Edit: Rea
—————
Rất nhanh đã đến cuối tuần, Hạ Kiến Vi nhìn thời gian, mang theo trái cây và dim sum mình nướng ra cửa.
Thời tiết dần chuyển lạnh, Hạ Kiến Vi mặc một cái áo sơ mi màu trắng bên ngoài và một chiếc áo lót len dệt kim màu be, khó có được vài phần phong độ trí thức, ngay cả tóc của anh cũng tùy ý hơn ngày thường rất nhiều, càng làm cho anh trông trẻ hơn vài tuổi, giống như giáo viên mới vừa tốt nghiệp đi làm chưa được hai năm, vô cùng gần gũi.
Hạ Kiến Vi là cố ý ăn mặc để cuối tuần đến làm khách nhà Lục Thâm. Anh định kéo gần khoảng cách với hai cha con Lục Thâm một chút. Mặc dù Lục Thâm đã nói làm bạn với anh, nhưng vẫn còn chưa đủ, anh và Lục Thâm phải trở thành bạn tốt, anh em tốt, sau này cho dù là theo đuổi Lục Tri, dẫn cậu ra ngoài chơi, hay anh và Lục Tri comeout sau khi ở bên nhau, cũng sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
Hạ Kiến Vi đụng phải mấy bà lão dẫn con cháu ra ngoài, ánh mắt của các bà đổ dồn trên người Hạ Kiến Vi.
“Chàng trai đẹp trai này, không biết là con cái nhà ai.”
“Đúng vậy, không biết đã có đối tượng chưa.”
Hạ Kiến Vi nghe thế không khỏi nói thầm trong lòng, quả nhiên các bà lão ở đâu cũng giống nhau, đặc biệt thích làm mai mối cho người khác. Trước kia anh nghe người ta nói chuyện làm mai mối này đã làm một lần là sẽ nghiện, lúc ấy Hạ Kiến Vi còn không tin, cảm thấy nó khó hiểu, nói làm mai giống như hít thuốc phiện vậy.
Kết quả là mẹ anh làm mai cho người ta một lần, sau khi thành công thì hoàn toàn không dừng lại được, bà không chỉ làm mai cho người khác mà còn cho cả con trai bà. Mấy năm nay Hạ Kiến Vi thường sẽ bị mẹ ép đi xem mắt, anh phiền không chịu nổi, lúc trước đều là có thể trốn thì trốn, chỉ có lần đó với Lục Thâm là bị mẹ chặn cửa nhà, đủ để nhìn ra tình cảm yêu mến mẹ dành cho Lục Thâm.
“Cốc cốc cốc ——”
Hạ Kiến Vi gõ cửa, nghe thấy giọng của Lục Thâm, “Mầm Mầm, đi mở cửa chút.”
Mầm Mầm? Mầm Mầm là ai?
Đang lúc Hạ Kiến Vi nghi hoặc thì cửa mở ra, sau đó anh thấy khuôn mặt của Lục Tri.
Vậy Mầm Mầm là Lục Tri?
Làm sao bây giờ, đáng yêu quá đi!
“Chú Hạ, mời vào.” Lục Tri mở cửa ra, lúc này Hạ Kiến Vi mới thấy cậu mặc một cái áo len mỏng màu be, bên dưới mặc một cái quần jean màu lam nhạt, một đôi chân vừa dài vừa thẳng.
Mặc quần áo cùng màu với mình!
Trong lòng Hạ Kiến Vi vui vẻ nhưng trên mặt lại không hiện lên, đưa đồ trong tay cho Lục Tri, “Tôi tự làm ít dim sum.”
Lục Tri nhận lấy túi nhìn thoáng qua, nhưng không thấy thứ bên trong túi đóng gói. Cậu nhớ tới món ăn Hạ Kiến Vi đã xào khi trước, và sandwich anh làm, bây giờ lại nướng dim sum, không khỏi cảm thấy Hạ Kiến Vi thật lợi hại.
Rõ ràng trông Hạ Kiến Vi là kiểu người vừa không nấu cơm cũng sẽ không tự mình quét dọn vệ sinh, anh hẳn là vung tay lên, trực tiếp rải tiền.
“Cậu Hạ tới rồi, mau ngồi xuống đi, Mầm Mầm mau rót trà cho chú Hạ.” Lục Thâm đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra.
Lúc này Hạ Kiến Vi mới phát hiện vậy mà Lục Thâm và Lục Tri lại cao bằng nhau, eo Lục Thâm đeo tạp dề cũng rất nhỏ, nhưng đối với Hạ Kiến Vi mà nói thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ khi anh nhìn thấy eo Lục Tri mới có thể có xúc động muốn chảy máu mũi.
“Mầm Mầm?” Hạ Kiến Vi tò mò nhìn Lục Tri.
Lục Tri cầm ly giấy rót trà cho Hạ Kiến Vi, không có tiếp lời anh, ngược lại Lục Thâm cười nói: “Mầm Mầm là nhũ danh của Tri, từ đầu tiên nó mở miệng nói là mầm, cho nên đã gọi nó là Mầm Mầm.”
Hạ Kiến Vi gật đầu, “Tên rất đáng yêu, Tri khi còn nhỏ cũng rất đáng yêu nhỉ?”
Nghe thấy lời khen của Hạ Kiến Vi, Lục Thâm đương nhiên rất vui vẻ, y hứng thú bừng bừng muốn chia sẻ chuyện thú vị thời thơ ấu của Lục Tri với Hạ Kiến Vi, Lục Tri lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Ba, đồ ăn sắp khét rồi.”
Dường như lúc này Lục Thâm mới nhớ tới đồ ăn trong nồi của mình, vội vàng chạy về trong phòng bếp.
Lục Tri đặt nước trà trước mặt Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi trêu ghẹo gọi cậu một tiếng, “Mầm Mầm.”
Lục Tri không thể nói là vui hay không vui, cậu bình thản nhìn lướt qua Hạ Kiến Vi, “Chú Hạ, chú đừng trêu ghẹo tôi.”
“Không có mà, tôi cảm thấy tên này rất đáng yêu.” Hạ Kiến Vi nghiêng đầu, trên mặt mang theo ý cười.
Lục Tri dứt khoát không nói, Hạ Kiến Vi cũng không muốn chọc giận người ta, “Có thể dẫn tôi đi tham quan phòng của em một chút không?”
Lục Tri không biết phòng của một nam sinh thì có gì hay để tham quan, nhưng cũng không từ chối, “Được.”
Nhà của Lục Tri rất nhỏ, hai phòng một sảnh, một nhà bếp một phòng vệ sinh, một cái ban công, ba người đàn ông lớn ở chỗ này đều sẽ ngại chật đến hoảng.
Nếu đây không phải là nhà của Lục Tri thì căn bản không có khả năng Hạ Kiến Vi bước vào.
Tuy nói từ nhỏ Hạ Kiến Vi đã được ông bà nội nuôi lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thiếu tiền, hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ đến lớn anh không biết nghèo là tư vị gì.
Phòng Lục Tri rất nhỏ, có một chiếc giường đơn, một cái tủ quần áo, một cái máy tính bàn, đáng tiếc là không có máy tính trên đó, chỉ có sách bài tập đang mở và bài thi, giá sách bên cạnh ngay ngắn bày sách giáo khoa của Lục Tri.
Đối với một cậu bé mà nói, thì phòng của Lục Tri có hơi quá sạch sẽ, chăn xếp gọn gàng đặt trên giường, sách trên giá cũng được đặt ngay ngắn, sắp xếp theo từng khối lớp, tuy trên bàn có vài quyển sách và sách bài tập, còn có bài thi, nhưng lại không có vẻ bừa bộn.
“Có hơi lộn xộn, chưa kịp thu dọn.” Lục Tri bước lên cất sách bài tập của mình.
“Không có, rất sạch sẽ, khi ở tuổi của em, mẹ tôi thường nói phòng của tôi là ổ chó.” Quả thật mẹ Hạ Kiến Vi thường nói phòng của Hạ Kiến Vi như vậy, nhưng thật ra cũng không khoa trương như thế, tuy đồ đạc quăng lung tung nhưng anh biết nó ở đâu khi anh vội, nếu thu dọn thì anh sẽ tìm không thấy thứ mình muốn.
“Đây là đàn guitar sao?” Hạ Kiến Vi bỗng thấy một cái hộp đặt ở khoảng trống giữa tủ quần áo của Lục Tri dựa vào tường, nhìn hình dạng chắc là đàn guitar.
“Vâng, của ba tôi, sau này lại đưa cho tôi.” Lục Tri lấy cái hộp ra, rồi lấy cây đàn guitar bên trong ra.
Hạ Kiến Vi có chút kinh ngạc, “Ba em còn biết đánh guitar?”
Lục Tri gật đầu đáp lại, “Vâng, là ba dạy tôi đánh đàn.”
Hạ Kiến Vi chân thật cảm nhận được cái gì gọi là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài. Lục Thâm vừa nhìn đã thấy chính là kiểu người ngoan từ nhỏ đến lớn, hứng thú hẳn là đọc sách, luyện chữ, như thế nào cũng sẽ không liên quan đến âm nhạc.
Tuổi của cây đàn guitar này thoạt nhìn quả thật không nhỏ, mặc dù được bảo dưỡng rất khá, nhưng vẫn có chỗ bị tróc nước sơn.
Lục Tri ngồi trên bệ cửa sổ, ôm đàn guitar, dùng miếng pick nhẹ nhàng gảy dây đàn, cậu tùy ý đàn hai cái, Hạ Kiến Vi lại cảm giác nhịp tim mình nảy lên theo động tác gảy đàn của Lục Tri.
Người thiếu niên mặc áo len màu be ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mặt trời xuyên vào từ sau lưng cậu, ngón tay thon dài của cậu tùy ý gảy dây đàn, từng cái như đang trêu chọc tiếng lòng Hạ Kiến Vi.
Thiếu niên sạch sẽ sáng ngời lại đẹp trai, khiến anh không có cách nào không rung động.
“Muốn thử một chút không?” Lục Tri thấy Hạ Kiến Vi cứ dán mắt vào mình nên cho rằng anh muốn thử xem.
Hạ Kiến Vi sửng sốt một chút, cầm lấy cây đàn, thật ra anh không biết đánh đàn guitar, anh học theo bộ dáng ôm đàn của Lục Tri, “Đàn như thế nào?”
Lục Tri đặt tay anh lên một sợi dây, “Ấn nơi này mới có thể vang.”
Hạ Kiến Vi cảm giác ngón tay Lục Tri khi chạm vào có chút mát lạnh, về phần Lục Tri nói cái gì với anh, anh hoàn toàn không nghe thấy.
Hai người đánh đàn trong phòng một lúc thì Lục Thâm tới gọi hai người ra ăn cơm.
“Tay nghề không tốt, tùy tiện ăn một chút.” Tài nấu nướng của Lục Thâm đúng thật là bình thường, nhưng vì để cảm ơn Hạ Kiến Vi đã chăm sóc Lục Tri nên dù tay nghề có bình thường cũng phải tự mình xuống bếp mới có thể biểu đạt được.
“Không có, hương vị không tồi.” Đương nhiên Hạ Kiến Vi không thể nói trắng ra tay nghề của Lục Thâm và Lục Tri là tám lạng nửa cân.
Lục Thâm cười có vài phần ngượng ngùng, ba người đàn ông ngồi trên một bàn ăn hòa thuận ăn xong cơm trưa.
Lục Thâm thấy Hạ Kiến Vi thật sự không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ, tuy nói y không thích Hạ Kiến Vi, nhưng cho dù chỉ là bạn bè bình thường, thì đồ ăn mình nấu có người có thể ăn hết, y cũng rất vui vẻ.
Chỉ là y có chút không nắm bắt được ý tứ của Hạ Kiến Vi, y nói mời Hạ Kiến Vi đến đây ăn cơm, Hạ Kiến Vi đã thật sự tới, nhưng nghe Lục Tri nói gần đây Hạ Kiến Vi khai trương quán mới rất bận rộn, hơn nữa y vừa mới thấy Hạ Kiến Vi và Lục Tri ở chung rất hòa hợp.
Mặc dù trước đó Hạ Kiến Vi nói anh không có ý định, nhưng thấy anh làm việc siêng năng, lại chăm sóc cho Lục Tri như vậy, có thứ tốt cũng không quên tặng cho nhà bọn họ một phần. Hơn nữa điều kiện của Hạ Kiến Vi vốn đã rất tốt, khiến Lục Thâm không khỏi có vài phần dao động.
Lục Tri nhìn ba mình và chú Hạ ở chung rất hòa hợp, ba cậu trông giống như đang khảo sát chú Hạ, hẳn là hai người bọn họ có hi vọng, sau này cậu vào đại học chắc là có rất ít thời gian có thể trở về, nếu ba cậu thật sự cùng chú Hạ ở bên nhau thì sau này cậu cũng không cần lo lắng. Dù sao ba tuy là ba cậu, nhưng ở rất nhiều chỗ tính tình đều tương đối mềm, lại có hơi lơ mơ, Lục Tri thật sự không yên tâm lắm.
Hạ Kiến Vi chú ý tới Lục Tri hình như thật sự không kén ăn như lời cậu nói, chỉ là tương đối thích đồ ăn cay một chút, trong lòng âm thầm ghi nhớ, chuẩn bị học thêm một ít món cay Tứ Xuyên. Có điều lúc Lục Tri ăn cơm thật sự là cảnh đẹp ý vui, Hạ Kiến Vi cảm thấy mình không cần ăn nhiều, chỉ nhìn mặt Lục Tri lúc ăn cơm cũng đã no rồi.
Nhìn hồi Hạ Kiến Vi lại cảm thấy Lục Tri có hơi quá gầy, có lẽ là cơ thể đang phát triển, chiều cao tăng nên cân nặng có chút không theo kịp, Hạ Kiến Vi âm thầm quyết định sau này phải nấu nhiều món ngon cho Lục Tri hơn, nuôi cậu béo lên một chút.
Ba người ăn cơm, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Sau khi ăn bữa trưa xong, Hạ Kiến Vi vốn định giúp rửa bát, nhưng lại bị Lục Thâm ngăn cản. Anh là khách, nào có đạo lý để anh phải rửa bát. Lục Tri đã bưng bát vào bếp, một người nấu cơm một người khác rửa chén, rất công bằng.
Hạ Kiến Vi dứt khoát tán gẫu với Lục Thâm, moi từ miệng Lục Thâm ra không ít chuyện lúc nhỏ của Lục Tri.
“Có ảnh chụp không? Tôi muốn xem một chút.” Hạ Kiến Vi nói với vẻ mong đợi.
Đương nhiên Lục Thâm rất vui vẻ chạy vào phòng cầm một quyển album ra, đáng tiếc cũng không có mấy tấm, Lục Thâm có hơi áy náy nói: “Khi đó quá nghèo nên không có tiền dẫn Mầm Mầm đi chụp ảnh, chỉ có thể chụp một tấm vào ngày sinh nhật mỗi năm của nó để làm kỷ niệm.”
Hạ Kiến Vi nhìn những bức ảnh khi Lục Tri còn nhỏ, vậy mà còn có cởi truồng, nằm trong bồn tắm màu đỏ cười đến vô cùng đáng yêu.
Muốn trộm đứa bé này!
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Thâm: Cậu Hạ đối xử với Tri tốt như vậy, chẳng lẽ là lấy lui làm tiến, muốn kịch bản tôi? Tôi có nên suy xét một chút không?
Lục Tri: Chú Hạ cố lên, sau này chú chính là cha dượng của tôi.
Hạ Kiến Vi: Lục Tri thật là đẹp, Lục Tri thật đáng yêu, Lục Tri thật là xinh đẹp tuyệt vời, éc éc.
(raw: tú sắc khả xan: ý chỉ một người vô cùng xinh đẹp, sắc đẹp thay được cho cơm, làm người ta nhìn không biết no đói)
Hết chương .