Editor: Olwen_
Thời Lục từ phòng tắm bước ra, Hứa Túc Dã đã đi rồi.
Cô biết mình sẽ không ngủ được, dứt khoát không nghỉ ngơi nữa, mà ngồi dựa vào cửa sổ sát đất rồi nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng ngủ không bật đèn nên rất tối, nhưng có thể nhìn rõ ngoài kia.
Sao trên trời thưa thớt, chỉ toàn một màu đen, ngoài cửa sổ là rừng cây đen như mực, cây cối bị ánh trăng chiếu sáng, hiện lên một màu nhàn nhạt u lam, có cảm giác trống vắng lại rất hư ảo.
Đối với Thời Lục thì cảnh này rất quen thuộc, khi còn đi học, cô thường ngồi ở cửa sổ nhìn bóng đêm như vậy.
Chỉ là lúc ấy, Hứa Túc Dã sẽ đứng sau, yên lặng nhìn cô.
Thời Lục cho rằng quan hệ trên thế giới này là tồn tại mãi mãi. Hắn đã chăm sóc cô năm, nên cũng sẽ chăm sóc cô cả đời.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn rời đi.
Chiếc nhẫn đó là vào nghỉ hè năm trước cô mua, vốn dĩ tính là sẽ tặng vào ngày sinh nhật Hứa Túc Dã.
Đáng tiếc, không đợi được đến sinh nhật tháng của hắn thì bọn họ đã chia tay rồi.
Thời Lục không muốn nghĩ lại, năm kia không có Hứa Túc Dã ở bên, cô cảm thấm quá cô đơn, quá trầm trọng.
Như chỉ có một mình cô đi trong con đường hầm đen tối, nhìn không rõ đường, không tìm thấy lối ra.
Cho nên sau năm gặp lại, cô muốn Hứa Túc Dã trở thành cọng rơm cứu mạng, sau vài lần lại bất mãn, cuối cùng cô cũng lựa chọn quay đầu lại tìm hắn.
Cho đến lần cuối cùng đó, hắn quyết liệt đẩy cô ra, để cô một mình trong bóng đêm.
Cô mới như ở trong mơ tỉnh dậy.
Không có tình yêu mãi mãi, cũng không có người sẽ mãi mãi không rời đi.
Cả đêm Thời Lục không ngủ, cũng không quá tỉnh táo, đầu óc cô rất hỗn độn, đầu đau như có ai đó dùng đao bổ ra, giây tiếp theo liền tách ra thành hai nửa.
Cô ngồi cứng đờ, cho đến khi chân trời nổi lên màu xanh trắng, không khí đều lộ ra vài phần lạnh lẽo sạch sẽ, Thời Lục mới đứng dậy, thay quần áo, rửa mặt, trang điểm.
Đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, cô mới ý thức được trở lại trong cơ thể.
Lúc này mới phát hiện, cô vẫn ngồi trên mặt đất như cũ, mọi truyện vừa rồi đều là giả.
Cảm giác này đối với Thời Lục cũng không xa lạ, lúc bệnh của cô xấu đi, cô cũng trải qua cảm giác "Ý thức ngoài cơ thể".
Rốt cuộc cuối cùng cô cũng thành công đi vào phòng tắm.
Ngày tháng , gió nhẹ, cuối thu mát mẻ, không khí khô ráo.
Thời Lục mở cửa, nhìn thấy một người quỳ trước cửa, hắn vẫn mặc quần áo tối hôm qua, cổ áo sơ mi vẫn hỗn độn như cũ.
Nghe thấy được tiếng mở cửa, hắn mới chậm rãi ngước lên nhìn.
"Xin lỗi" Cả đêm không mở miệng, giọng nói của hắn nghẹn ngào hơn rất nhiều.
Tư thế quỳ của hắn thẳng tắp, khuôn mặt tiều tụy, da tái nhợt.
Mặt Thời Lục không có cảm xúc, tầm mắt lạnh lẽo tùy ý nhìn qua hắn, cũng không có gợn sóng.
"Xin lỗi, năm trước không thể chăm sóc cho em" Hứa Túc Dã vừa mở miệng, hốc mắt liền đỏ lên, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
Thời Lục vẫn như cũ, bình tĩnh nhìn hắn, cô vẫn không có cảm xúc gì.
Cô trầm mặc, làm trong lòng Hứa Túc Dã càng thêm bất an.
"Thời Lục, đừng rời đi, được không? Về sau em đối xử với anh thế nào, anh đều chấp nhận. Bốn năm trước làm sai, lần này anh sẽ không tái phạm nữa" Hứa Túc Dã quỳ gối trước mặt cô, hắn ngẩng đầu lên, hèn mọn cầu xin.
Hắn cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay cô, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào, cũng không dám dùng sức.
Không chờ Thời Lục đáp lại, hơi thở Hứa Túc Dã đã trở nên không ổn định, thậm chí vì lo lắng và sợ hãi nên giọng nói run rẩy rất nhỏ "Cầu xin em, đừng rời đi".
Từ lúc đồng ý kết hôn, Thời Lục đã chuẩn bị rời khỏi hắn. Nhưng rời đi cũng không phải chỉ là ly hôn. Cô còn có cách khác, so với ly hôn còn độc ác hơn.
Cuối cùng Thời Lục đáp lại, chỉ là bình tĩnh mà nói "Tôi muốn đi làm".
"Anh đưa em đi" Hứa Túc Dã lập tức nói, chờ mong nhìn cô.
"Ừ" Thời Lục không mặn không nhạt đồng ý.
Cô không suy nghĩ về việc hắn quỳ suốt một đêm thân thể có chống đỡ nổi hay không, cũng không quan tâm đến hắn.
Giống như chỉ coi hắn như một món đồ.
Nhưng đối với Hứa Túc Dã mà nói, chỉ cần Thời Lục không rời đi, thì hắn vẫn còn cơ hội.
Đây kết cục của hắn. Hắn xứng đáng nhận phải.
Quỳ ở trên mặt đất lạnh lẽo đã lâu, đầu gối của hắn như chết lặng, hắn bỗng nhiên đứng lên, cảm giác đau liền lan ra toàn thân.
Hắn lảo đảo một chút.
Thời Lục đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nhìn qua.
Trên đường đi đến trường học, Thời Lục cũng không nói lời nào, chỉ tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại.
Xe dừng lại, Hứa Túc Dã quay đầu muốn nói gì đó, Thời Lục lại trực tiếp cởi dây an toàn ra rồi xuống xe, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Hắn đành phải nuốt những lời muốn nói xuống, nhìn bóng hình của cô dần biến mất, một lúc sau mới khởi động xe rời đi.
Đi đến công ty, dọc theo đường có những người nhìn qua hắn, biểu tình trên mặt họ đều rất kỳ quái.
Cho đến khi bước vào văn phòng, Hứa Túc Dã mới đột nhiên nghĩ ra, hắn quên thay quần áo, trách không được người khác đều như vậy.
Hắn nhanh chóng chạy về nhà thay quần áo sạch sẽ.
Sau đó, Thời Lục cũng không nói chuyện cùng hắn nữa. Nhưng hắn mỗi ngày đều đến đón cô, cùng cô nấu cơm.
Lúc làm chuyện thân mật nhất, cũng là lúc Hứa Túc Dã thống khổ nhất.
Bởi vì hắn hoàn toàn cảm nhận được cô không yêu hắn, dù là một chút.
Trong cơ thể hắn có sự vui sướng cùng thống khổ, như chia hắn làm hai người.
Nhưng dù khó chịu, hắn cũng không dám yêu cầu nhiều.
Chỉ cần có thể ở bên cô là được.
Một ngày trước Tết Nguyên đán, Vân Mùa Đông đề nghị tới nhà cô ăn lẩu.
Thời Lục không từ chối.
Cô nói với Hứa Túc Dã rằng ngày đó hắn không cần đi.
Hắn hiểu rõ, cô không muốn cho người khác biết quan hệ của bọn họ. Tuy rằng trong lòng hắn khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì mà đồng ý.
Ngày đó Tết Nguyên Đán, hai chị em Vân Mùa Đông và Trì Càng cũng tới.
Ngày thường trong nhà quạnh quẽ, hôm nay có người đến cũng không trống vắng như vậy nữa.
Nhìn tủ giày để đầy dép lê cho đàn ông, Trì Càng hỏi "Sao lại có nhiều dép lê cho đàn ông vậy?"
Vân mùa đông cầm đôi dép lê mới lên, để ở trước mặt em trai và Trì Càng, hạ giọng nói " Chuyện không nên hỏi đừng hỏi".
Thời Lục có thói sạch sẽ, cho nên cô để cho bọn họ một nồi lẩu to, chính là ba người bọn họ ăn nồi lẩu to, cô nồi lẩu nhỏ.
Cô cũng không nói chuyện, yên lặng nghe bọn họ nói.
Trong lúc ăn, Thời Lục có vẻ không hợp, nhưng Vân Mùa Đông một chút đều không ngại, còn Trì Càng nói chuyện.
Ăn xong, Thời Lục đi phòng bếp ép nước trái cây, Vân Sáu Hàn đi vào bếp giúp cô.
Vân Mùa Đông phát hiện ngăn kéo có đinh ốc bị lỏng, nên muốn vặn chặt lại, liền hỏi Thời Lục có tua vít không.
Thời Lục nói dụng cụ đều đặt ở bên cạnh kho để đồ.
Vân Mùa Đông đấy cửa kho ra, đi vào bên trong tìm.
Không bao lâu, lại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Vân Mùa Đông "Lục Lục! Sao nhà cậu lại nhiều đồ vật kỳ lạ như vậy?".
Thời Lục dừng động tác, lúc này mới nhớ tới cô có để trong kho cái gì đó.
"Làm sao vậy?" Vân Sáu Hàn hỏi.
Thời Lục lắc đầu, cắt trái cây xong rồi cho vào máy xay, ấn xuống nút xay "Không có gì".
"Đồ vật gì lại kỳ lạ như vậy?"
Trì Càng nghe thấy động tĩnh, liền nhanh chóng đặt điều khiển TV từ xa xuống, rồi đi vào nhà kho.
Vân Mùa Đông đứng ở trước một cái tủ, đôi mắt trợn tròn, há to miệng, bộ dạng kinh ngạc hiện ra.
Trì Càng tò mò đi qua, phát hiện trong ngăn tủ có một cái rương, bên trong là dụng cụ đầy đủ các loại.
Cưa điện, rìu, khoan đục, dây thừng,... Đều là dụng cụ không thường thấy được đặt trong một cái rương.
"Lục Lục, có phải cậu thích làm nghề thợ mộc không?" Sự khiếp sợ của Vân Mùa Đông nhanh chóng qua đi, rất nhanh đã tìm được lý do giải thích hợp lý.
Thời Lục không trả lời, mà hỏi lại "Tìm được tua vít không?"
"A, tớ quên mất, tớ đang tìm" Vân Mùa Đông ném chuyện này đi, tiếp tục ở trong phòng tìm tua vít.
Trì Càng nhìn thấy một rương bày đủ loại công cụ, ánh mắt hơi lóe lên, hắn đi lên trước xem xét, phát hiện đều là đồ vật mới, hẳn là mới mua gần đây.
Chỉ là nhiều công cụ vậy, không biết đung để làm gì.
Thừa dịp Vân Mùa Đông không chú ý, Trì Càng chụp tấm ảnh về chiếc rương kia rồi gửi qua cho Hứa Túc Dã.
Trì Càng: [Thời Lục có biết trong nhà có những thứ này không, anh biết không?]
Hứa Túc Dã: [Biết].
Trì Càng: [Anh cẩn thận một chút, tôi sẽ mau chóng khuyên cô ấy đi bệnh viện].
Hứa Túc Dã: [Đừng ép cô ấy].
Trì Càng: [Anh nói đùa sao? Còn tôi nói thật]
Hứa Túc Dã: [Anh đừng ép cô ấy].
Trì Càng: [Không muốn sống nữa?].
Lần này, Hứa Túc Dã không trả lời.
______
Sau khi bọn họ rời đi, Thời Lục cũng gọi Hứa Túc Dã về.
"Bóng đèn bị hỏng rồi" cô lười biếng dựa vào trên ghế sô pha sửa sang lại tư liệu, lúc nói cũng không có nhìn về phía hắn.
Hứa Túc Dã dừng ở phía sau cô, hắn hiểu rõ "Anh đi sửa".
Hắn đã đổi xong bóng đèn, rửa tay sạch sẽ, rồi một lần nữa đi đến cạnh cô.
"Có việc?" Thời Lục lãnh đạm hỏi.
Hứa Túc Dã đúng thật là có chuyện muốn hỏi.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Vân Sáu Hàn, hắn đã lập tức nhận ra.
Vì sao Thời Lục nhờ hắn ta tới đây? Vân Sáu Hàn và Thời Lục rốt cuộc có quan hệ gì?
Mấy câu hỏi này không ngừng ở trong đầu hắm, nếu không biết rõ, nó giống như sẽ biến thành một loại cây, vĩnh viễn cắm rễ sâu ở trong lòng hắn.
Do dự sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là sự chiếm hữu của hắn chiếm ưu, hắn nhịn không được mà hỏi ra "Lúc trước, ở trường học, hắn đưa quần áo cho em, cùng em đi nghe tòa đạm, hắn ta, là ai?"
Động tác của Thời Lục dừng lại, tầm mắt từ trên màn hình rời đi, nhìn về phía hắn "Anh chất vấn tôi sao?".
"Không có, anh chỉ là muốn biết" Hứa Túc Dã nhìn cô. Ánh mắt giống như đống lửa ướt, lặng im lại nặng nề, cho người ta cảm giác không quá thoải mái.
"Anh còn muốn biết cái gì?"
Lúc này, không đợi Hứa Túc Dã trả lời, Thời Lục lo chính mình sẽ tức giận "Muốn biết chúng tôi có hôn môi không, có làm tình không, phải không?"
Hứa Túc Dã đứng ở dưới bóng đèn, mũi thẳng tắp, môi hơi mím lại, hắn nói: "Đúng vậy".
"Chúng ta chia tay năm, tôi từng có bao nhiêu người đàn ông bên cạnh, anh cũng muốn biết sao?".
Hứa Túc Dã nhăn mi lại.
Thời Lục tiếp tục nói "Hứa Túc Dã, là anh đồng ý chia tay, hiện tại đi tới cục diện này thì có ý nghĩa gì sao?"
Vừa dứt lời, Thời Lục đã hối hận.
Cô vẫn duy trì tư thế cằm hơi hất lên, dáng vẻ cao cao tại thượng, nhưng lồng ngực lại đập rất lớn.
Thời Lục không muốn chịu thua, cũng không nghĩ sẽ cúi đầu trước mặt ở Hứa Túc Dã. Cô cũng không nghĩ sẽ thừa nhận.
Cô vẫn luôn làm bộ dường như không có chuyện gì, chỉ cần như vậy mà thôi, chính là có thể duy trì phong thái nắm ưu thế trong mối quan hệ này.
Lời nói của cô không khác gì lời cảnh cáo.
Hô hấp của Hứa Túc Dã dựng lại trong một cái chớp mắt, mà trầm mặc đối diện với cô.
Hắn lại lần nữa mở miệng, giọng nói cũng thấp đi, có sự áy náy và tự trách "Xin lỗi".
Hắn luôn nói xin lỗi, vĩnh viễn đều nói xin lỗi.
Nhưng Thời Lục không nghĩ rằng hắn sẽ nói xin lỗi. Móng tay màu đỏ của cô véo vào trong lòng bàn tay.
Thời Lục không để ý tới hắn, quay đầu tiếp tục làm việc.
Hứa Túc Dã tự giễu mà nghĩ, so với việc đối chọi gay gắt, thì tốt hơn là bỏ qua.
Ban đêm, Hứa Túc Dã mơ thấy cảnh tượng Thời Lục và người thiếu niên kia thân mật.
Hắn đứng một bên nhìn, khóe mắt như muốn nứt ra, cuối cùng phát điên mà xông lên.
Tỉnh dậy, hắn há miệng thở phì phò, lại phát hiện Thời Lục không nằm bên cạnh.
Buồn ngủ cũng không còn nữa, thay thế chính là sự khủng hoảng.
Hứa Túc Dã đang muốn xuống giường tìm cô, lại nghe thấy có tiếng bước chân đang ở tới gần, một lần nữa hắn nằm lạu chỗ cũ, rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.
Hứa Túc Dã có thể nghe được, đó là tiếng bước chân của Thời Lục ở gần giường một chút.
Chỗ cạnh hắn hơi hõm xuống.
Ngay sau đó là mùi hương nhàn nhạt ngọt ngào sát lại gần hắn, bay vào trong khoang mũi hắn. Tim Hứa Túc Dã đập nhanh trong nháy mắt, hắn lo lắng sẽ bị Thời Lục phát hiện.
Có đồ vật thô ráp nào đó đặt ở cổ hắn.
Hứa Túc Dã không mở mắt ra, cố gắng giữ vững hô hấp.
Hắn cảm nhận được Thời Lục đang cầm đồ vật thô ráp nào đó để ở trên cổ hắn, cô khoa tay múa chân hai cái, cuối cùng kéo nó lại.
Một lần nữa, Thời Lục cầm vậy đồ đó đi xuống giường.
Lúc cô ở bên ngoài, Hứa Túc Dã mới mở mắt ra.
Bóng tối không bao phủ hết ánh sáng, hắn có thể nhìn thấy trong tay Thời Lục đang cầm một đoạn thanh thừng.
Thời Lục đi chân trần trên sàn nhà, cô dẫm lên màn đem yên tĩnh, rất nhẹ nhàng mà đi qua cửa. Bóng dáng của cô rất tinh tế, cẳng chân trắng gầy, nhưng lại yếu ớt.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên phát hiện, cô giống như đã gầy đi.
Tức khắc hốc mắt liền ướt, hắn cố nén lại mới không rơi nước mắt xuống.