Giảng viên mà Dương Lạc không ưa nhất trong học viện, e chỉ có thầy Lâm Cương dạy họ môn Bê Tông. Ngay tiết học đầu tiên đã nói một lô một lốc chuyện ngoài lề. Lời ra thì toàn “Ít nhất tôi cũng phải là thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi đấy”, “Nếu học viện làm như tôi nói” thì sẽ ra sao các kiểu. Lên lớp ngay cả PowerPoint cũng không có, chỉ dùng một chiếc máy chiếu. Hình chiếu, còn giống y sì đúc cuốn “Kết cấu bê tông và kết cấu gạch” trên tay bọn Dương Lạc nữa chứ.
May mà mỗi tuần chỉ có hai tiết, lần nào hắn cũng vội hơn sinh viên, trước khi hết tiết mười mấy phút đã tan lớp. Bản thân Dương Lạc không có hứng thú với môn học rắc rối đúng y chuẩn trong giáo trình, ngặt nỗi thầy giáo giảng bài lại chẳng có bất cứ nội dung bên ngoài nào khác, lòng càng thêm chán. Thế nên vào giờ học đều sẽ mang thêm mấy cuốn sách, đề phòng lãng phí thời gian.
Hôm ấy tan học, tất cả bạn học đã đi về hết, một mình Dương Lạc ở chỗ ngồi định tự học. Lâm Cương đi đến bên cậu, hỏi cậu tình huống tiết học của các giảng viên khác. Dương Lạc buột miệng bảo, thầy Thẩm giảng bài rất kĩ rất sát với cuộc sống, khá dễ hiểu. Lâm Cương cười mỉa mai: “Kiến thức cũng được. Nhưng mắt có vấn đề, sau này trình độ cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Dương Lạc chỉ thấy trong lòng như có lửa đốt. Song trên mặt vẫn thản nhiên như không.
Lâm Cương tiếp tục nói chuyện với cậu, hỏi cậu có muốn theo làm dự án hay không. Dương Lạc kiềm chế bảo, bây giờ đang phiên dịch bài luận nước ngoài với thầy Thẩm, tạm thời không muốn vào viện thiết kế. Lâm Cương hơi cúi người tới gần cậu, hạ giọng: “Tôi muốn tốt cho em nên mới nói, em đừng kể cho người khác. Em nên cách xa Thẩm Hàm thì hơn. Thầy ấy là hạng người ‘đó đó’. Em đừng có dây vào sâu quá, đến lúc đó…”
Dương Lạc đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn.
Lâm Cương bị doạ hết hồn, vỗ vai cậu: “Em không tin tôi thì thôi. Tôi cũng chả có ác ý gì.” Ngừng một lát, “Tôi với thầy ấy đều tốt nghiệp Đại học A, sẽ không lừa em đâu. Chứ em nghĩ vì sao mắt thầy ấy lại mù? Còn không phải tại trước đây đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, bản thân lại bị bệnh, không có bác sĩ giỏi, mới trở thành bộ dạng ngày hôm nay…”
Dương Lạc chỉ cảm thấy trên đầu như có sét đánh, cũng không biết mình đã đuổi Lâm Cương đi thế nào. Một mình khoác túi lảo đảo trong sân trường. Đầu óc tưởng bị gột trôi, trống rỗng. Trong lòng từng chút đớn đau.
Khi tỉnh táo lại, phát hiện đứng ở hành lang kí túc xá của Thẩm Hàm. Ngẩng lên, hoa lan trồng trên bệ cửa sổ lầu ba, dưới ánh mặt trời càng thêm tươi xanh mơn mởn. Dương Lạc hướng thẳng về phía ánh sáng nhắm mắt, mặt trời giữa trưa tạo thành một bóng râm ảm đạm dưới chân cậu.
Toạ đàm tổ chức tối đó, khi tiến hành được một nửa, ngoài trời giáng xuống trận mưa tầm tã. Dương Lạc cất lẵng hoa mà mấy nhân viên làm việc mang vào dưới hiên. Cất xong, Dương Lạc nhân lúc đang ở bên ngoài thở dài. Lúc quay người định vào, không ngờ lại thấy Lý Gia Thiên ngậm điếu thuốc đứng sau mình mấy bước.
“Có chuyện gì ạ?” Dương Lạc đi thẳng đến.
“Làm sao em biết?”
“Người quen biết thầy nhiều lắm.”
“Người nói cho em là ai?”
Dương Lạc bước sượt qua vai hắn, vào trong không hề ngoảnh lại.
“Tôi đã điều tra danh sách giảng viên của trường, trong đó chỉ có một người có thể biết chuyện này.” Lý Gia Thiên cũng không cản cậu.
Dương Lạc dừng bước: “Nếu thầy đã biết thì việc gì phải hỏi em nữa?”
Lý Gia Thiên dụi tắt điếu thuốc trên tường, ném vào thùng rác.
“Cậu ấy sống tốt không?”
Giọng hắn trầm, mang vẻ bình thản hơi kiềm chế.
Dương Lạc gật đầu: “Thầy ấy sống rất tốt.” Đẩy cửa đi vào. Lòng bất giác tràn dâng thoải mái. Cậu biết cái câu mình vừa nói kia, có nguyên nhân cực lớn là từ tư tâm. Cậu chẳng có bất cứ cách nào thiện cảm được với người đàn ông, từng có quan hệ khó hiểu với Thẩm Hàm này.
Sau khi toạ đàm kết thúc, quản lí học viện lại tự mình tổ chức buổi toạ đàm khác, người chủ trì vẫn là Lý Gia Thiên. Trong sân trường dán đầy áp phích nhiều màu liệt kê những thành thích rực rỡ của hắn bắt đầu từ khi Đại học. Buổi toạ đàm tối hôm ấy, trong giảng đường lớn đã chật ních người từ lâu. Dương Lạc được mời đến, xếp ngồi ở ghế đại biểu hàng hai. Cả buổi toạ đàm hết sức đặc sắc, Lý Gia Thiên đưa đẩy điều khiển không khí trong hội trường, khi bông đùa khi trào phúng, hết sức thoả đáng. Bên dưới không ngừng có tiếng vỗ tay và tiếng cười vang lên.
Cuối cùng đến phần đặt câu hỏi, Dương Lạc phải tiếp một cú điện thoại nên đi ra. Trên ban công bên ngoài vừa nói vừa ung dung cất bước. Nói xong, lúc chuẩn bị quay về lại bất ngờ nhìn thấy, Thẩm Hàm đang dựa vào sau một cây cột lớn ngoài giảng đường, đứng yên không nhúc nhích.
Bấy giờ, trong phòng rõ ràng truyền ra lời kết của Lý Gia Thiên:
“Cuối cùng, phải cảm ơn một người, cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ và tiếp sức cho tôi vào lúc tôi khó khăn nhất, cảm ơn cô ấy đã ở bên tôi đến bây giờ. Cô ấy chính là vợ tôi, Ngải Bình.” Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt nhất, có người còn lớn tiếng huýt sáo.
Thẩm Hàm cười nhẹ, nước mắt vụt trôi khỏi mặt. Anh lục tìm cây gậy bên người, cầm được rồi, lạch cạch mò mẫm trên đất, chậm rãi đi về phía bậc thang.
Dương Lạc ở sau lưng anh, bàn tay nắm rồi buông, nắm rồi buông. Sau cùng, rốt cuộc gấp rút chạy lên.