Ngải Bình vất vả phơi chiếc chăn cuối cùng lên ban công. Mặt trời đã lên rất cao rồi, ánh nắng chói chang chiếu vào từ cửa sổ, có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ xíu chậm rãi lơ lửng trong không khí.
Hôm qua “mẹ” mới dọn tới. Mẹ của Lý Gia Thiên.
Về đến phòng khách, Ngải Bình uống một ngụm nước lớn, sau đó ngả mình lên chiếc sô pha bằng da màu trắng. Vì một câu “Phơi chăn” của mẹ chồng mà cô đã nhọc nhằn gần hai tiếng. Đứng lên nhìn đồng hồ trên tường, có lẽ buổi trưa họ sẽ không về ăn cơm. Lại ngồi phịch xuống sô pha, Ngải Bình thở dài.
Hôm qua vừa mới ăn xong cơm tối, mẹ chồng bắt đầu nói trong nhà muốn thêm cái này cái nọ. Cô ở cạnh chen vào một câu “Toàn là nhà mới mua, đồ gia dụng ngoài tự mình mua ra, người khác tặng cũng không biết còn cất trữ bao nhiêu. Cần thứ gì thì tìm bên trong đều có.” Nhưng mẹ chồng phất tay với cô, nói những món ấy toàn đồ nhỏ nhặt, quan trọng là các loại đồ dùng nhà bếp nhất định phải mua sắm đủ, mới có thể ra dáng cái nhà. Lúc ấy Ngải Bình bị nghẹn không nói được câu nào. Trước giờ lúc nào cô cũng xem nhà bếp là làm cảnh, cùng lắm cũng chỉ hâm nóng sữa bằng lò vi sóng mà thôi, trên tay lại càng chưa từng dính dầu dính mỡ. Mẹ chồng lại nói tiếp, từ nhỏ Lý Gia Thiên đã thích ăn dưa chua nhà muối, ngày mai phải đi mua một cái vại về tự mình muối cho hắn ăn. Thiệt tình, không phải vì hồi đó chẳng có thứ gì ngon, ai còn thích ăn món đó chứ?
Dường như Lý Gia Thiên hoàn toàn không nghe ra ý trong lời mẹ mình, cuối cùng chỉ chủ động đề nghị lái xe, đưa mẹ đi mua sắm. Thế không phải là thiên vị mẹ hắn rành rành ra à? Vốn dĩ Ngải Bình cũng muốn đi chung. Kết quả, trước khi ra cửa, bỗng nhiên mẹ chồng bảo hôm nay trời nắng, cần một người ở nhà phơi chăn, phơi đệm lên ban công, ngoài cô thì còn có thể là ai? Trong chuyện nhỏ nhặt Lý Gia Thiên toàn nghe mẹ hết, không nói câu nào. Ngải Bình đành phải ở lại, nhọc nhằn phơi phóng.
Cô ấn bóp chỗ đau trên cánh tay mình. Sau này phải làm gì đây? Trước khi kết hôn Lý Gia Thiên từng nói, về sau nhất định phải ở chung với mẹ. Ban đầu bạn bè từng nhắc đến đủ kiểu bất tiện “sống chung với mẹ chồng”, ai bảo mình không coi ra gì chứ! Có điều, đòn ra oai phủ đầu này cũng lợi hại thật. Bản thân mình tức tối thì cũng thôi, với người khác còn chẳng bới móc được khuyết điểm nào. Nghĩ cũng đúng, người phụ nữ có thể một mình nuôi Lý Gia Thiên khôn lớn, đào tạo ưu tú như thế, sao có thể dễ bề đối phó! Cô mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
“Ngải Bình cũng đoảng việc nhà quá.” Lý Mai vừa chọn xương sườn, vừa nói với Lý Gia Thiên đang đẩy xe bên cạnh, “Mẹ cũng không bảo nó làm người phụ nữ của gia đình. Nhưng rán trứng ốp la, nấu mấy món ăn gia đình thì phải biết chứ.” Bà lắc lắc túi áng chừng cân nặng, sau đó đưa lên quầy thu ngân, “Chỗ này được rồi. Về làm sườn xào chua ngọt. Lâu lắm con không nếm thử tài nấu nướng của mẹ rồi. À, còn phải mua ít nấm hương nữa, con thích ăn nhất mà…”
Lý Gia Thiên đứng bên, trong tay cầm củ cải trắng, bỏ từng củ từng củ lên.
Bao lâu rồi hắn chưa rẽ qua khu bán rau quả tươi của siêu thị? Hình như ngay cả siêu thị cũng rất ít đến. Hắn nhìn củ cải trên tay, hơi thất thần.
Trước kia Thẩm Hàm thích nhất là nhìn người khác tỉa hoa bằng củ cải. Theo bàn tay người thợ chuyển động, cánh hoa lớp lớp hiện ra, sau cùng bung nở. Nhìn nhiều lần đến đâu, trên mặt anh vẫn có thể tìm được sự vui vẻ như lần đầu tiên. Bản thân anh cũng từng thử. Lý Gia Thiên mỉm cười. Lúc nào Tiểu Hàm cũng sẽ bảo mình một cách nghiêm túc, anh muốn sáng tạo, cảnh cáo mình không được quấy rầy, không được lộn xộn. Sau đó tay phải một con dao gọt hoa quả, tay trái cầm củ cải bắt đầu tỉa tót. Ngay cả vỏ táo anh cũng gọt không nên hồn. Người ta là thợ tỉa ra cánh hoa, trong tay anh lại biến thành từng miếng xấu xí, thấy anh từ ban đầu im lặng, trở thành nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại thế? Sao vẫn thế nhỉ?” Chưa qua một lát, củ cải kia đã bị anh chà đạp khó lòng hạ dao nữa, bấy giờ dường như anh mới từ bỏ vứt con dao sang bên, ngẩng đầu lên, mắt nhìn mình tức thì, “Lý Gia Thiên, anh đừng cười. Chờ em thi xong Toán cấp bốn, nhất định em sẽ đi bái sư học cái này.”
Câu này anh từng nói nhiều lần lắm, chỉ là sau này “Toán cấp bốn” bên trong trở thành Xác xuất thống kê, Giải toán lý học, Toán học phân tán. Chờ anh đã học rất chắc những môn này rồi, củ cải tỉa ra vẫn trông như bị chó gặm…
“Gia Thiên!”
Lý Gia Thiên quay đầu, khuôn mặt của mẹ hiện hình chiếu trên võng mạc, thành ảnh.
“Con cầm củ cải đứng đờ ra đấy làm gì? Đừng nghĩ chuyện làm ăn nữa, hôm nay kéo con ra ngoài là để con nghỉ ngơi mà.”
Lý Gia Thiên chỉ cảm thấy cổ họng chát xít, vị tanh mặn bất chợt trào dâng. Cố gắng đè nén cảm giác ấy xuống, hắn nặn ra một nụ cười tự nhiên: “Chọn xong chưa ạ? Chúng ta ăn cơm trước đi. Buổi chiều mua sắm tiếp.” Hai mẹ con bèn đẩy chiếc xe sắp đầy, đi tới quầy thu ngân.
Trưa, Thẩm Hàm và dì đi đến căng tin của dân tộc Hồi trong trường, ăn mì trộn tương. Quê của dì ở Tây An, rất thích món mì này. Do cảm thấy hương vị ở đây chính thống, cuối tuần thường đưa Thẩm Hàm đến ăn. Đầu bếp của căng tin này đều biết họ, mỗi lần thêm nguyên liệu sẽ cho họ nhiều hơn. Ăn xong, dì mua một túi mì tai mèo[] mang về làm quà cho Thẩm Hàm. Sau đó, hai người dọc theo đường lớn của khu Tây về nhà. Thẩm Hàm bị nắng chiếu đến mức lim dim, chỉ muốn mau mau về nhà ngủ trưa.
[] Mì tai mèo: Một loại mì truyền thống ở Sơn Tây, Thiểm Tây. Vì trông giống hình tai mèo nên có tên như vậy.
Đi sau họ là một cặp tình nhân, đùa giỡn ầm ĩ, cuối cùng còn nghịch đến cả nhạc chuông điện thoại. Một ít nhạc bình thường thì cũng thôi, còn lại toàn là gà mái kêu, gà trống gáy, tiếng xe lửa các kiểu. Đằng trước, Thẩm Hàm khẽ nhếch cười, dì cau mày, đỡ anh đi nhanh hơn.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng phanh xe chói tai, bánh xe ma sát với ổ trục, dường như tạo ra một tia lửa điện trong không trung. Dì kinh hãi kêu lên, dừng lại nhìn ra sau.
Hai thanh niên kia, chụm đầu lại, không kìm được cười phá lên.
Dì căm phẫn trừng họ một cái, ngoảnh lại, nói với Thẩm Hàm: “May mà tim dì tốt, nếu không doạ một bà già đổ bệnh, xem chúng nó làm sao!”
Thẩm Hàm không trả lời bà.
Dì ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Hàm đứng thẳng tưng, trên đầu chảy xuống giọt mồ hôi lớn, cả người như thể hồn lìa khỏi xác, chỉ có đôi mắt mất đi ánh sáng là trống rỗng nhìn về phía trước.
“Tiểu Hàm, Tiểu Hàm! Con đừng doạ dì! Tiểu Hàm, con sao thế?”
Thẩm Hàm trợn tròn mắt, không hề nhận ra nước mắt đang dần trào ra.
Dì sốt ruột, ra sức lay cánh tay anh. Hai kẻ sau lưng thấy chuyện xảy ra không ổn, vội vàng chạy khỏi sân cỏ một cách lén lút. Trên con đường lớn giữa trưa, ngoài hai người họ ra, chẳng có lấy một bóng người. Mặt trời lẩn sau bóng cây cố chấp hắt nắng xuống đất, ánh dương bỏng cháy, khiến tâm trạng vốn sợ hãi lo âu càng thêm nóng nảy bất an.
Giọng nói của dì, dần rõ ràng bên tai Thẩm Hàm. Anh chậm rãi ngoảnh đầu: “Dì, không sao.”
Anh cầm bàn tay dì đang giữ cánh tay mình: “Dì, con không sao. Dì đừng sợ.” Anh ngừng một lát, “Con chỉ bị giật mình. Chỉ bị doạ thôi…” Anh lặp lại nhiều lần liên tiếp, dường như khi an ủi dì, cũng là không ngừng thuyết phục bản thân.
Dì lau nước mắt tràn khỏi mi, lại đỡ Thẩm Hàm: “Đi, mình về nhà nào. Tiểu Hàm đừng sợ, dì đỡ con.” Thẩm Hàm đi theo bà một cách máy móc, cảm thấy cơn ớn lạnh không sao ngăn cản ngấm vào tứ chi, lồng ngực. Trong đầu anh chỉ còn một ý nghĩ: Đi thật nhanh, thật nhanh về nhà, lên lầu, khoá cửa. Về đến nhà là tốt rồi…
Ở nhà, là tốt rồi.