Thời Lục ngồi ở văn phòng soạn bài.
Rõ ràng đều là chuẩn bị những nội dung cô sớm thuộc nằm lòng, cần phải rất dễ dàng làm xong mới đúng nhưng cô lại không có ý tưởng.
Thời Lục không ép buộc bản thân nữa. Từ chỗ ngồi, cô đứng lên, rồi đi vào phòng tắm ở cuối hành lang.
Rửa tay xong, cô đứng trước cửa sổ. Vốn dĩ theo thói quen, cô muốn hút một điếu thuốc. Nhưng nghĩ đến đây là trường học, cuối cùng vẫn không làm.
Văn phòng ở lầu , cửa sổ hướng về phía rừng cây nhỏ. Chỉ là thời tiết mùa này thân cây trắng xám lá đã rụng hết rồi.
Nhìn xa hơn, sân vận động phía đông được bao lại bởi một tấm lưới xanh, hiện ra trước mắt mà không hề có nơi trú ẩn nào hết.
Đường băng nhựa đỏ, bãi cỏ màu xanh, hai bên là sân bóng rổ và cầu lông.
Mùa đông lạnh lẽo, có mặt trời nhưng không ấm. Rất nhiều thiếu niên đang độ tuổi thanh xuân chơi đùa trên sân vận động, người đầy mồ hôi.
Thời Lục nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên cô có chút hâm mộ.
Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ trải qua những khoảnh khắc như vậy.
Hôm đó, Hứa Túc Dã hỏi cô, năm đó tại sao lại ra nước ngoài.
Cuối cùng, cô vẫn không nói đáp án cho anh biết.
Anh nói là để cô nghĩ một chút, rồi quyết định nói như thế nào.
Gần đây, không biết tại sao, cô bắt đầu ghét việc dạy học, và trường học.
Điều này thúc đẩy đáy lòng Thời Lục bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của một số việc.
Đang chuẩn bị về văn phòng, thì điện thoại cô bỗng vang lên.
Khủy tay của Thời Lục đang đặt trên bệ cửa sổ, nên cô tiện tay trượt lên nghe. Mặt trời ngày đông ấm áp tỏa sáng rơi vào trên người cô. Làn da của cô gần như trong suốt, ngay cả lông tơ cũng không quá rõ ràng.
Giọng nói của Từ Song phát ra từ điện thoại: “Lục Lục, con suy nghĩ đến đâu về chuyện đó rồi? Đã kéo dài nửa năm rồi, con không thể để người ta đợi mình.”
“Con nói rồi, con không muốn đi.” Giọng nói của Thời Lục lạnh nhạt.
“Cơ hội này không có nhiều đâu, bỏ qua lần này, vậy thì sau này muốn có một cơ hội cũng rất khó.”
“Mẹ không muốn lãng phí tài năng âm nhạc của con. Nếu có một người thầy nổi tiếng, trobg tương lai, con sẽ suôn sẻ hơn.”
Thời Lục nghe thấy vậy, liền nhăn mày lại. Cô không nhịn mà được cắt ngang lời của bà: “Người đó có quan hệ kinh doanh với nhà chúng ta, phải không?”
Giọng nói của Từ Song bỗng nhiên im bật.
Qua một lúc, bà có chút xấu hổ, nên liền tiếp tục nói: "Có giao dịch kinh doanh. Nhưng quan trọng nhất là điều này rất có lợi cho con. Nếu như có hại với con, mẹ chắc chắn sẽ không để con đi.”
Thời Lục rủ mắt xuống, giọng nói rất nhẹ: “Con biết rồi.”
“Lục Lục, con suy nghĩ cho tốt, khi nào quyết định thì gọi điện cho mẹ. Mẹ sẽ nói với ba con nhanh chóng hẹn thời gian, rồi tranh thủ làm xong trước năm mới.”
Giọng điệu của Từ Song dường như đã nghĩ rằng nhất định Thời Lục sẽ đồng ý.
Tắt điện thoại, Thời Lục im lặng nhìn vào viên đá bên bệ cửa sổ.
Vài ngày trước, Thời Thanh Duyên đăng trên vòng bạn bè, mặc dù đã xóa đi, nhưng vẫn bị Thời Lục nhìn thấy.
Cô nhận ra một trong số những người bọn họ. Vậy nên cô mới biết, hóa ra ba mẹ luôn thuyết phục cô nhận thầy, nhưng tất cả là vì tranh thủ lợi ích gia tộc.
Nói là vì tương lai của cô, nhưng nếu người đó không hề có bất kỳ liên quan gì đến việc kinh doanh của nhà họ Thời, bọn họ sẽ tích cực như vậy sao? Sau gần nửa năm thuyết phục, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc.
Sau khi rời đi, Thời Lục lại nhìn về phía sân vận động.
Dưới nắng ấm và gió lạnh, trên sân không chỉ có những người trẻ tuổi mà còn có những gương mặt lớn tuổi.
Bất kể là tuổi gì, đều có tư cách tùy hứng bừa bãi.
Gần cuối kỳ, Thời Lục rất bận nhiều việc.
Việc soạn bài ngược lại đã được tạm dừng, điều quan trọng nhất chính là phải hoàn thành việc đánh giá học sinh trước.
Mặc dù bận rộn, mỗi ngày về đến nhà Thời Lục vẫn đi vào phòng sách. Chủ động tìm hiểu những kiến thức không liên quan đến chuyên ngành và công việc của cô.
Dưới sự hướng dẫn của Hứa Túc Dã, cô đã tiến vào giai đoạn nhập môn lập trình.
Thời Lục rất thích ở một mình.
So với việc biểu diễn trên sân khấu cùng những người khác, cô cành thích ở một mình trong phòng sách yên tĩnh giải mã, nghiên cứu từng thuận toán khó.
Dựa theo yêu cầu đối với giáo viên của Học Viện m Nhạc Kỳ Đại, vốn dĩ nên ở kì nghĩ tham gia vài buổi hòa nhạc.
Nhưng một số ban nhạc ở Kỳ Thành đưa cho cô cành ô-liu, cuối cùng đều bị cô từ chối.
Hiện tại, về âm nhạc và biểu diễn, cô đều không hề có chút hứng thú nào. Nếu ép buộc bản thân tham gia, thì chỉ khiến bản thân cô khó xử, làm khó người nghe mà thôi.
May là các lớp học của kỳ này đều đã kết thúc, cô có thể nghỉ ngơi một lúc không cần vội vàng điều chỉnh trạng thái.
Chỉ là---
Thời Lục cúi đầu, nhìn thấy cái bàn trước mặt mình để vài cuốn sách về phép tính, bỗng nhiên cô cảm thấy trạng thái của cô sẽ không bao giờ được điều chỉnh lại.
Đinh Dĩnh từ ngoài bước vào, liền nhìn thấy Thời Lục đang làm việc. Cô ta có hơi do dự, cuối cùng vẫn dừng lại trước bàn làm việc của cô.
Thời Lục nhướng mày, rồi nghi hoặc nhìn cô ta.
“Cái đó, cô giáo Thời, hiện tại cô đang bận sao?” Đinh Dĩnh có hơi hồi hộp. Từ lúc cô ta và Thời Lục xé rách mặt thì chưa từng nói chuyện, đây là lần đầu.
“Có chuyện gì?”
“Viện trưởng kêu cô đến văn phòng một chuyến.”
“Biết rồi.”
Thời Lục đứng lên đi lên văn phòng của viện trưởng trên lầu.
Cô chỉ đến nơi này có một lần là lúc cô mới được nhận vào trường.
Thời Văn Viễn và viện trưởng Học Viện âm nhạc Kỳ Đại có chút quen biết, Thời Lục xem như đi một nửa cửa sau để vào được. Tất nhiên, dựa vào năng lực của bản thân, cô cũng có đủ tư cách để tiến vào học viện này, chỉ là có quan hệ thì mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ hơn.
Thời Lục vốn nghĩ rằng, viện trưởng tìm cô là nói về việc bắt đầu học kỳ mới. Nhưng không ngờ rằng, ông ấy mở miệng là thay Thời Văn Viễn thuyết phục cô đi học.
Viện trưởng không phải là xuất phát từ phương diện lợi ích, chỉ là đơn thuần không muốn lãng phí thiên phú âm nhạc của Thời Lục. Còn hi vọng cô có thể phát triển tốt hơn. Vậy nên khi Thời Văn Viễn mở miệng nhờ vả, ông ấy lập tức đồng ý.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Bất kể viện trưởng khuyên nhủ như thế nào, Thời Lục cũng không mặn không nhạt mà đáp lại.
Thời Lục là một người kiêu ngạo như vậy, càng nhiều người khuyên nhủ cô cùng một chuyện trong lòng cô càng bài xích chuyện đó.
Vốn dĩ chỉ có phần bài xích, sau đợt khuyên nhủ của những người này thành công tăng lên bài xích phần.
“Tôi nhắc nhở em một chút, nếu như học kỳ sau em không mở môn tự chọn, áp lực dạy học trong học kì tới rất lớn đến lúc đó có thể em sẽ rất bận.”
“Tôi sẽ thu sếp tốt.”
Trở về phòng làm việc, Thời Lục bắt đầu cầm tài liệu giảng dạy của khoa âm nhạc, không bao lâu, cô đã đặt quyển sách xuống, cuối cùng vẫn cầm quyển sách bên cạnh lên.
Có một vở nhạc kịch mà Thời Lục rất thích, đúng lúc được biểu diễn tại nhà hát của Kỳ Đại.
Hứa Túc Dã đã sớm đặt vé trở về.
Buổi tối, Thời Lục quay lại xem vé để trên bàn, ngạc nhiên nói “Sao anh lại mua cái này?”
“Nghĩ rằng em sẽ thích.”
“Tôi thật sự rất thích.” Thời Lục cong môi cười.
Sau đó, cô lấy ra từ trong túi xách hai tấm vé: “Nhưng tôi cũng mua rồi.”
Hứa Túc Dã choáng váng, đặc biệt lại trùng hợp đến bất ngờ như vậy.
“Em muốn đi cùng anh?” Đôi mắt của anh sáng lên.
Thời Lục đặt vé lên bàn, rồi nhẹ nhàng đáp:“Ừ.”
Cô chỉ vào vé trên bàn: “Nhiều vé như vậy, thì phải làm sao bây giờ?”
“Để anh giải quyết.”
“Được.”
Ăn cơm xong, Thời Lục lại đi vào phòng sách.
Trên thực tế khó khăn nhất chính là lúc vừa bắt đầu, lúc đó cái gì cũng không hiểu.
Song song với việc cô học được càng ngày càng nhiều thứ, cũng dần dần có khả năng giải quyết một số vấn đề một mình. Chỉ có gặp phải câu hỏi khó, mới cần đến sự giúp đỡ của Hứa Túc Dã.
Cô ở bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại sử dụng máy tính.
Hứa Túc Dã ngồi đối diện cô, chuyên tâm sắp xếp giải quyết việc của công ty. Nếu phải họp qua video, anh sẽ cầm máy tính qua phòng cho khách kế bên, họp xong thì sẽ lặng lẽ trở về.
“Giúp tôi giải thích mấy câu hỏi này.”
“Được.”
Hứa Túc Dã đi đến sau lưng cô, đứng giúp cô giải thích, cô gần như được anh ôm vào lòng.
Giải thích xong câu hỏi, thời điểm Thời Lục nhìn thời gian đã rất khuya rồi.
Cô trực tiếp ngửa người ra phía sau, dựa vào người Hứa túc Dã.
Anh đỡ lấy cô một cách chắc chắn.
Thời Lục chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đen, lộ ra bờ vai trắng sáng rơi vào lòng bàn tay ấm áp của Hứa Túc Dã.
Anh cúi đầu từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, tầm nhìn không hề bị cản trở. Giọng nói bỗng nhiên trở nên khàn khàn trầm thấp, mang theo một chút ý tứ mê hoặc “Không học nữa sao?”
“Nên nghỉ ngơi rồi.” Thời Lục trực tiếp đưa tay hai ba cái đã gỡ được thắt lưng của anh.
“Muốn về phòng ngủ không?”
Thời Lục nhướng mày “Phòng sách không được?”
Hứa Túc Dã cười nhẹ, rồi hôn lên trán cô một cái nói: “Được.”
Lúc anh cười lên nhìn rất đẹp, có kiểu dễ bảo bnh hoạn. Cằm tinh xảo, môi đỏ nhạt, đôi mắt đen sâu, giống như củi ướt đang lặng lẽ bốc cháy.
Quên mất đã nhìn thấy ở đâu, củi ướt sau khi bốc cháy rất dễ dàng tạo ra tia lửa.
Thời Lục không nhịn được nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh xuống bằng mình, sờ lên yết hầu của anh, nhẹ nhàng lim mt hai lần.
Cô muốn nhìn thấy tia lửa nổ tung trong mắt anh.
Hô hấp của Hứa Túc Dã lập tức trở nên dồn dập, anh dễ dàng bế cô lên đặt lên bàn sách.
Anh đứng trước mặt cô, cách tay để phía sau khóa đầu gối của cô lại.
Vuốt v xong, nhưng Thời Lục lại không giống như trước đây lập tức đi tắm.
Cô yên lặng nằm trong vòng tay của anh, cái gì cũng không làm, chỉ dựa vào lòng ngực của anh nghe tiếng tim đập vững vàng.
“Anh thích như thế này đúng không?” Thời Lục hỏi.
Dựa theo quan sát của cô, cô phát hiện Hứa Túc Dã rất thích sau khi vuốt v xong ôm cô một chút.
Ngón tay của Hứa Túc Dã nhẹ nhàng chuyển động trên tóc cô, rồi dịu dàng xoa nhẹ.
“Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Thích.” Thành thật nói xong, Hứa Túc Dã cúi đầu ở bên má cô, rồi hôn một cái.
“Có phải anh có sở thích đặc biệt gì với da không?”
Động tác xoa nhẹ tóc cô của anh dừng lại, cơ thể hơi cứng lại, vô thức nói dối: “….Không có.”
Vừa nói xong, một cơn đau đột ngột ở xương quai xanh truyền tới.
Là Thời Lục cắn anh một cái.
“Nói dối.”
“Đúng.” Hứa Túc Dã dùng tay siết chặt cô, cảm nhận được sự ấm áp trên làn da của cô.
Thời Lục có thể không bao giờ hiểu được, anh đối với cô có một loại say đắm bnh hoạn.
Không chỉ là sở thích đặc biệt với da nữa.
Anh muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy Thời Lục, ôm cô, muốn bỏ cô vào túi khóa lại trong tim.
Say mê của Hứa Túc Dã đối với Thời Lục, thật sự là không liên quan gì đến sắc-tình.
Nhưng tình cảm quá mạnh mẽ cuối cùng vẫn dùng cách chiếm hữu cô để thực hiện vui vẻ nhất.
Mọi việc như mong đợi, Thời Lục không quá bất ngờ, chỉ là bình tĩnh nói: “Sau này, anh không cần cái gì, cũng không nói, thì đều giấu trong lòng đi.”
“Anh sẽ thay đổi.”
Bọn họ lặng lẽ ôm nhau.
Qua một lúc, Thời Lục mở miệng trước phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Hứa Túc Dã, có thể tôi sẽ mãi mãi không thể học được cách yêu anh.”
Động tác vuốt v cô của anh tạm dừng lại.
“Nhưng tôi sẽ cố gắng học cách đối tốt với anh.”
Thời Lục nghe thấy Hứa Túc Dã hít sâu một hơi, sau đó chậm chậm thở ra.
Anh nói: “Được.”
Sắp nghỉ làm, Thời Lục đang chuẩn bị thu đọ mọi thứ rời đi, bỗng nhiên nhận được điện thoại của anh trai.
Cô đi đến cửa sổ cuối hành lang, nhìn ra sân vận động được bao phủ bởi hoàng hôn, đưa điện thoại lên tai.
Ráng chiều màu quýt, tà dương rực rỡ, trên sân trường trên sân trường vẫn ồn ào.
Đa số thời gian Thời Lục đều nghe người bên kia nói.
Một lúc sau, cảm xúc của cô bỗng nhiên kích động. Sau đó, cô không kìm nén được nữa, mà kích động nói ra rất nhiều lời.
Một cơn gió lạnh thổi qua
“Tạm biệt.”
Gác máy điện thoại, Thời Lục gửi cho Hứa Túc Dã một tin nhắn. Kêu anh đi xem nhạc kịch một mình trước, cô còn có việc khác.
Hứa Túc Dã lập tức gọi điện thoại qua, Thời Lục nghe máy.
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh không giống bình thường “Tôi có việc, anh đi xem một mình đi.”
“Anh đi cùng em.” Hứa Túc Dã ngồi trong xe, cách tay thả lỏng trên tay lái.
“Không cần.”
“Nếu không anh đến đón em đi ăn tối trước.”
“Không cần đâu.”
Nói xong Thời Lục cảm thấy lời nói của mình quá mức cứng rắn.
Cô rõ ràng đã đáp ứng với anh, sẽ cố gắng học cách đối tốt với anh.
Thế là Thời Lục tỉ mỉ nghĩ lại, lần nữa mở miệng. Rất không quen nói ra những lời an ủi: “Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi chỉ có chút chuyện cần làm thôi. Bộ nhạc kịch này lúc trước tôi đã xem qua, rất thích, anh cũng đi xem đi.”
Bên kia Hứa Túc Dã trầm mặc một hồi, hỏi: “Em muốn làm cái gì? Có nguy hiểm không?”
“Không có, việc tôi đã hứa với anh sẽ không nuốt lời.”
“Được.”
“Hứa Túc Dã đợi anh về nhà, tôi sẽ nói cho anh nghe tất cả mọi thứ.”
“Được.”
Hứa Túc Dã gác máy điện thoại, ngồi trong xe đợi rất lâu, quả nhiên không đợi được Thời Lục đi ra.
Anh kéo cửa kính xe lên, khởi động xe rồi rời khỏi Kỳ Đại.