Editor: Olwen_
Nửa mơ nửa tỉnh, Thời Lục lại mơ thấy chuyện trước kia.
Lúc tan học, bên ngoài đột nhiên mưa to.
Mưa đến không hề báo trước, trong ban có vài người không mang dù.
Thời Lục nhìn bàn chứa đầy đồ ăn vặt, nhưng không đói bụng, đột nhiên rất muốn ăn bánh rán bán ngoài trường học.
Cô thuận miệng nói "Muốn ăn bánh rán"
Có một bạn ngay gần cô hỏi: "Bây giờ sao?"
"Ừ, lâu rồi không ăn."
Ngày đó Thời Lục không biết vì sao đột nhiên hoài niệm hương vị bánh rán.
"Được, đại tiểu thư chờ một lát, tôi đi mượn dù"
Hiện tại đã tan học mười mấy phút, có dù đều đã ra khỏi cổng trường, những người còn ở lại đây đều không có dù.
"Chờ bọn họ trở về, chắc đến tiết tự học buổi tối mất, cầm dù lại đi ra ngoài mua cũng không kịp. Để tớ làm cho cậu một cái bánh rán mang về"
"Khoảng bao lâu?" Thời Lục hỏi.
"Khoảng hơn nửa giờ nữa".
"Làm đi".
Lúc này, Hứa Túc Dã bỗng nhiên đứng dậy rồi rời khỏi phòng học.
Thời Lục không để ý.
Cho đến mười phút sau, cả người Hứa Túc Dã ướt đẫm mà trở về phòng học, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một bọc nhỏ, bên trong có vài cái bánh rán còn nóng.
Tóc của Hứa Túc Dã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, nhìn ra có chút chật vật mà dán ở trên trán.
Tròng mắt hắn đen nhánh, như là bị nước mưa tẩy quá, ôn nhu mà nhìn Thời Lục.
Thời Lục không nhớ rõ lúc ấy trong lòng mình suy nghĩ cái gì, cũng không nhớ rõ hương vị của cái bánh rán kia.
Cô chỉ nhớ rõ, lấy được bánh rán, cô ăn mấy miếng liềm cảm thấy ghét bỏ, tiện tay ném vào trong thùng rác.
Muốn ăn, rất muốn ăn, nhưng hiện tại cô lại không thích nữa.
Một phen tâm ý bị Thời Lục tùy ý vứt bỏ, một chút tức giận hắn cũng không có.
Lúc Thời Lục cùng bạn bè nói chuyện phiếm, hắn yên lặng ngồi ở sau phòng học, dùng giấy lau nước mưa còn lưu lại ở trên người.
Có vài nữ sinh yêu thầm Hứa Túc Dã cho hắn khăn giấy, hắn ngẩng đầu lên, sau đó thu hồi tầm mắt, lãnh đạm cự tuyệt.
Mà Thời Lục từ đầu tới cuối, đều không có quan tâm hắn một câu.
Năm hai mươi tuổi, Thời Lục không hiểu được từ quý trọng.
Mơ thấy nơi này đột nhiên im bặt, Thời Lục bỗng nhiên bừng tỉnh, như là từ dưới mặt nước nổi lên trên, cô mở to hai mắt, mồm hô hấp liên tục.
Nhìn lên đồng hồ, cũng mới giờ.
Thời Lục nhắm mắt lại, thân hình cô đơn, cả người ướt đẫm, ngồi ở trong một góc ngẩng đầu lên nhìn cô, trước sau ở trong đầu không dứt ra được.
Cô mặc xong quần áo, rồi xuống giường, sau đó mở cửa, đi tới một hướng khác của khách sạn.
Thời Lục đứng ở trước cửa một phòng, nhẹ nhàng gõ cửa
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, đột nhiên dừng lại.
Khách sạn trang bị điện thoại, video, bên trong có thể rõ ràng nhìn ra bên ngoài.
Thời Lục đợi rất lâu, cửa vẫn chưa mở ra.
Bên trong có truyền đến tiếng bước chân đã đi xa.
Bọn họ cách một cánh cửa, yên lặng giằng co.
Móng tay Thời Lục gắt gao bóp lòng bàn tay.
Cô hít sâu một hơi, cắn răng mở miệng: "Hứa Túc Dã......"
Thời Lục định nói xin lỗi, trước kia cô đối xử với hắn không tốt.
Nhưng vừa kêu tên xong, liền không thể nói ra.
Nói thêm gì nữa? Cô chắc sẽ ở chỗ này mà khóc ra mất.
Nhưng là Thời Lục không nghĩ làm trò cười cho bất luận kẻ nào.
Sau một khoảng thời gian, bọn họ ai cũng chưa nói lời nào.
Hứa Túc Dã cuối cùng cũng không mở cửa.
Hắn trở về phòng ngủ, gọi điện thoại báo cho nhân viên phục vụ, để cho bọn họ đưa Thời Lục trở về.
"Hứa tiên sinh, chúng tôi đã đem vị kia tiểu thư kia an toàn đưa về phòng."
"Ừ" Hứa Túc Dã ngắt máy bàn
Đợi hành lang không có một bóng người, Hứa Túc Dã mới mở cửa, yên lặng nhìn về phía Thời Lục đã đứng lúc nãy.
Nơi đó còn có một khăn giấy, là do vừa rồi cô để lại.
___________
Ngày hôm sau, buổi chiều lên lớp xong, Thời Lục xem xét về căn hộ mà Vân Sáu Hàn nói tới.
Cô có để ý một căn hộ ở trung tâm thành phố, cửa sổ sát đất, đứng sừng sững lẻ loi ở trong rừng cây.
Kỳ thành là nơi tấc đất tấc vàng, ở trong tiểu khu có rừng rậm bao quanh.
Cho nên về mặt giá cả, so với nơi khác thì quý gấp mấy lần.
Thời Lục lấy chìa khóa xe rời khỏi trường học, đến căn hộ đó, cùng người môi giới đi xem toàn cảnh xung quanh căn hộ.
Cùng ở trên mạng giới thiệt không khác biệt lắm, làm cho Thời Lục rất thích.
"Căn hộ này còn phòng chứ?"
"Xin lỗi tiểu thư, đợi tôi kiểm tra một chút....tạm thời không còn phòng. Cô có thể xem các căn hộ khác chứ?"
"Tôi chỉ cần căn hộ này, có phòng thì liên hệ tôi".
"Căn hộ khác cũng không tồi, tuy rằng không ở trong rừng cây, hơn nữa giá cả cũng sẽ ít hơn một chút....".
"Tôi chỉ lấy căn hộ này" Cô không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói thao thao bất tuyệt của hắn.
Lời nói của Thời Lục quá lạnh, như là từ vụn băng mới vớt ra, cô trời sinh mang theo khí chất lạnh lùng, làm người môi giới lập tức không dám nói gì thêm.
"Được, tôi sẽ luôn giúp cô để ý căn hộ này, khi nào có phòng thì sẽ gọi cho cô".
Tạm thời không có, Thời Lục ngầm hiểu, cô cũng chờ một đoạn thời gian để chuẩn bị.
Có thể mua nổi phòng ở đây, hẳn là cũng không thiếu tiền.
Chờ xử lí cái căn hộ kia, trong khoảng thời gian này, Thời Lục vẫn tiếp tục ở trong khách sạn, không nghĩ sẽ đổi khách sạn khác.
Cô từ Vân Loan trở về khách sạn, lại phát hiện phòng của hắn trống không, hẳn là làm xong việc rồi rời đi.
Thời Lục dựa vào cửa, nhìn đống quà đang cầm trên tay, sắc mặt cũng không rõ.
Cuối cùng cô thở ra một hơi, xoay người rời đi.
________
Ở trong văn phòng làm việc, trừ bỏ Phùng Đào, còn có thêm người khác là một giáo viên nữ.
Đinh Dĩnh là giáo viên ở đây, nhưng là diện mạo khí chất đều tập trung trên người Thời Lục, thái độ của cô ta cũng không quá tốt.
Thời Lục không quá để ý.
Lúc tan làm, cô nhận được điện thoại của người môi giới, nói là chủ bên đó đột nhiên muốn cho thuê phòng ở, hỏi khi nào rảnh thì đi ký hợp đồng.
Thời Lục tính hôm nay sẽ đi.
Đeo kính râm lên, cô đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Phùng Đào đột nhiên đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã.
Nhưng khí chất của hắn quá láu cá, cho người ta cảm giác chỉ có dối trá.
Thời Lục xuyên qua kính màu đen, liếc hắn một cái, giọng điệu lạnh băng, nói "Có việc?".
Phùng Đào lại bật cười, từ trong túi lấy ra một vé xem phim điện ảnh, đưa cho Thời Lục "Thời tiểu thư, buổi tối hôm nay có rảnh không? Cùng đi xem phim đi".
"Không rảnh" Thời Lục lạnh nhạt nói xong, vòng qua người hắn rồi rời đi.
Nhưng cô không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên dừng bước chân lại.
Phùng Đào theo tâm trạng chờ mong, nhìn về phía cô.
Thời Lục hơi cúi đầu, chậm rãi tháo kính râm xuống, trước ngực là tóc đen xoăn dài, theo động tác của cô mà rung chuyển, mang đến một trận lạnh băng.
Kính râm được gỡ xuống, lộ ra một đôi mắt đào hoa, con ngươi màu nâu lại không độ ấm.
Cô nhìn về vé xem phim trong tay Phùng Đào, rồi hạ đuôi lông mày xuống "Cùng anh đi xem phim?".
Phùng Đào cho rằng cô sẽ chấp nhận, nhanh chóng đáp "Đúng thế, tôi và cô cùng nhau đi xem, đây là phim chiếu điện ảnh, đánh giá cũng không kém......".
Trong lúc hắn đang nói, Thời Lục đột nhiên cầm lấy vé xem phim từ trong tay hắn.
Cô chỉ lấy vé xem phim, cũng không đụng tới tay hắn.
Trên mặt Phùng Đào vui vẻ, còn tiếp tục nói, nhưng nhìn thấy động tác kế tiếp của Thời Lục, những lời hắn định nói đều bị nghẹn ở trong cổ họng.
Thời Lục cầm lấy vé xem phim trên tay, cũng chưa xem qua, trực tiếp dùng ngón tay trỏ và ngón cái nhéo hai bên trái phải, đem vé xem phim còn nguyên mà xé rách.
Cô xé thật sự chậm, như có mục đích cố tình làm nhục nhã người khác.
Ngón tay tinh tế thon dài, trắng nõn, xương cổ tay tinh xảo, thật là một đôi tay đẹp. Cho dù làm nhục người khác, cũng là cảnh đẹp ý vui.
Khóe môi Thời Lục mang theo ý cười châm chọc, nhìn lên trên mặt Phùng Đào như bị người ta tát một cái.
Phùng Đào trơ mắt nhìn cô đang xé vé xem phim.
Một vé xem phim bị xé thành tám mảnh giấy chỉnh tề.
Thời Lục đem những mảnh nhỏ chồng lên nhau, tùy tiện đặt ở bên cạnh trên bàn, lạnh nhạt nói "Nhớ rõ, vứt vào thùng rác".
Sau đó, cô rời đi.
"Cô làm vậy là có ý gì?" mặt Phùng Đào tức đến đỏ bừng, thẹn quá thành hóa giận.
Bước chân Thời Lục tạm dừng, đưa lưng về phía hắn, cười nhạt
Cô không để ý.
Nói xong, Thời Lục tiếp tục đi ra ngoài, màu đen dưới góc váy biến mất ở cửa, tiếng giày cao gót dần dần đi xa.
Đinh Dĩnh từ bên ngoài đi vào, thì nhìn thấy Phùng Đào đang đứng trong phòng, bên cạnh còn có một chồng vé xem phim bị xé nát, vừa rồi lại nhìn thấy Thời Lục, không khó đoán đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay cô ta cố ý đã nói nhỏ với hắn, nói cô ước được đi xem phim, nhưng không có thời gian rảnh để đi, nên rất tiếc nuối.
Đây chính là sự thật. Đinh Dĩnh vốn định dùng cách này để đối phó với Thời Lục một chút, lại không ngờ rằng cô lại phản ứng lớn như vậy.
Hơn nữa Thời Lục làm vậy, chính là không cho Phùng Đào mặt mũi, rõ ràng là không thú vị.
Trong lòng Đinh Dĩnh rất hụt hẫng.
Giống như món đồ quý giá trong mắt mình, ở trong mắt người khác lại không đáng nhắc tới.
Thời Lục đi rồi, Phùng Đào nhận được tin nhắn chuyển khoản từ cô, số tiền có thể đủ mua mười mấy vé xem phim.
Hắn ta rối rắm nửa ngày, vẫn là nhận lấy, sau đó gửi một hàng tin nhắn xin lỗi, để làm hòa hoãn một chút, lại nhận được tin nhắn từ chối từ cô.
_________
Thời Lục ngồi vào trong xe, cô đi thẳng ra tới căn hộ.
Tuy rằng cô chướng mắt Phùng Đào, nhưng nếu không phải nguyên nhân khác, cô nhiều lắm sẽ lạnh lùng từ chối, cũng không đến mức cố ý lãng phí thời gian của hắn.
Thời Lục ngạo mạn, cái gì đều phải là tốt nhất.
Đến nỗi những thủ đoạn nhỏ của Đinh Dĩnh, Thời Lục cũng lười đến để ý đến.