi kéo, Thẩm Hàm vẫn luôn nghẹn ngào rất khẽ, nắm chặt bàn tay cậu.
Sau cùng, Dương Lạc vẫn đưa tay ôm lấy anh, vỗ vai anh như đang dỗ dành một đứa nhóc. Thẩm Hàm dần bình tĩnh lại, rơi vào giấc ngủ.
Dương Lạc để anh nằm lại gối, dặm lại góc chăn cho anh, sau đó đưa ngón trỏ ra, cốc nhẹ lên trán anh.
Ngu ngốc.
Lòng cậu thầm nói.
Buổi sáng, Thẩm Hàm xoa mắt ra khỏi phòng ngủ.
“Dì không ở đây à?” Anh hỏi.
Dương Lạc bưng cháo yến mạch đã nấu xong lên bàn, đoạn nói: “Dì gọi điện đến bảo trong nhà có việc, vừa hay có em chăm sóc thầy. Thế là không đến nữa. Thầy mau đánh răng đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Chờ Thẩm Hàm rửa mặt chải đầu xong, ngồi vào bàn ăn, Dương Lạc mới múc cháo trong nồi ra, bày trước mặt anh.
“Hôm qua em ngủ kiểu gì?” Thẩm Hàm cầm thìa trong tay, quan tâm hỏi cậu.
“Nằm ra bàn là ngủ thôi ạ. Thầy nặng như thế, em lái xe đèo thầy tới lui, mết chết đi được.”
Thẩm Hàm cắm đầu ăn cháo, hàm hồ phản bác: “Thanh niên trai tráng mà thể lực yếu ớt, toàn dựa hết lên người tôi còn gì.”
Nom anh hồi phục dáng vẻ thường ngày, Dương Lạc yên tâm: “Thầy đừng nói chuyện. Chốc nữa còn phải uống thuốc.”
Ăn cơm xong, Dương Lạc dọn nồi và bát vào bếp, ngâm trong nước. Đang định cầm ly rót nước cho Thẩm Hàm uống thuốc thì chợt nghe thấy điện thoại trong phòng khách đổ chuông.
“Không sao, em cứ làm đi.” Thẩm Hàm nói to ở bên ngoài, tự mình cầm ống nghe lên, “Xin chào, ai đấy ạ?”
“Thẩm Hàm à? Cô là Lý Mai.”
Bàn tay cầm ống nghe thoáng siết chặt, Thẩm Hàm gắng hạ thấp giọng: “Cháu đây. Có việc gì không?”
“Gia Thiên, chắc hẳn hôm qua có đi tìm cháu.” Lý Mai dừng lại giây lát, “Cô chỉ muốn nói, cảm ơn cháu.”
Bấy giờ Dương Lạc đi ra, đặt ly nước và thuốc phải uống ở bên cạnh anh.
Thẩm Hàm không kìm nén được thanh âm run rẩy: “Sau này có cần gì, cứ để cháu gọi cho cô là được.”
“Cô biết rồi.” Lý Mai nghe ra ý trong lời anh, “Làm phiền cháu suốt thật ngại quá.”
“Vậy thôi. Cháu cúp máy đây.” Thẩm Hàm không đợi bà trả lời đã bỏ ống nghe xuống.
Trong phòng trở nên im ắng.
Vẫn là Dương Lạc lên tiếng trước: “Thầy uống thuốc đi ạ. Không thì nước sẽ nguội mất.” Giọng cậu từ tốn, sau cùng bổ sung một câu, “Nếu có chuyện không tiện, thầy có thể bảo em ra ngoài mà.”
Thẩm Hàm cầm thuốc cho vào miệng, kế đó đổ vào một hớp nước lớn, bị sặc suýt nữa thì ho khan.
“Thầy làm gì thế?” Dương Lạc giật lấy ly nước đang run rẩy trong tay anh, nặng nề đặt lên bàn.
Cả hai đều không lên tiếng.
Lát sau, Thẩm Hàm thử chạm vào cậu để thăm dò: “Xin lỗi em.” Anh cúi đầu, “Xin lỗi em. Tại tôi không tốt. Không không nên thất thường như thế…” Nói xong chữ cuối cùng, giọng nói đã mang theo nghẹn ngào.
Dương Lạc cúi xuống, ôm lấy vai anh: “Nếu thầy có chuyện không thể nói với em, cũng không cần phải tự hành hạ mình.” Cậu rụt tay lại, “Em rất sợ thầy sẽ tự làm tổn thương mình.”
Thẩm Hàm tựa lên người cậu, bật khóc thành tiếng, nói một cách ngắt quãng: “Là mẹ của Lý Gia Thiên.”
“Tại sao không chịu tha cho tôi?”
“Tại sao, tại sao không thể thích Lý Gia Thiên?”
Anh khóc thảm thiết, không ngừng hỏi đi hỏi lại, khóc đến nỗi ngay cả hít thở cũng không thông.
“Thầy đủ chưa hả!” Nhìn dáng vẻ đau khổ và tuyệt vọng của anh, rốt cuộc Dương Lạc không nhịn nổi nữa, gắt to với anh, “Thích Lý Gia Thiên có là gì, em còn thích thầy đây này. Đôi bên tình nguyện, có gì mà không thể chứ.”
Thẩm Hàm bị cậu quát cho sững sờ, nước mắt vẫn còn nhảy xuống, nhưng người lại ngồi ngơ ngẩn, cũng chẳng biết phải lau đi.
Hay lắm, bị doạ sợ rồi. Dương Lạc thở dài trong lòng, lại ôm anh lần nữa, nhẹ giọng nói bên tai anh: “Thầy không cần phải nghĩ nhiều thế. Nên làm sao thì cứ làm. Ai cũng muốn nghe theo trái tim mình cả, loại chuyện vẹn cả đôi đường, nào có đến dễ thế.”
“Người khác có nói gì cũng vô ích. Chỉ cần tự thầy cảm thấy tốt, thì mới là tốt thực sự.”
Cậu rút khăn giấy ra đưa cho Thẩm Hàm. Sau đó, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Không còn sớm nữa, em ra ngoài mua thức ăn đây, dì bảo nấu mì ăn là được rồi. Em thấy, vẫn nên mua đồ nấu sẵn về thì hơn. Thầy thấy được không?”
Thẩm Hàm ngoan ngoãn gật đầu, một câu phản đối cũng không có.
Dương Lạc biết hiệu quả ban nãy vẫn chưa hết, khẽ mỉm cười. Thế cũng tốt, cứ để anh ở một mình đi. Cậu vừa nghĩ vừa đứng lên: “Vậy em ra ngoài đây.”
Đóng cửa xong, Dương Lạc dựa vào tường, hít sâu một hơi.
Đấy chắc chắn là màn tỏ tình tệ hại nhất. Cậu cười tự giễu, khung cảnh, âm lượng, giọng điệu, chẳng cái nào ổn hết.
Nhưng mà, có lẽ trong lòng Thẩm Hàm sẽ dễ chịu hơn. Chí ít để anh xả hết ra, sau đó, còn thành công dời sự chú ý của anh.
Dương Lạc ngẩng đầu nhìn tường. Vậy nhưng, tình cảm của mày phải làm sao đây?
Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy đầu mũi bắt đầu cay cay.
Thôi. Cậu lắc đầu, tống hết những suy nghĩ tự trách bản thân, lấy lại tinh thần. Cứ cân nhắc chuyện bữa trưa trước đã, còn lề mề nữa thì chết đói thật chứ đùa. Mình thì không sao, nhưng Thẩm Hàm còn đang ốm.
Dương Lạc sải bước, nhanh chóng chạy xuống lầu.