Thẩm Hàm đã viết trùng hai hàng chữ đến lần thứ hai. Dưới bục giảng có rất nhiều người đã để bút sang bên cạnh, bài giảng như thế căn bản không có cách nào ghi chép được.
Sầm Thành thở dài, lấy cuốn sách đang bày bên cạnh tới, chuẩn bị tự mình đọc. Hàn Nghị nhìn Dương Lạc đang cau mày bên cạnh, bỗng nhiên đứng dậy: “Thầy Thẩm, thầy lặp lại những gì vừa nói được không ạ, em nghe không hiểu ạ?”
Bấy giờ Thẩm Hàm vẫn đang viết chữ này đè lên chữ kia mới ngoảnh lại, dường như bởi một thoáng thất thần ban nãy mà đỏ mặt: “Là phương trình cân bằng lực à?”
“Vâng. Phiền thầy ạ.”
Thẩm Hàm gật đầu: “Đúng là phần này hơi khó hiểu thật. Các em có câu hỏi gì thì cứ nói hết trên lớp, cũng nên dành thời gian cho vấn đề quan trọng.”
Anh kéo phần bảng chưa dùng bên trên xuống, vừa viết vừa giảng lại lần nữa.
Lần này anh rất tập trung, đưa ra mấy ví dụ thú vị, viết bảng cũng khôi phục thành thạo như trước. Dương Lạc giơ ngón cái với Hàn Nghị, Hàn Nghị phất tay một cách thoải mái, cắm đầu vào chép bài.
Vì vấn đề thị lực của Thẩm Hàm nên chiều thứ tư nào cũng cần ba sinh viên giúp anh phê chữa bài tập tuần. Sinh viên lần lượt lấy theo số thứ tự. Chờ đến nhóm của Dương Lạc thì đã là bảy tuần sau khai giảng rồi. Hai người này từ khoa Điều Chế đến, không có hứng thú gì với Vật Lý, Toán Học và Tin Học cả. Nhưng nhân cách rất ngay thẳng, tiết học nào cũng điểm danh đúng giờ chưa từng về sớm, vẫn luôn yên vị ở mấy hàng ghế sau cùng, lặng lẽ đọc sách của mình. Dương Lạc cũng chỉ có thể coi như quen biết họ mà thôi.
Bình thường cũng chả nói với nhau mấy câu, gần như không có qua lại gì.
Phòng làm việc của Thẩm Hàm ở tầng một, bên cạnh nhà vệ sinh. Có lẽ học viện sắp xếp như thế để giúp đỡ anh. Gõ cửa đi vào, thấy Thẩm Hàm đang ngồi trước máy vi tính đánh chữ, có một giọng nữ điện tử không ngừng báo cáo những câu anh đánh ra.
“Các em ngồi xuống trước đã. Mấy phút nữa là tôi xong ngay.” Thẩm Hàm ngoảnh lại xin lỗi, sau đó xoay người bận rộn trước máy vi tính.
Ba người họ ngồi xuống chiếc sô pha nằm bên trái cửa. Đinh Triệu Tường, Châu Quảng Lục lần đầu tiên đến văn phòng của Thẩm Hàm, không khỏi quan sát đây đó, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Sắp xếp đơn giản ghê!”
“Chắc là sợ thầy bất cẩn vấp ngã đấy. Cơ mà đúng là nhìn trống vắng quá.”
Dương Lạc không tham gia cuộc thảo luận của họ. Lúc đến đây lần đầu tiên cậu cũng phát hiện những điều này – Phòng làm việc của Thẩm Hàm có thể nói là giản dị quá đáng. Bên trái cửa ra vào, đặt một chiếc sô pha có thể ngồi bốn người. Bên phải là bàn làm việc kê sát cửa sổ, phía trên đặt một chiếc máy vi tính. Bình thường Thẩm Hàm cũng để ít giáo án, tài liệu, vở bài tập ở trên. Ngoài ra trong văn phòng cũng tỉnh lược giá sách, cạnh bàn cũng chẳng có chậu cây. Tuy Dương Lạc biết đây là để Thẩm Hàm ra vào dễ dàng hơn, nhưng cứ cái nào lược được thì lược thế này không khỏi khiến người khác thấy khó chịu. Dương Lạc cảm thấy, đúng là có mấy phần chèn ép trong đó.
“Xin lỗi đã để các em phải chờ.” Bấy giờ Thẩm Hàm đứng dậy, quay lại đẩy ghế xoay đến chỗ sô pha. “Thầy Thẩm.” Dương Lạc bước nhanh đến, đỡ tay anh, kéo ghế xoay về phía mình, “Để em đỡ thầy qua.”
Thẩm Hàm thoáng ngẩn người, sau đó bật cười: “Không cần cẩn thận như thế. Căn phòng này có ngày nào tôi không đi đến mười lần tám lần đâu.” Nhưng dưới chân vẫn bước theo Dương Lạc.
Phê bài tập, thật ra chính là để sinh viên tóm tắt cách làm khác nhau của mỗi bài ra, sau đó Thẩm Hàm đưa ra nhận xét, cuối cùng sinh viên căn cứ theo lời phê chữa của Thẩm Hàm mà chấm điểm. Lực đàn hồi học phần lớn bao gồm các chữ cái Hi Lạp phát âm kì lạ và định thức, hệ phương trình phải viết năm sáu hàng mới xong, còn cả các phương trình, định lý đặt tên dài ngoằng theo người nước ngoài nữa. Bình thường mỗi bài, có thể viết đến mấy trang giấy. Muốn trình bày rõ ràng, bản thân không có nền tảng vững chắc, là hoàn toàn bất khả thi.
Hai người Đinh Triệu Tường, Châu Quảng Lục thấy mấy kí hiệu đặc biệt thì bắt đầu lắp bắp, dưới tình huống này tất nhiên mọi thứ đều đẩy hết lên vai Dương Lạc.
Dương Lạc cũng chẳng từ chối, ôm một chồng bài tập, lật quyển này tới quyển khác, thấy lời giải khác biệt thì sẽ nói cho Thẩm Hàm nghe. Giọng cậu trầm thấp mà rõ ràng, bên trong trộn lẫn thanh âm nhấp nhô của thanh niên chưa chín muồi, vẳng trong căn phòng chẳng được rộng rãi là bao, tạo nên sức hấp dẫn khó tả. Trước khi trở thành thương nhân bố cậu từng xuất thân từ kĩ sư cao cấp, giáo dục con trai rất chú ý dạy cách tư duy logic. Thế nên khả năng tổng hợp tổng kết, phân chia sắp xếp của Dương Lạc hết sức mạnh mẽ. Trước nay Thẩm Hàm vẫn học ngành Kĩ Thuật, gặp nhiều vấn đề rắc rối, cấu trúc phức tạp vừa vào tay là có thể hiểu được tám chín phần mười, nhưng suy luận lí thuyết thì phải sau khi học nghiên cứu sinh mới bắt đầu chú tâm. Vừa thấy khâm phục cũng thấy khó mà đuổi kịp những sáng tạo độc đáo và mạch suy nghĩ nghiêm túc của người đi trước. Mà cậu sinh viên trước mặt này, giọng nói không nhanh không chậm, não bộ hoạt động với tốc độ cao, không ngừng suy nghĩ và phân tích tổng hợp, tất cả mọi thứ toát lên học vấn sâu sa mà mạnh mẽ, lại không hề khoe khoang. Thẩm Hàm không kìm được thở nhẹ trong lòng.
Dẫu sao vẫn là một người làm công việc của ba người, hôm nay họ kéo dài đến gần sáu giờ mới kết thúc. Ra khỏi toà nhà làm việc, Đinh Triệu Tường và Châu Quảng Lục tìm cớ đi trước. Dương Lạc đỡ Thẩm Hàm về kí túc xá.
“Có lẽ dì sẽ chờ đấy ạ. Có cần gọi điện cho dì ấy không?”
Thẩm Hàm xua tay: “Không cần đâu. Hôm nay dì có việc phải về nhà. Thầy tự về hâm nóng cơm ăn.”
Họ bước thêm mấy bước về trước. Bỗng nhiên Dương Lạc lên tiếng: “Thầy Thẩm ơi, hay là em mời thầy ra ngoài ăn cơm nhé. Thầy thấy có được không?”
Thẩm Hàm dừng lại: “Được. Dù sao cũng lâu lắm rồi tôi không ăn cơm bên ngoài.” Sau đó anh hơi trách cứ giảm âm lượng, “Nhưng mà tôi mời mới phải. Tôi mới là thầy cơ mà. Tất nhiên phải để tôi mời rồi.”
Dương Lạc buồn cười hỏi ngược anh: “Tại sao làm thầy thì phải mời ạ?”
Thẩm Hàm tỏ vẻ kinh hãi một cách phô trương: “Lấy đâu ra chuyện trẻ con bỏ tiền bao giờ!” Hai người đồng loạt mỉm cười.
“Nhưng mà tôi không biết em thích gì, hơn nữa cũng không biết chỗ nào mới ngon. Em cứ đưa tôi đến quán em hay ăn là được.” Thẩm Hàm thật thà bảo Dương Lạc.
Dương Lạc dùng tay trái đỡ tay trái của anh, tay phải thì vòng qua lưng anh, cứ như anh em tốt, vỗ vai anh một cách thân thiết: “Thầy yên tâm, nhất định em sẽ ăn thoả một bữa cho thầy đau lòng.”
Thẩm Hàm cảm thấy tư thế như này có hơi lạ, nhưng cũng chỉ lùi sang bên cạnh một chút. Phát hiện anh kháng cự, Dương Lạc rụt tay, đỡ tay anh như trước, đi về phía cửa Tây.
Ngoài cửa Tây của trường là một trung tâm thường mại mới xây. Giữa toà nhà và sân trường có con đường nhỏ rộng năm sáu mét, bình thường đầy rẫy quán vỉa hè bị quản lí đô thị đuổi đi là sẽ nhốn nháo cả lên. Hầu hết sinh viên Đại học C mời khách ăn cờm, cải thiện bữa ăn đều sẽ chọn nơi này – Hương vị ngon, suất ăn nhiều, chỉ là hơi bẩn. Nhưng thanh niên khoẻ mạnh cũng chẳng thấy có gì to tát, nên bắt đầu từ trưa đến tận đêm khuya rạng sáng, nơi này đều hết sức náo nhiệt, người đến người đi.
Thẩm Hàm cũng coi như hâm mộ danh tiếng của con đường này từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội đến. Anh không tìm được người đi chung, đi cùng giảng viên ngang tuổi trong học viện thì cứ cảm thấy làm phiền người khác, dì thì chê đồ ăn ở đó không sạch, thà hầm canh gà táo đỏ ở nhà cho anh còn hơn là đưa anh đi. Dương Lạc nhận ra điều này nên mới đưa anh đến đây. Cậu cảm thấy nhất định Thẩm Hàm sẽ thích.
Lòng Thẩm Hàm nghĩ Dương Lạc sẽ đi đến căng tin nào đó, chỉ tập trung đi theo cậu. Chờ ra khỏi cửa Tây, bên tai truyền đến âm thanh ồn ã của chợ thức ăn, hoà lẫn với tiếng rào rào cho thức ăn vào chảo, xộc vào mũi là mùi khói thuốc và hương thức ăn thơm ngon, bấy giờ mới ngẩn người ra, đôi chân đứng yên tại chỗ.