Gần đây Thời Lục rất kỳ lạ, có lúc cô sẽ buồn ngủ đến mức hận không thể ngủ cả ngày, nhưng lại có lúc tinh thần cô vô tận, nhiều ngày không cần ngủ cũng được.
Hứa Túc Dã nằm xuống bên cạnh cô, anh giữ khoảng cách cm, trong bóng đêm yên lặng mà nhìn cô.
Cô giống như không thay đổi, lại giống như đã thay đổi rất nhiều.
Thời Lục vẫn lạnh lùng, kiêu căng, có thói quen kỳ lạ như trước. Nhưng lại khiến anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Vì sao hôm nay cô lại hỏi vậy? Hứa Túc Dã rất để ý điều này.
Đêm khuya tiếng sấm vang lên, một vài tia sét đánh xuống, hiện lên một chút ánh sáng trong phòng.
Hứa Túc Dã biết Thời Lục sợ sấm sét, anh di chuyển cơ thể nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
Thời Lục bị cuốn vào trong giấc mơ đầy hồi ức.
Lại là cảnh cô ở nhà một mình, bên ngoài sấm sét ầm ầm. Đêm khuya, cô bị ác mộng làm tỉnh giấc, nhìn khoảng không trống vắng trên trần nhà và một vài tia chớp hiện lên bức rèm một cách dữ tợn, khiến cho cô có chút sợ hãi.
Không biết tìm ai, cho nên Thời Lục gửi tin nhắn cho Hứa Túc Dã.
Thời Lục: [Anh ở trong nhà một mình sao?]
Hứa Túc Dã rất nhanh đã trả lời: [Ừ, làm sao vậy?]
Thời Lục: [Không có gì]
Hứa Túc Dã: [Anh đến tìm em]
Thời Lục: [Tôi mở cửa cho anh]
Lúc đó vốn dĩ Hứa Túc Dã đã ngủ rồi, nhưng anh bị tiếng sấm làm tỉnh giấc.
Nhớ tới Thời Lục sợ sấm sét, nên anh đã ôm điện thoại chờ, anh nghĩ rằng có lẽ cô sẽ cần anh.
Anh sợ mình ngủ quên, nên anh đứng chân trần trên sàn nhà lạnh băng chờ, đúng thật là sau đó cô gửi tin nhắn tới.
Anh liền đội mưa to mà đi tới nhà cô.
Hứa Túc Dã ngồi ở cửa sổ sát đất, ánh mắt anh vẫn ôn hòa chuyên chú như trong con hẻm rách nát, giữa mưa bụi mờ mịt, cuối cùng lại có một ngọn đèn mờ.
Anh nói mình vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô không cần phải sợ.
Cô không đáp lời mà chỉ nằm ở trên giường rồi trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà.
Qua rất lâu cũng không ngủ được, cô hỏi anh đang làm gì.
Anh nói đang nhìn ánh trăng.
Nhưng bên ngoài mưa lớn, mây đen dày đặc, ở đâu có ánh trăng.
Cô suy nghĩ như vậy sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho dù là ngủ, Thời Lục cũng có thể cảm nhận được Hứa Túc Dã giống như vẫn luôn nhìn cô.
Sau đó, cảnh tượng trong giấc mơ bỗng nhiên thay đổi.
Thời Lục đột nhiên phát hiện cô đang ở trên một vách núi trơ trụi. Bầu trời giống như gần trong tay cô, chỉ cần cô giơ tay ra là có thể chạm vào. Đỉnh đầu là một mảnh tối tăm mờ ảo, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp ầm ầm. Dưới chân là tiếng sóng gió cuộn trào mãnh liệt, biển sâu thâm thẳm va chạm vào đá phát ra âm thanh nặng nề.
Trong mơ, cô ngồi ở trên một đỉnh núi, tóc cô bị gió lạnh thổi loạn.
"Hứa Túc Dã? Hứa Túc Dã? Anh đi đâu rồi?"
Cô la hét tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy thân ảnh của anh, trước mắt cô đều là một mảng tối đen.
Lúc sau, Thời Lục đi đến huyền nhai bên cạnh, cô cố sức mà nhìn xuống, gió thổi đến khiến cô không mở mắt ra được.
Huyền nhai: Sườn núi dốc đứng (như treo lên).
Trong bóng đêm, sóng biển như đầu của một con dã thú lớn, có thể cắn, nuốt hết tất cả mọi thứ.
Sóng biển tối tăm, giống như một con quái vật khổng lồ, mang theo sức mạnh có thể nuốt chửng mọi thứ.
Trong nước biển, có một ánh trăng đỏ lờ mờ đang lặn dưới mặt biển, đường viền xuất hiện những cạnh răng cưa rất kỳ dị.
Thời Lục ngẩng đầu lên, nhưng không nhìn thấy ánh trăng trên trời, chỉ có con đốc đứng. Dưới biển mới có mặt trăng.
Hứa Túc Dã nói muốn nhìn ánh trăng, là ánh trăng dưới biển kia sao?
Nhảy xuống mới có thể nhìn rõ hơn sao?
Hứa Túc Dã im lặng nhìn vẻ mặt Thời Lục lúc ngủ, chờ tiếng sấm dừng lại mới ngủ để tránh lúc Thời Lục thức dậy, anh đã ngủ quên rồi.
Trong bóng đêm, điện thoại của Thời Lục bỗng sáng lên.
Hứa Túc Dã theo bản năng mà nhìn qua.
Trì Việt: [Cậu có uống thuốc đúng giờ chưa?].
Nếu là tin nhắn khác, sợ rằng Thời Lục sẽ tức giận, ngay cả khi tính chiếm hữu của anh bộc phát. Hứa Túc Dã nhất định sẽ không đọc. Nhưng người nọ nhắc tới thuốc, cho nên khiến anh rất để ý.
Thời Lục uống thuốc sao?
Nhưng anh hoàn toàn không biết.
Hứa Túc Dã không do dự mà dùng vân tay của Thời Lục để mở khóa. Bấm vào tin nhắn, phát hiện tin nhắn của một người có tên ghi chú là Trì, cứ mỗi tuần là anh ta đều sẽ gửi tới một tin nhắn: [Cậu có uống thuốc đúng giờ chưa?].
Mỗi lần Thời Lục đều trả lời: [Ừ].
Hứa Túc Dã thoát khỏi tin nhắn rồi đánh dấu vào mục chưa đọc, sau đó, anh để điện thoại Thời Lục lại chỗ cũ, rồi im lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
Anh giúp cô đắp chăn rồi mới lặng lẽ đứng dậy ra khỏi phòng.
Hứa Túc Dã dùng đèn pin phát ra từ điện thoại, anh bắt đầu tìm thuốc ở trong phòng.
Đồ đạc của Thời Lục chưa thu dọn hết, tất cả đều để ở trong vali hành lý.
Thuốc đều được để ở trong một cái hộp nhựa trong suốt, nên đã bị anh dễ dàng tìm được.
Chỉ là có rất nhiều loại thuốc, giống như đã dự trữ rất lâu rồi.
Hứa Túc Dã lấy ra từ trong vali một lọ, anh dựa theo vài tia chớp ngoài cửa để nhìn thấy rõ tên thuốc.
Sự phân hủy Aripiprazole qua khoan miệng.
Thời Lục ngủ không yên ổn, tuy rằng cô không nói mê, nhưng lông mày cô vẫn nhăn lại như cũ, vậy nên cô giữ chặt Hứa Túc Dã không buông.
Hứa Túc Dã cũng ôm lấy cô, anh vỗ nhẹ từng cái rồi từng cái vào lưng cô, sau đó khẽ thì thầm.
Thời Lục gọi tên anh ở trong mơ, điều này làm cho anh vừa vui mừng và đau khổ.
Vui mừng vì trong mơ cô cũng mơ thấy anh.
Đau khổ vì trong mơ anh cũng vô dụng như vậy, không có cách nào bảo vệ cô, khiến cho cô vui vẻ.
Qua hơn mười phút, tiếng sấm đã giảm đi, cuối cùng Thời Lục cũng buông tay ra, bình yên ngủ.
Trong bóng đêm, cơ thể người bên cạnh lặng lẽ xuống giường.
Anh đóng vòi nước lại, sau đó ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
_____
Lúc rạng sáng, bên ngoài tiếng mưa đúng đùng, thỉnh thoảng có những tia sáng nhấp nháy chiếu sáng phòng vệ sinh.
Sắc mặt anh tái nhợt, con ngươi anh đen nhánh, màu môi trắng bệch, tóc đen trên trán đã ướt, trên mặt còn dính nước chưa khô, giống như quỷ trong đêm mưa.
Nửa phút sau, Hứa Túc Dã cầm khăn lông rồi trở lại phòng ngủ, giúp Thời Lục lau mồ hôi trên mặt.
Lúc bình mình, anh cầm lấy điện thoại của Thời Lục một lần nữa, anh cài một chương trình ẩn vào trong máy và ghi nhớ số điện thoại của người tên "Trì Việt" kia.
Sau đó, anh nằm xuống bên kia giường cách Thời Lục khoảng hai mươi cm, cả đêm không ngủ.
Mở mắt ra, cảnh tượng trong mơ vẫn chưa biến mất, vẫn còn trong tâm trí cô một cách rõ ràng khiến Thời Lục thất thần trong một khoản thời gian ngắn.
Thời Lục chuẩn bị xuống giường cô mới nhớ ra rằng ngày hôm qua cô ngủ chung với Hứa Túc Dã.
Cô nhìn về phía bênh cạnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.
Đi làm rồi sao?
Thời Lục cũng không quá để ý, cô mặc quần áo xuống giường như bình thường. Mở cửa phòng ngủ ra, đột nhiên nghe tiếng động phát ra từ phòng bếp.
Cô đi về hướng phát ra âm thanh thì nhìn thấy bộ dạng bận rộn làm bữa sáng của Hứa Túc Dã.
Thời gian giống như quay lại rất lâu trước kia, lúc hai người bọn họ còn ở nhà của Thời Lục. Có khi cô sẽ cố ý không ăn cơm bảo mẫu nấu, muốn Hứa Túc Dã xuống bếp làm cơm cho cô. tay nghề nấu nướng của anh từng chút từng chút một bị ép luyện ra.
Thời Lục không lên tiếng, im lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của anh rất lâu, thẳng đến khi anh nấu xong. Cầm chảo nhỏ xoay vòng đột nhiên đối diện với tầm mắt của Thời Lục.
Hứa Túc Dã đột nhiên trở tay không kịp, đôi mắt lóe lên, rất nhanh anh đã điều chỉnh lại biểu cảm, làm như không có việc gì điềm nhiên hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừ." Trước khi đi ra Thời Lục đã đánh răng rửa mặt, trang điểm xong rồi đi đến bàn ăn sau đó ngồi xuống.
Hứa Túc Dã ngồi đối diện cô, đưa chiếc sandwich vừa mới làm xong cho cô: "Cần thận bị bỏng."
Không biết có phải là ảo giác của Thời Lục hay không, luôn cảm thấy hiện tại Hứa Túc Dã có chút kỳ lạ.
Anh không phấn khởi như mấy ngày hôm qua, thay vào đó là sự bình tĩnh, làm cho con người ta rất không thoải mái. Anh lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Cô chậm rãi nhai đồ ăn, không thấy ngon miệng ăn hai miếng thì đã để xuống.
"Không thích sao?" Hứa Túc Dã thấy vậy ngẩng đầu nhìn về phía cô, lo lắng hỏi.
"Ừ." Không phải không thích, chỉ là hôm nay cô thật sự không muôn ăn.
"Muốn ăn cái gì? Anh làm cho em."
Thời Lục nhìn chằm chằm anh, cô cố ý nói "Anh làm cái gì thì tôi cũng không thích."
Nói xong, cô nhìn thấy anh mím chặt môi, hơi cúi đầu, cô đã dễ dàng dùng một câu nói để làm tổn thương anh như trở bàn tay.
Hứa Túc Dã đặt đ ĩa sandwich xuống, rõ ràng anh không sai nhưng anh vẫn nhận lỗi, ăn nói khép nép: "Xin lỗi."
Thời Lục dựa theo suy tính của bản thân mình mà tra tấn anh
Nhưng kỳ lạ ở chỗ là cô không cảm thấy vui sướng, ít nhất cô cũng không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng của cô, ngược lại chỉ làm cô cảm thấy mệt mỏi.
"Tôi đi làm." Thời Lục cảm thấy vô vị không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
"Không ăn sáng sao?" Hứa Túc Dã nhìn cô cũng đứng lên. Bởi vì động tác của anh quá vội vàng, nên chiếc ghế trong phòng ăn va chạm với nền đá cẩm thạch phát ra tiếng rít chối tai.
Thời Lục không trả lời, cô chỉ tự mình cầm lấy chìa khóa xe rồi xuống lầu.
Hứa Túc Dã ném sandwich vào thùng rác, rồi dọn dẹp phòng bếp.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho người tên "Trì Việt".
Sau khi anh nói rõ thân phận của mình, Trì Việt bán tín bán nghi hỏi.
"Thời Lục kết hôn rồi sao?"
"Ngày hôm qua, tôi và cô ấy mới vừa đi đăng ký kết hôn." Hứa Túc Dã trầm giọng nói.
Thời Lục rời đi, anh cũng không cần cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.
Anh của hiện tại ánh mắt chán chường, vẻ mặt đau khổ mà giãy dụa
Hứa Túc Dã nói tên cũng như liều lượng các loại thuốc mà anh tự nhìn thấy cho Trì Việt.
Vì để có được sự tin tưởng của Trì Việt, từ đó lấy được tình hình thật sự của Thời Lục, anh không thể không làm như vậy.
Bên kiaa im lặng rất lâu lần thứ hai mở miệng, giọng điệu Của Trì Việt trở nên có chút vội vàng: "Thời Lục cứ như vậy sẽ rất nguy hiểm, anh cần phải mau chóng đưa cô ấy đi gặp bác sĩ."
"Trước đừng nói cho cô ấy biết."
"Tại sao? Anh có biết chuyện này nghiêm trọng như thế nào không?"
"Nếu nói cho cô ấy biết thì mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn."
Hứa Túc Dã nói xong, Trì Việt á khẩu không trả lời được, anh ta không thể không thừa nhận được là Hứa Túc Dã đang nói đúng.
Vì sự kiêu ngạo của Thời Lục, nếu biết bệnh tình của mình bị người khác biết được, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, nói không chừng sẽ làm ra hành vi quá khích gì dó.
Hai người đều rơi vào im lặng. Cuối cùng, Hứa Túc Dã mở miệng trước: "Rốt cuộc là Thời Lục bị làm sao?"
"Tuần sau anh tới tìm tôi, gặp mặt tôi sẽ nói cho anh biết."
Trì Việt không quá tin tưởng Hứa Túc Dã, không yên tâm khi nói qua điện thoại
“Được.”
Tạm thời không biết được đáp án từ chỗ Trì Việt, Hứa Túc Dã chỉ có thể mang một số tên thuốc đó đến hỏi bác sĩ. Đại khái có thể biết khái quát về bệnh tình của Thời Lục.
Cũng may không phải là tâm thần phân liệt, anh nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Túc Dã không dám nói rõ chuyện này với Thời Lục, nhưng anh lại thật sự lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, nên anh đã âm thầm lắp đặt camera trong phòng.
Anh mhông dám nghĩ nếu chuyện này bị Thời Lục phát hiện thì cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Bây giờ Hứa Túc Dã chỉ có một suy nghĩ, đó là Thời Lục phải tiếp tục sống, chỉ cần còn sống, sống ra sao cũng được.
______
Mấy ngày hôm sau, mỗi buổi tối, đều là Hứa Túc Dã tới phòng Thời Lục ngủ.
Nhưng bọn họ chỉ nằm cạnh nhau trên giường, rất ít khi tiếp xúc thân mật.
Gần đây, Thời Lục nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi, cô không còn cảm giác ngon miệng nữa, tinh thần luôn ủ rủ. Cả người cô như không còn sức lực, việc đùa giỡn anh cũng không còn hứng thú nữa.
Hứa Túc Dã âm thầm lo lắng, nhưng anh không dám nói cho cô biết rằng mình đã biết được tình hình bệnh tình của cô.
Càng ngày anh càng không có cảm giác an toàn, anh rất sợ Thời Lục xảy ra chuyện nên đã gắn camera và định vị ở trên xe cô.
"Ngày mai anh đưa em đi làm đi?" Lúc ăn cơm chiều, Hứa Túc Dã thử thăm dò.
Đúng lúc Thời Lục không muốn lái xe, nên cô liền lười nhác gật đầu đáp lại.
Cô chỉ ăn một ít cơm chiều, rồi liền đặt đũa xuống, sau đó nằm ở trên sofar nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hứa Túc Dã yên lặng lẽ thu dọn bàn ăn rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ngày mai anh đưa em đi đâu?"
"Kỳ Đại."
"Em làm việc ở Kỳ Đại?" Nói đến cũng thật buồn cười, bọn họ đã kết hôn, nhưng thậm chí anh còn không biết công việc của cô là gì.
Sợ chọc giận cô, nên bình thường anh đều thật cẩn thận hỏi thăm tin tức của cô.
"Ừ." Thời Lục lười nói nhiều lời.
"Lên giường nghỉ ngơi đi." Anh muốn ôm cô lên giường.
"Không cần." Thời Lục không kiên nhẫn, cô liền nhấc chân lên đạp vào người anh một chút: "Cách xa tôi ra một chút."
Hứa Túc Dã thuận theo mà đứng dậy, rồi chuyển sang ngồi xuống ghế sofar bên cạnh.
Anh nhìn chằm chằm cô, ngay cả ánh mắt đều rất kiềm chế, vì anh sợ rằng sẽ quấy rầy cô.
________
Buổi tối trước khi ngủ, Thời Lục lấy ra mấy chai rượu từ tủ lạnh, rồi ngồi ở trước cửa sổ yên lặng uống.
Hứa Túc Dã khuyên cô, nhưng mới mở lời thì đã bị cô chặn họng: "Đừng làm phiền tôi."
Anh không dám nói nữa.
Ban ngày, Thời Lục rất ít để ý đến anh.
Lúc ngủ, cô cũng không cho anh tới gần.
Bọn họ rõ ràng là vợ chồng, nhưng so với người xa lạ thì cũng không khác là bao.
Hứa Túc Dã có thể cảm nhận được rằng Thời Lục đang cố ý đối xử với anh như vậy, là vì cô muốn trừng phạt chuyện anh bỏ đi lần trước.
Trước khi gặp mặt Trì Việt, tình hình của Thời Lục lại có thay đổi.
Cụ thể là vào thứ .
Gần đây, Thời Lục ngủ rất nhiều, nhưng hôm đó cô lại thức dậy rất sớm.
Đôi mắt cô rất sáng, đuôi lông mày khẽ nhếch, có thể thấy là tinh thần cô rất tốt.
Cô vẫn ăn bữa sáng bình thường, chưa không có kém ăn giống như trước nữa.
Hứa Túc Dã đưa cô đi làm, lúc cô bước xuống xe, còn quay lại vẫy tay với anh.
Anh nghĩ rằng bệnh của cô đang dần tốt lên, nên nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối, Hứa Túc Dã đi đón cô làm về.
Thời Lục nói rất nhiều so với ngày thường, cô còn chia sẻ cho anh những chuyện gặp phải ở trường học.
"Tôi có một học sinh rất có thiên phú, khẳng định là tương lai có thể trở thành nghệ sĩ kéo đàn cello xuất sắc."
"Hôm nay em gặp được bạn cũ học cũ hồi cấp , tên là Văn Thư Nghệ, anh còn nhớ không?"
Hứa Túc Dã chuyên tâm nhìn về con đường phía trước, tay áo sơ mi của anh kéo lên, cánh tay anh thả lỏng để ở trên tay lái xe, anh trả lời cô một cách ôn hòa: Ừ, anh nhớ rõ. Cô ấy là bạn cùng bàn với em."
"Trước kia, tôi có gặp một lần ở trường học. Hơn nữa, lần này gặp lại được, thật hay."
"Đúng vậy."
"Cô ấy nói đến tết sẽ tổ chức họp lớp, anh có muốn đi không?" Thời Lục quay đầu nhìn về phía anh.
"Em đi thì anh đi." Vừa lúc phải đợi đèn đỏ, nên Hứa Túc Dã dừng lại xe, anh thừa dịp nhìn về phía cô.
Hôm nay, Thời Lục không giống những ngày thường. Đôi mắt đào hoa của cô hơi cong, khóe môi của cô trong vô thức cũng đã cong lên.
Trong trí nhớ, rất ít khi anh nhìn thấy cô vui vẻ như vậy.
Tinh thần của anh cũng từ đó mà tốt lên, đôi mắt đen nhánh của anh cũng nổi lên ý cười.
Nhìn đèn giao thông phía trước đếm ngược, tâm tư Hứa Túc Dã khẽ động, anh thử dò hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài ăn đi?"
"Được." Đúng thật là Thời Lục đã đồng ý.
Đèn xanh sáng lên, Hứa Túc Dã liền nhẹ nhàng đạp ga, rồi đưa cô đến một nhà hàng kiểu Pháp.
Trên đường đi, Thời Lục nhìn những bóng cây vụt qua bên ngoài cửa sổ, câu được câu không mà cùng Hứa Túc Dã nói chuyện.
"Anh còn nhớ rõ không? Trước kia, gần nhà tôi có một ông cụ, trong sân trồng một vườn hoa hướng dương."
"Ừ, anh còn nhớ."
"Ông cụ ấy nói, vì để kỷ niệm ngày vợ ông ấy qua đời, chúng ta còn đi chọn hoa hướng dương."
“Anh nhớ.”
"Vậy nếu như tôi chết đi, anh cũng sẽ trồng thật nhiều hoa hướng dương cho tôi sao?"
Hứa Túc Dã đột nhiên dẫm hạ phanh lại.
Môi anh trắng bệch, con ngươi co rút lại, anh kinh hoàng nhìn cô, giọng nói run rẩy: "Thời Lục."
"Tôi nói đùa thôi." Thời Lục quay lưng về phía anh. Lúc nói ra, giọng nói của cô rất bình tĩnh.
Trong lúc ăn cơm, Hứa Túc Dã luôn lo sợ, bật an, sự chú ý của anh luôn đặt ở trên người Thời Lục.
Thời Lục lại rất hờ hững.
Có lẽ cô chỉ muốn dọa anh thôi, Hứa Túc Dã nghĩ như vậy.
Anh thà rằng đó chỉ là sự trả thù của Thời Lục, cũng không hy vọng câu nói của cô có hàm ý khác.
______
Buổi tối về đến nhà, Hứa Túc Dã ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh cô.
Thời Lục bỗng nhiên đến, cơ thể mềm mại nửa đè lên người anh.
Trong bóng đêm, hô hấp của Hứa Túc Dã trở nên có hơi hỗn loạn, đôi mắt rất sáng, chuyên chú nhìn cô.
Anh nín thở, chờ lệnh của cô.
Thời Lục chỉ mặc váy ngủ lụa rất mỏng, giữa bọn họ hầu như không có cách trở, có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau.
"Muốn làm không?" Thời Lục hỏi.
"Muốn." giọng nói của Hứa Túc Dã khàn khàn, che giấu không được kích động.
Một bàn tay Hứa Túc Dã đặt ở sau cổ cô, nhẹ nhàng sờ sạng, hơi ngẩng đầu hôn lên môi cô.
Anh nhẹ nhàng tách đôi môi của cô ra, rồi đầu lưỡi giống như lông vũ đảo qua hàm trên của cô. Anh cũng đã chuẩn bị tinh thần nếu bị cô đẩy ra bất cứ lúc nào.
Nhưng Thời Lục không đẩy anh ra, cô hiếm khi nghe lời như lúc này.
Hứa Túc Dã lật người đè lên người cô, sau đó kéo váy ngủ của cô lên, rồi nhẹ nhàng hôn cô.
“Hơi thở của anh rất nóng.” Thời Lục cười nói.
Tai Hứa Túc Dã đỏ lên, có chút quẫn bách: “Xin lỗi.”
Anh nghĩ rằng bản thân mình đã châm lửa đến cô, theo thói quen xin lỗi.
Lúc chuẩn bị bắt đầu, Hứa Túc Dã mới bỗng nhiên phát hiện thiếu đồ.
Cánh tay hắn chống ở bên cạnh người cô, đường cong sắc bén, mồ hôi theo cằm nhỏ tinh xảo mà chảy xuống: "Không có bao, để anh đi mua."
"Không sao cả." Thời Lục chủ động ôm cổ anh.
"Em đồng ý cùng anh sinh con sao?" Hứa Túc Dã dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên cằm.
Thời Lục nhắm mắt lại, mơ hồ đồng ý: "Ừ, anh nhanh lên."
"Được." đôi mắt Hứa Túc Dã sáng lên, anh thương tiếc mà hôn lên sườn mặt của cô.
Thời Lục hơi ngửa đầu, phần lưng không có dán ở trên giường, mà là cong nhẹ lên.
Mái tóc cô bị mồ hôi làm ướt đẫm, dính ở trên mặt, trong miệng phát ra những âm thanh nhỏ vụn: "Anh đoán xem, tôi có đi tìm người khác không?"
Động tác của Hứa Túc Dã dừng lại, sau đó có hơi nóng lòng cúi đầu, dính vào môi cô thấp giọng nói: "Anh không muốn biết, đừng nói."
"Anh sợ rồi?"
"Anh sợ, em đừng nói."
Tuy rằng anh cảm thấy Thời Lục có lẽ sẽ không tìm người khác, nhưng sau tất cả thì bọn họ đã chia tay bốn năm, trong thời gian đó đã phát sinh những nhuyện gì, không ai có thể bảo đảm được.
Sự thật đối với Hứa Túc Dã mà nói, không quá quan trọng. Chỉ cần cô không nói, anh có thể xem như từ trước đến giờ cô chỉ thuộc về một mình anh.
Mắt đào hoa của Thời Lục híp lại, môi đỏ cong lên. Khi cười, cô vừa hư hỏng vừa xinh đẹp.
Hứa Túc Dã không có cách tiếp tục ngụy trang trong lúc này, đôi mắt anh nhìn cô thật sâu, như đôi mắt si mê đến bệnh hoàn, giống như nguyện ý chết ở trên người cô.
"Ban đầu anh còn thích lừa gạt người khác?"
"Đúng." Hứa Túc Dã thẳng thắng thừa nhận.
Bọn họ lăn lộn đến rạng sáng rồi mới dần dừng lại.
Hứa Túc Dã ôm chặt Thời Lục, tim anh đập nhanh như sấm, anh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái hưng phấn vừa nãy.
"Ngủ đi."
"Không tiếp tục nữa sao?" Thời Lục hỏi.
"Còn muốn sao?"
"Anh không được?" Thời Lục nhướng mày, cô hoàn toàn không thèm để ý những lời này có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh.
Hứa Túc Dã không trả lời, anh chỉ dùng hành động đế trả lời cho cô.
Dc vọng của anh luôn mạnh mẽ. Trước kia, cô cũng không ham thích nhiều. Vậy nên theo thói quen, anh sẽ kiềm chế lại, nhưng hôm nay cô lại không muốn anh dừng lại.
Rất ít khi Thời Lục nhiệt tình như hôm nay.
Hứa Túc Dã không kịp suy nghĩ nguyên nhân tại sao, nên anh liền đón ý hùa theo để thỏa mãn cô đã trở thành bản năng của anh.
Lúc rạng sáng, đầu tiên cơ thể Thời Lục cảm thấy mệt mỏi, đến nửa đường cưỡng ép bảo Hứa Túc Dã rời khỏi người cô.
Anh không một câu oán hận, ôm cô đi tắm, sau đó dịu dàng ôm cô đi vào giấc ngủ.
Kỳ thật Thời Lục có hơi thích tự làm khổ mình.
Khi còn nhỏ, mỗi lần cô bị thương đều sẽ lâu lành hơn những đứa trẻ bình thường. Bởi vì cô nhịn không được mà chạm vào miệng vết thương.
Ấn miệng vết thương để khiến mình đau đớn, làm cô cảm thấy sợ, lại nhịn không được thành nghiện.
Càng quan trọng là chỉ có lúc cô bị thương sinh bệnh mới có thể có thời gian ngắn ngủi được cha mẹ quan tâm.
Phóng túng, nghiện rượu cùng hành vi ấn miệng vết thương hết lần này đến lần khác của cô không khác gì nhau.
Biết rõ không tốt cho cơ thể, lại không khống chế được. Hoặc có thể nói là biết nhưng không muốn khống chế.
Thời Lục chủ động như vậy, lúc bắt đầu Hứa Túc Dã vẫn cảm thấy vui vẻ. Nhưng hai ngày sau, nghi hoặc trong lòng anh càng lúc càng lớn.
Thời Lục quá không thích hợp, biểu hiện của cô quá mức hưng phấn, cả ngày mất ngủ, mỗi ngày chỉ ngủ ba đến bốn tiếng.
Hứa Túc Dã khuyên cô ban ngày ở nhà ngủ bù, nhưng cô giống như không cảm thấy buồn ngủ, hầu như không ngủ.
Trong lòng anh không chắc, có một lần Trì Việt gọi điện thoại đến, hẹn thời gian gặp mặt là hai ngày sau.
Buổi tối, Thời Lục đột nhiên không quấn lấy anh làm, cô lại biến thành bộ dáng tinh thần sa sút, cả người đều mệt mỏi.
Ăn uống không ngon, lười nhát ngủ nhiều, bất luận chuyện gì đều không có hứng thú.
Hứa Túc Dã thử nói chuyện cùng cô, rất ít khi được cô đáp lại. Nếu có đáp lại, cơ bản cũng chỉ vài ba câu, thái độ cũng không kiên nhẫn.
Anh có thể cảm nhận được Thời Lục không muốn để ý tới bất kỳ người nào, cô chỉ muốn chìm đắm trong cảm xúc của mình.
Gần rạng sáng, thấy Thời Lục không có ý định muốn lên giường ngủ, Hứa Túc Dã thấp giọng nhắc nhở: "Nên đi ngủ rồi."
"Phiền quá, anh quay về đi.”
"Cái gì?"
"Về phòng của anh ngủ đi." Thời Lục cau mày.
Hứa Túc Dã nắm chặt tay, anh lại buông ra một lần nữa. Giống nnhư có người bóp nát trái tim anh, khiến anh cảm thấy vừa chát lại vừa đau.
Như quay về năm trước, thái độ của cô đối với anh cũng giống như bây giờ, thay đổi rất nhanh.
Cuối cùng, anh kìm nén mọi khó chịu trong lòng rồi thuận theo cô: "Được."
Sau khi quay về, anh không yên lòng, lặng lẽ theo dõi cô.
giờ sáng, Thời Lục dựa vào cửa sổ ngủ.
Hứa Túc Dã dùng mật mã mở cửa, ôm cô lên giường, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó mới rời đi.
Ngày hôm sau Thời Lục tỉnh lại, phát hiện mình ở trên giường, trong nháy mắt liền có hơi nghi hoặc, cô nhớ rõ cuối cùng là mình dựa vào bên cửa sổ ngủ.
Có thể là uống say nhớ nhầm chăng cô nghĩ.
Buổi sáng không có tiết dạy, toàn thân Thời Lục có hơi lười biếng, chậm chạp thật lâu mới rời giường.
Kỳ thật đã rất lâu rồi cô cũng chưa trải qua cảm giác này.
Khi thì như ở trên đám mây, cả người đều rất kch thích, khi thì giống như ngã vào vực sâu, bất luận chuyện gì đều không có hứng thú.
Cô biết mình nên đi bệnh viện, nhưng cô rất ghét việc này, nên cô không hề muốn đi.
Cũng may, cô còn có thể cố gắng khống chế được cảm xúc, cô cũng không để bản thân hoàn toàn bị trạng thái này làm ảnh hưởng. Còn ngày thường, cô đối xử với Hứa Túc Dã lúc nóng lúc lạnh, cũng là bởi vì cô không muốn khống chế, nên cô chỉ nghĩ tùy hứng đối xử với anh.+
Với lại không phải mỗi ngày đều sẽ lên lên xuống xuống như vậy. Thỉnh thoảng, cô cũng có những lúc trở lại bình thường, nên anh liền nhẹ nhàng thở ra.