Tết sắp kết thúc, Thời Lục tự mình đi đến ngôi miếu hoang vắng đó.
Nguyện vọng của cô hoàn toàn giống như trước đây, vẫn là điều đó nhiều năm như vậy rồi nhưng không hề thay đổi.
- Nguyện cho Hứa Túc Dã bình an vui vẻ-
Những dòng chữ này được viết ra một cách cẩn thận, Thời Lục treo mảnh vải ghi điều ước lên cây, thành tâm cầu nguyện xong rồi mới rời khỏi ngôi miếu.
Bởi vì dự định sẽ thi nghiên cứu sinh nên vấn đề học tập của Thời Lục không hề dễ dàng, đại đa số thời gian đều ở nhà nổ lực học tập.
Thậm chí nếu không thi đậu, cũng có thể trả tiền cho những lớp học đặc biệt nhưng Thời Lục lại không muốn làm như thế. Việc cô thích cô hi vọng có thể cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt nhất có thể.
Hứa Túc Dã đối với quyết định này của cô cũng rất ủng hộ. Cô không cần tiếp xúc với người ngoài, rất hợp ý anh.
Ngày này, Thời Lục đang ở phòng sách đọc sách. Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Hứa Túc Dã.
“Thời Lục, em có ở nhà không?”
“Đang ở nhà.”
“Hôm nay trợ lý của anh có chút việc trên bàn trong phòng sách có để một tập tài liệu, em có thể giúp anh mang qua được không?”
Hứa Túc Dã nói xong câu này, bên này Thời Lục rơi vào trầm mặc.
Anh hồi hợp đợi một lúc.
Đợi khoảng chừng nửa phút, anh mới nghe thấy tiếng cười nhẹ của Thời Lục: “Ba người trợ lý anh cũng không đủ dùng sao?”
“Được, em đưa qua giúp anh.”
“Làm phiền em rồi.”
Thời Lục tắt điện thoại, trước khi ra ngoài cô nhìn thấy một vòng xanh đen dưới mắt mình vì vậy đã ngồi trước gương để trang điểm.
Đối với lí do tại sao dưới mắt cô có vòng xanh đen đó còn không phải vì Hứa Túc Dã điên cuồng đem qua sao. Dĩ nhiên bản thân Thời Lục cũng cảm thấy thích thú vui vẻ, nếu như không phải như thế cô cũng không muốn tiếp tục. Hứa Túc Dã tuyệt đối sẽ không ép buộc cô.
Cô cầm tập tài liệu lên, lái xe đến tòa nhà Diệp Luật.
Mấy năm trước du học ở nước ngoài, Thời Lục rất hay đi diễn, mở buổi hòa nhạc tích góp được một khoản tiết kiệm.
Chiếc xe này cô đã mua bằng tiền của mình, không phải người của nhà họ Thời bỏ tiền ra. Vì vậy cô không đưa trở lại.
Lái xe vào bãi đậu xe, lúc đi ra. Thời Lục nhìn thấy Hứa Túc Dã đang đứng đợi trước cửa.
Nhân viên qua lại xem ông chủ đợi người đến, đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Ánh mắt của rất nhiều người đều lén lút nhìn về hướng của anh, nhưng anh hoàn toàn không cảm thấy. Chăm chú nhìn chằm chằm vào hướng Thời Lục đến.
Đợi Thời Lục đi ra khỏi bãi đậu xe, ánh mắt của anh lập tức biến thành dịu dàng nhanh chân bước về phía cô.
Đến gần mới phát hiện, hôm nay cô cô đặc biệt trang điểm khi ra khỏi nhà còn là trang điểm đầy đủ các bước.
Bởi vì trời sinh cô có ưu thế làn da trắng, thêm nữa các đặc điểm trên khuôn mặt cũng tốt, quần áo cũng tốt. Nên cho dù Thời Lục không trang điểm, thì lúc đi trên đường cũng thu hút rất nhiều ánh mắt rồi.
Là ngoại người đẹp rất thu hút mắt nhìn.
Sau khi trang điểm xong, vốn dĩ cô có vẻ ngoài sáng sủa càng trở nên sống động nhiều màu sắc hơn.
Trái tim của Hứa Túc Dã ngay lập tức trỗi dậy cảm giác nguy cơ.
Đi đến trước mặt Thời Lục, anh hôn lên má cô một cái. Sau đó tự nhiên đưa tay ra giúp cô chỉnh lại khăn quàng cổ.
“Nóng, dừng có kéo lên như vậy.” Thời Lục ngăn hành động của anh lại.
Sau đó thì nhìn thấy trong mắt anh hiện lên vẻ khẩn trương và phòng bị.
Lúc học đại học, anh luôn có loại ánh mắt như thế này.
Ngay lập tức Thời Lục hiểu rõ, anh lại luôn không có cảm giác an toàn sợ cô bị người khác cướp mất.
Cô đành bất đắc dĩ kéo chiếc khăn quàng cổ lên một chút, che nửa khuôn mặt dưới lại.
Lúc này Hứa Túc Dã mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh nắm lấy tay cô, cùng nhau tiến vào đại sảnh bước đi hơi vội vàng.
Thời Lục có thể cảm nhận được, trong nháy mắt khi bọn họ tiến vào tầm mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều chuyển hướng nhìn sang, đặt trên người cô.
Sau khi bọn họ rời đi, còn nổ ra một cuộc tám chuyện rất sôi nổi.
Tiến vào trong thang máy, thái độ của Hứa Túc Dã chậm rãi thả lỏng không còn lo lắng giống như lúc trước nữa.
Thời Lục khoanh tay buồn cười nhìn anh “Lần sau em ra ngoài có cần mang khẩu trang không?”
Hứa Túc Dã nhìn sang, mặc dù không mở miệng nhưng ánh mắt rõ ràng như đang hỏi “Có thể không?”
“Không thể nào.”
Anh mím môi có vẻ như là hơi thất vọng.
Dung túng của Thời Lục đối với Hứa Túc Dã cũng có giới hạn, không thể nào vì anh mà làm cho cô không thoải mái.
Hứa Túc Dã cũng biết điểm này, cho nên rất biết đúng mực không nhắc lại nữa.
Rất nhanh, thang máy đã đi đến đỉnh của tòa nhà.
Đây là lần thứ hai Thời Lục đi đến văn phòng của Hứa Túc Dã.
Cùng lần trước không giống nhau chính là, lần này trong văn phòng to như vậy chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Mới vừa đẩy cửa vào, tầm mắt của Thời Lục bị thu hút bởi một đồ vật mới lạ.
Chiều cao khoảng nửa người, đen tuyền đầu có hình chữ nhật, cơ thể cũng hình chữ nhật, phía dưới còn có bánh xe, có thể tự do di chuyển.
Khoảng khắc khi nhìn thấy Thời Lục, màn hình của người máy phát sáng. Phát ra âm thanh máy móc không chút chập chờn: “Xin chào chủ nhân, tôi là người máy của ngài, Tiểu Dã.”
Thời Lục rất chắc chắn, đó là phản ứng khi nó nhìn thấy cô. Trước đó nó nhìn thấy Hứa Túc Dã xuất hiện, nó không hề tự khởi động.
Trên người nó có lẽ được trang bị hệ thống nhận dạng hình ảnh tiên tiến.
Thời Lục nhướng mày, nghe nó trịnh trọng giới thiệu bản thân gọi là “Tiểu Dã”, cô liền cảm thấy hơi mắc cười.
“Tiểu Dã?” Cô thử gọi nó.
“Tôi ở đây.”
“Cậu có thể làm gì?”
“Chủ nhân tôi có thể trở thành người quản gia trí năng, tôi còn là kỹ sư thuật toán có bằng thạc sĩ sở trường là thuật toán hình ảnh, thuật toán tầm nhìn, NLU đạt đến NLP…
NLU, NLP mình cũng không hiểu là cái gì bạn nào biết thì comment cho mình biết với nhé.
____
Thời Lục hỏi Hứa Túc Dã: “Đây là do anh làm ra sao?”
Thời Lục mới vừa hỏi xong, Hứa Túc Dã vẫn chưa trả lời, thì người máy đã tự mình giành trả lời trước: “Đúngv, người tạo ra tôi là Hứa Túc Dã. Anh ấy là bố tôi. Chủ nhân, nếu như anh cho phép, tôi có thể coi cô ấy là mẹ của tôi được không?”
Bàn tay buông xuống bên người của Hứa Túc Dã nhẹ nhàng nắm chặt, bên tai bỗng nhiên đỏ lên.
“Tại sao?” Thời Lục hỏi.
“Bởi vì cô và Hứa Túc Dã là vợ chồng hợp pháp. Tất nhiên, nếu như anh Hứa không đồng ý, Tiểu Dã sẽ không khóc nũng nịu.”
“….”
Thời Lục lại nhìn về phía Hứa Túc Dã. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
So với cô, Hứa Túc Dã càng cảm thấy lo lắng hơn.
Anh đã quay mặt đi, tránh tầm mắt của cô.
Rõ ràng anh đã sớm biết hệ thống ngôn ngữ của con robot này được cài đặt như thế nào. Nhưng đến lúc thật sự ở đây, anh vẫn hồi hộp không chịu được.
Nghĩ đến đây, Thời Lục lại nhìn con robot, rồi cười, đáp: “Có thể.”
“Quá tốt rồi. Sau này Thời phu nhân là mẹ của Tiểu Dã, còn Hứa Túc Dã là ba của Tiểu Dã.”
“Thời phu nhân, anh Hứa? Tại sao không phải là anh Thời, Hứa phu nhân?”
“Vì ba đã nói với con, lão đại của nhà chúng ta là anh Hứa.”
“Anh Thời.” Thời Lục nhẹ nhàng gọi cái danh hiệu này.
“Tặng cho em sao?” Thời Lục chỉ vào người máy.
“Ừ.”
“Tại sao?”
“Lúc anh không có nhà, có vấn đề gì, em có thể hỏi nó.”
Thời Lục tắt Tiểu Dã đi, sau đó, đi đến trước mặt Hứa Túc Dã, rồi dừng lại cách anh nửa bước.
Cô chủ động ôm cổ anh, đôi mắt hoa đào luôn luôn lạnh băng hơi cong nhẹ. Mang theo nụ cười ấm áp: “Sợ em hỏi về người khác?”
“Ừ. Không cần hỏi người khác.” Hứa Túc Dã thản nhiên thừa nhận. Anh ôm eo Thời Lục, cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu của cô.
“Nếu như em muốn hỏi thì sao? Anh sẽ khóc, làm nũng sao?”
Nói xong, cô nhìn thấy tai của Hứa Túc Dã càng đỏ hơn. Đôi mắt đen kịt trở thành dòng nước chảy. Cùng với những lần cô chơi đùa anh lúc trước rất giống nhau.
Sau khi anh cúi đầu xuống, vùi đầu vào cổ cô không nói chuyện.
“Làm nũng cho em xem.” Thời Lục nói.
Hứa Túc Dã trầm mặc nửa ngày mới nghẹn ra một câu “….Anh sẽ không.”
“Vậy em đi xem người khác làm nũng.” Đang nói, Thời Lục muốn đẩy anh ra.
“Đừng đi.” Hứa Túc Dã dùng sức ôm cô, sợ cô rời đi.
Thời Lục biết cuối cùng anh nhất định sẽ thỏa hiệp, kiên nhẫn đợi anh.
Hứa Túc Dã giữ nguyên tư thế bất động.
Cơ thể của anh căng cứng, trong lòng trải qua một phen đấu tranh.
Qua rất lâu, cuối cùng Hứa Túc Dã cũng động một chút.
Anh ở trên cổ cô xoa nhẹ vài cái, lại lim tai của cô hai lần. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp tủi thân vang lên “Chị, chị thương thương anh.”
Giọng nói của anh vừa dứt, trái tim Thời Lục giống như bị bóp một cái lập tức liền cảm thấy đau đớn.
Không chịu được mà ôm anh “Được, thương anh.”
Bọn họ lặng lẽ ôm nhau một chút, Thời Lục kéo cổ anh xuống chủ động hôn anh.
Hứa Túc Dã cúi đầu xuống, tay còn lại để sau lưng cô. Đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra tiến vào trong.
Anh mang cô một đường hôn môi, cuối cùng ngồi lên ghế trong văn phòng.
Thời Lục ngồi lên đùi anh, ngẩng đầu lên, hai má vì thiếu oxi mà ửng hồng.
Rất lâu say đó, quần áo của bọn họ đều trở nên rối loạn.
Hứa Túc Dã mới nhẹ nhàng rút lui, hơi thở không ổn định hỏi “Ở văn phòng công ty được không?”
“Đi khóa cửa trước đi.”
“Khóa rồi.” Lúc mới vừa tiến vào cửa anh đã khóa rồi.
Nếu đã khóa cửa rồi, thì cũng không cần lo lắng cái gì nữa.
Dù sao đây cũng là văn phòng của một mình Hứa Túc Dã.
“Sau này không được mở họp ở trong này.”
“Được.”
Hứa Túc Dã không chỉ muốn thử ở trên ghế, còn muốn ở trên bàn làm việc và ghế sofar thử một lần.
Anh có ý thức phục vụ rất mạnh, xem cảm giác của Thời Lục quan trọng hơn cảm giác của bản thân mình.
Thời Lục thỏa mãn rồi, đối với yêu cầu của anh tự nhiên cũng không quá cự tuyêtj.
Sau khi hoàn toàn kết thúc, Thời Lục nheo mắt lại bộ dáng uể oải nằm trong lòng Hứa Túc Dã.
Từ trong ngăn kéo anh lấy ra hai cái hộp vuông nhỏ màu đen.
“Cái gì?”
“Nhẫn và vòng tay trước đây mua.”
“Mua lúc nào?”
“Ngày sinh nhật của em.”
Nghĩ lại chuyện lúc đó, đôi mắt của Thời Lục khẽ thay đổi rơi vào trầm mặc.
Hai người bọn họ đều sai, thiếu chút nữa là đã mất mạng rồi.
Rất may là kết thúc tốt đẹp.
Nửa ngày sau, Thời Lục cắn nhẹ môi dưới “Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
“Anh giúp em mang lên.”
Thời Lục đặt tay của mình vào tay anh.
Hứa Túc Dã tháo chiếc nhẫn ban đầu ra, sau đó từ từ đeo chiếc nhẫn mới vào ngón áp út tay trái của cô. Động tác nghiêm túc cẩn thận, thậm chí có thể được tính là thành kính.
Thời Lục cảm thấy hiện tại anh thật nghiêm túc, mức độ nghiêm túc có thể ngang với việc trao nhẫn trong lễ cưới.
Đeo nhẫn vào xong, Hứa Túc Dã nắm lấy tay cô hôn lên chiếc nhẫn trên tay cô một cái.
Anh cầm chiếc vòng tay, ban đầu dự định đeo lên cổ tay cô đến lúc này lại thay đổi chủ ý.
“Có thể đeo lên chân không?”
Đeo lên chân, luôn có một ý vị đặc biệt trong đó.
Thời Lục nhìn về phía Hứa Túc Dã. Anh cũng đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh.
Tính chiếm hữu của Hứa Túc Dã luôn rất mạnh, cũng có một chút yêu thích đặc thù. Nhưng cho dù anh có khao khát làm những chuyện đó như thế nào, đều sẽ trưng cầu ý kiến của cô trước không bao giờ ép buộc.
Bản năng không bao giờ làm Thời Lục tổn thương luôn nằm trước những bản năng khác.
Nhíu mày và do dự một chút, cuối cùng Thời Lục vẫn đáp ứng “Được.”
Hứa Túc Dã nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ chân trắng gầy của cô.
Nhìn vào chuỗi vòng bạc trên chân minhg, Thời Lục hỏi “Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?”
“Lễ tình nhân.”
Sau khi được anh nhắc nhỡ, Thời Lục mới nhớ ra. Hôm nay vừa vặn là ngày /, lễ tình nhân.
Chả trách anh cố tình tìm cớ để gọi cô đến công ty, vốn dĩ muốn tặng quà cho cô.
Thời Lục chớp mắt, bởi vì chuyện vừa rồi làm cô hơi mệt, cô nói một cách mệt mỏi: “Em đến sofar ngủ một chút.”
Hứa Túc Dã giữ cô đang muốn đứng dậy: “Ngủ trong lòng anh đi.”
“Không làm phiền anh chứ?”
“Không đâu.”
Thời Lục dựa vào lòng ngực anh, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Hứa Túc Dã mở máy tính ra, bắt đầu làm việc.
Thỉnh thoảng anh sẽ cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô một chút hoặc là nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Ý thức của Thời Lục mờ mịt, khi sắp chìm vào giấc ngủ cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Anh còn nhớ, trước đây em đã viết cho anh một bức thư tình không?”
Hứa Túc Dã dừng công việc lại, nhìn về hướng Thời Lục nhưng phát hiện cô lại tiếp tục nhắm mắt lại rồi.
“Nhớ.” Anh nói.
Đó là một đoạn mà Thời Lục sao chép từ trên mạng.
“Bất kỳ chuyện gì xảy ra trong vũ trụ đều đã được xảy ra rồi, những việc mà bạn đã làm, những lời mà bạn đã nói, thật ra đều đã được lập lại rất nhiều lần. Cho nên khi tôi cách năm tháng nói ra câu tôi yêu bạn, thật ra trong vũ trụ xa xôi tinh khiết. tôi đã sớm nói hàng nghìn hàng vạn lần rồi.”
Khi Hứa Túc Dã nhìn thấy đoạn văn này phản ứng đầu tiên của anh là nói “Lừa đảo.”
Anh cảm thấy bất luận thế giới này có bắt đầu lại bao nhiêu lần, cô đều sẽ không bao giờ nói ra ba chữ đó.
Thời Lục ôm anh.
“Hứa Túc Dã, anh đoán sai rồi.”
“Em yêu anh.” Âm thanh của cô rất nhẹ rất dịu dàng, tạm dừng một chút cô nói tiếp “Đây không phải là lần đầu tiên.” Trong lòng cô đã sớm nói qua hàng nghìn hàng vạn lần rồi.
Ánh mắt của Hứa Túc Dã đỏ lên, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Anh cố gắng ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Cảm ơn, em đã yêu anh rồi.”
Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của Thời Lục và Hứa Túc Dã là anh em nhé.