Thứ sáu, công ty của Khoa học công nghệ Diệp Luật tổ chức buổi hội giảng ở Kỳ Đại.
Đèn ở đại sảnh được bật sáng, học sinh tham gia rất nhiều. Toàn bộ giảng đường đều chật kín, học sinh đến muộn chỉ có thể đứng phía sau, trong tay còn cầm sơ yếu lý lịch của mình.
Người thuyết giảng đang đứng nói hùng hồn trên sân khấu, còn học sinh lắng nghe rất nghiêm túc.
Hứa Túc Dã đang sử lý công việc ở phòng nghỉ bên cạnh hội trường.
Trợ lý Diêu Lập nhẹ giọng hỏi: “Hứa tổng, tuần sau sẽ tổ chức tuyên truyền giảng giải ở Bình Đại, anh có muốn tham dự không?”
Bình Đại và Kỳ Đại là hai trường đứng đầu, thứ hạng đều ngang hàng nhau.
“Không đi.”
“Được.” Diêu Lập ghi nhớ chuyện này.
Vốn anh ta nghĩ rằng, Hứa tổng cố ý tới Kỳ Đại là bởi vì để ý tới việc tuyển dụng người mới, nên muốn tự mình nắm chặt. Hiện tại, xem ra không hẳn lad như vậy.
Có lẽ Hứa tổng chỉ muốn về thăm trường cũ.
Qua một tiếng, Hứa Túc Dã xem đồng hồ, đã là giờ phút chiều.
Anh xoa xoa mi tâm, giống như vô tình hỏi: “Có ai tới tìm tôi không?”
Diêu Lập ngẩng đầu lên từ trong đống hố sơ, rồi nhìn về hướng anh: “Chắc là không có. Thư ký Lâm cũng không liên lạc.”
Hứa Túc Dã im lặng.
“Hứa tổng, anh có hẹn với ai sao?”
“Không."
Hứa Túc Dã không tự giác mà nhăn lông mày lại, tâm trạng anh có hơi nôn nóng.
Thời gian này, chắc là Thời Lục đã dạy học xong.
Cô thật sự không đến tìm anh sao?
Thời Lục đang ở trong văn phòng điền đơn. Tuần sau, cô muốn ra nước ngoài để tham gia hội thảo dạy học, cho nên muốn nhờ các giáo viên khác giúp cô dạy học vài ngày.
Điền đơn xong, cô ngồi ở văn phòng tùy ý nhìn điện thoại, chờ Hứa Túc Dã kết thúc bên kia.
giờ chiều, tin tức từ nhóm giáo viên nhanh chống lan xa.
Bình thường Thời Lục đều bật chế độ không làm phiền, rất ít khi bấm vào nhóm xem.
Lúc thông báo tràn ngập màn hình, cô vừa lúc quay lại trang chủ bắt được một từ khóa: Diệp Luật.
Cô ấn vào nhóm, tất cả mọi người đều nói cùng một chuyện.
Hội giảng vừa mới kết thúc, thì người phụ trách của công ty Diệp Luật bị thương, do bị một bạn học nào đó ném chai nước từ trên lầu xuống rơi vào đầu, nên hôn mê ngay tại chỗ. Xe cấp cứu đã trên đường đến.
Hiện tại, trường học đang điều tra học sinh đó là ai.
"Người bị thương là người phụ trách của Diệp Luật sao?"
"Đúng vậy, không biết là giữ chức vị gì, nhưng địa vị cũng không thấp."
"Trường học chúng ta sao lại có học sinh có ý thức kém như vậy? Không biết là ném đồ từ trên cao xuống rất nguy hiểm sao?"
"Vừa rồi có một học sinh chia sẽ việc này lên nhóm bạn bè, còn có cả ảnh tất cả đều là máu, tôi đã kêu xóa bài rồi."
Nhìn thấy ba chữ “Người phụ trách” này, Trong đầu Thời Lục bỗng “ong” một chút, máu trong người cô như bị đông lại.
Trong nhóm có vài bức ảnh toàn máu, người đàn ông mặc âu phục đen nằm trên mặt đất. Toàn bộ phía sau đầu đều bị máu nhuộm đỏ.
Những thông tin hữu ích khác hoàn toàn không nhìn ra được.
Thời Lục lập tức đứng dậy, chạy tới hội trường.
Chỉ là lúc cô chạy đến, vừa lúc nhìn thấy xe cứu thương rời đi.
Xung quanh hội trường có rất nhiều người quay quanh, học sinh có giáo viên có, có cả người của của công ty khoa học công nghệ Diệp Luật.
Người của trường học và công ty Diệp Luật đang thương lượng với nhau, một số học sinh có ảnh chụp đang cung cấp manh mối, toàn bộ không gian vừa ồn ào vừa lộn xộn.
Dây báo động đã được giăng lên, chỗ xảy ra sự cố đã được khoanh tròn lại không để cho mọi người đến gần.
Thời Lục ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Hứa Túc Dã, nhưng vẫn không tìm được anh.
Đôi mắt cô xuyên qua khe hở của đám người, nhìn thấy vũng máu ở trên miếng gạch màu xám. Là một màu đỏ sẫm đặc đến nổi không chảy ra được, giống như một thùng sơn bị đổ.
Thời Lục lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Túc Dã, tiếng “tút tút tút” như có quy luật mà vang lên, cuối cùng cũng không có người nghe máy.
Trước mắt Thời Lục dần dần biến thành màu đen, chân bỗng nhiên mềm nhũn. Suýt nữa thì té ngã, cô nhanh chống đỡ lấy cái cây bên cạnh.
Bóng cây rung rinh bao quanh người cô, làm cô cảm thấy râm mát nhưng lạnh băng.
Thời Lục hỏi vài học sinh, biết được người bị thương đã được đưa đến Tam Viện. Cô lập tức bắt xe đi qua.
Cô lảo đảo xuống xe, hỏi phương hướng của phòng cấp cứu rồi chạy nhanh đến.
Thời Lục ở trong bệnh viện nhìn thấy Hứa Túc Dã.
Không phải ở trên giường bệnh, mà là ở ngoài phòng cấp cứu.
Bộ âu phục trên người anh thật gọn gàng, áo sơ mi ít khi xuất hiện nếp nhăn. Anh đang chăm chú nhìn về hướng phòng cấp cứu, dưới ánh đèn trong bệnh viện làn da anh càng trắng hơn. Ánh mắt khép hờ che nửa đồng tử, thân hình cao gầy, môi hơi đỏ.
Không ngờ nhìn thấy Thời Lục, phản ứng đầu tiên của Hứa Túc Dã chính là mình bị hoa mắt.
Anh nhìn chằm chằm Thời Lục, Thời Lục cũng nhìn chằm chằm anh, đôi mắt không hề chớp mắt một cái.
Trong hành lang sáng ngời, có rất nhiều nhân viên y tế đi qua bên người bọn họ.
Làm thế nào có thể miêu tả được khoảnh khắc khi nhìn thấy Hứa Túc Dã bình an vô sự.
Giống như đột ngột từ đỉnh núi rơi xuống, thời điểm sắp rơi xuống điểm cuối cùng đầu rơi máu chảy. Bất ngờ cơ thể bị một sợi dây kéo lên.
Sau đó từ chết đi sống lại, cuối cùng được cứu.
Hứa Túc Dã thấy được vẻ mặt kinh hoảng và sợ hãi của Thời Lục, cô rất ít khi có biểu tình như vậy.
Trong trí nhớ, lần duy nhất nhìn thấy cô như vậy là lúc anh rơi xuống nước. Thời Lục luôn rất sợ cô xảy ra chuyện.
Trên mặt Thời Lục bây giờ giống như không còn chút máu, sau đó cô nặng nề mà thở ra một hơi, thiếu chút nữa đã xụi lơ trên mặt đất.
Hứa Túc Dã còn chưa kịp suy nghĩ, đã đi lên đón lấy cô.
Thời Lục thuận thế dựa vào trước ngực anh, nhắm mắt lại. Để giảm bớt tim đập nhanh bởi vì vừa rồi chạy bộ quá nhanh, cho nên hiện tại phổi không đủ không khí.
"Người bị thương là ai?” Lúc hơi thở ổn định lại, Thời Lục nhấc lông mi lên nhìn về phía anh.
"Người phụ trách thông báo tuyển dụng.” Hứa Túc Dã thấp giọng giải thích.
Người phụ trách này và Hứa Túc Dã trước đó có quen biết, quan hệ của hai người cũng không tồi, cho nên anh mới xuất hiện ở chỗ này.
Đôi môi tái nhợt của Thười Lục giật giật. Từ lúc biết được một người bên Diệp Luật xảy ra chuyện, não cô gần như luôn trong trạng thái trống rỗng, tại một khắc này cuối cùng nó cũng đã hoạt động bình thường lại.
Lúc đó Thời Lục nghĩ rất đơn giản, Hứa Túc Dã là người có chức vị cao nhất, có lẽ người khác nhầm anh là người phụ trách.
Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, cho dù lúc bắt đầu có người hiểu lầm như vậy sau đó tin tức lan truyền cũng sẽ có học sinh nhận ra anh.
Nói cho cùng thì trước đây Hứa Túc Dã cũng đã đến Kỳ Đại, đã có rất nhiều người cố ý đến để nghe buổi tọa đàm của anh. Với lại hơn nữa ngoại hình của anh xuất sắc như vậy, dễ bị người khác quên đi thật không có đạo lý.
Lo lắng quá sẽ bị loạn, điều này không phải không có lý.
Thời Lục gật đầu: “Anh muốn tiếp tục ở đây đợi sao?”
“Ừ.” Hứa Túc Dã lo lắng mà nhìn về phía cô: “Để anh kêu trợ lý đưa em về trước."
Thời Lục không từ chối.
Đây là chuyện của công ty của Hứa Túc Dã, mối quan hệ của cô và Hứa Túc Dã không công khai. Ở lại đây thật sự không thích hợp.
Cô rời khỏi vòng tay của Hứa Túc Dã, sau đó, cô đứng vững lên một lần nữa.
Cuối cùng, anh không nhịn được hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao.”
Trợ lý Diêu Lập rất nhanh đã đến, anh trả lại chiếc điện thoại màu đen cho Hứa Túc Dã: “Hứa tổng, đây điện thoại của anh. Vừa rồi có rất nhiều cuộc gọi đến, đúng lúc tôi đang thanh toán viện phí, lại có nhiều người nên tôi không nghe thấy."
Hứa Túc Dã nhìn màn hình đang phát sáng, là một dãy số không có tên. Nhưng dãy số này anh đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Ánh mắt anh di chuyển, rồi lập tức nhìn về phía Thời Lục, nhưng Thời Lục lại không nhìn về phía anh.
Vẻ mặt của cô lạnh nhạt, dùng tay vén một chút tóc ở thái dương. Cứ như vậy mà đứng ở bệnh viện, có vẻ như không ổn cho lắm.
Diêu Lập chưa từng gặp Thời Lục, nên ánh mắt tò mò của anh ta từ trên người cô lại chuyển sang Hứa Túc Dã.
Hứa Túc Dã kêu Diêu Lập đưa Thời Lục về.
“Được, đưa đến chỗ nào?”
“Nhạn Lai Vân Loan."
Ánh mắt Diêu Lập nhìn về phía Thời Lục lập tức có chút biến hóa.
Thời Lục và Hứa Túc Dã đều không giải thích.
Trước khi đi, Thời Lục nhẹ nhàng gật đầu với Hứa Túc Dã, sau đó xoay người rời đi.
Gần giờ đêm, Hứa Túc Dã mới trở về.
Anh cũng không phải luôn ở bệnh viện đợi, sau khi người bị thương qua cơn nguy kịch. Anh đã quay lại công ty để xử lý công việc.