Edit: Rea
—————
Diêm Hồng Phi xem ra là bị ép đến nóng nảy, đương nhiên Hạ Kiến Vi không biết là anh ta bị mẹ ép hay là bị suy nghĩ miên man trong lòng bản thân ép, anh chỉ biết Diêm Hồng Phi suốt đêm vội vã đặt vé máy bay bay qua Pháp. Trước khi đi còn nói với anh là đã mua quà sinh nhật rồi, thứ bảy sẽ đúng giờ giao tới nhà anh.
Hạ Kiến Vi cầm lấy một quả táo cắn hai miếng, chợt nghe thấy giọng mẹ mình, “Kiến Vi, thứ bảy này sinh nhật con gọi thầy Lục tới cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Thứ bảy con không đến được, có chút việc.” Hạ Kiến Vi không ngờ mẹ anh lại còn chưa hết hy vọng, vẫn còn muốn tác hợp anh với Lục Thâm.
Dương Bội Nghi nghe vậy thì bỏ rau lá trong tay xuống, “Con đang yêu à?”
Hạ Kiến Vi lắc đầu, “Không có, đâu ra nhanh vậy chứ.”
Dương Bội Nghi nghi ngờ nhìn anh, dường như muốn nhìn ra chút manh mối từ trên người anh
“Không có? Vậy sinh nhật còn không về nhà, có chuyện gì sao?” Sinh nhật trước kia Hạ Kiến Vi còn sẽ ra ngoài chơi cùng với bạn bè, mấy năm gần đây thì dần biến thành về nhà ăn bữa cơm, Dương Bội Nghi cho rằng năm nay cũng giống như vậy, nhưng Hạ Kiến Vi lại nói anh có việc không thể về, điều này làm Dương Bội Nghi không thể không nghĩ nhiều.
“Đi tỉnh bên xử lý chút việc, không phải quán mới của con vừa khai trương không lâu sao, bận mà.” Hạ Kiến Vi không biến sắc đáp.
Dương Bội Nghi tin lời này, quán mới của Hạ Kiến Vi đúng là vừa khai trương không lâu, mọi thứ đều cần tự tay làm lấy, nhất thời Dương Bội Nghi lại bắt đầu đau lòng con trai mình sinh nhật mà còn phải đi công tác.
“Vậy được rồi, tiền kiếm không hết, con cũng đừng quá lao lực.”
Hạ Kiến Vi ngoan ngoãn gật đầu, “Con đi xem ba một chút, gần đây ba không chạy lung tung chứ?”
Hạ Quang Nho ba của Hạ Kiến Vi từ nhỏ đến lớn, thậm chí là đến già rồi cũng còn thích chạy ra ngoài, ở nhà ngồi không yên, cho dù là ở dưới lầu xem người ta chơi cờ cũng có thể xem cả buổi trưa, thế nhưng lại không thích ngồi không ở trong nhà.
“Ông ấy còn muốn đi nữa đấy, mà mẹ cản ổng lại rồi.” Dương Bội Nghi lau nước trên tay, chuẩn bị bắt đầu làm cơm trưa.
Quả nhiên vẫn là hiệu trưởng Dương uy vũ.
Hạ Quang Nho đang đeo kính lão nằm trên giường nghiên cứu sách, là quyển sách cuối cùng thuộc triều đại nhà Thanh, đọc rất cẩn thận tỉ mỉ.
“Ba, thắt lưng ba thế nào rồi?” Hạ Kiến Vi thấy cửa phòng ngủ của Hạ Quang Nho mở thì đi vào.
“Không có chuyện gì, mà mẹ con thế nào cũng phải bắt ta nằm, ta còn hẹn bọn chú Mã của con đi câu cá đấy.” Hạ Quang Nho để sách trong tay xuống, ngồi dậy nói chuyện với Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi lấy cái gối lót sau lưng Hạ Quang Nho, “Đây là đồ nhà Thanh ạ?”
Hạ Kiến Vi thấy quyển sách ba mình để ở một bên, xem nội dung mấy lần mới nhận ra.
“Ừ, mấy ngày trước tình cờ có được bản duy nhất này.”
Hạ Kiến Vi nảy sinh hứng thú, “Con xem một chút nhé?”
Hạ Quang Nho hiếm khi không keo kiệt mà đưa sách cho Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi cẩn thận từng li từng tí nâng trong tay lật xem, càng xem đôi mắt càng sáng, dần dần si mê.
Hạ Quang Nho thấy Hạ Kiến Vi xem đến mê mẩn như vậy, cũng không quấy rầy anh mà cầm điện thoại lên nhìn một chút. Nói mới nhớ, thứ bảy chính là sinh nhật của Hạ Kiến Vi, trước kia khi Hạ Kiến Vi còn nhỏ, hai vợ chồng bọn họ không ở bên cạnh lo cho anh nên Hạ Kiến Vi đều đón sinh nhật cùng với ông bà nội, lớn hơn chút nữa thì Hạ Kiến Vi ra ngoài ăn cơm ca hát chúc mừng sinh nhật cùng bạn bè, cũng chính là trưởng thành mấy năm gần đây mới bắt đầu trở về cùng bọn họ ăn cơm.
“Hai ba con ra ăn cơm.” Trong tay Dương Bội Nghi còn cầm nồi xẻng đứng ở cửa.
Hạ Kiến Vi như vừa tỉnh từ trong mộng, còn có chút không nỡ bỏ sách trong tay xuống. Hạ Quang Nho thấy vậy thì bật cười nói: “Con lấy về xem đi, đừng làm hỏng của ta là được.”
“Đừng lo, con nhất định sẽ giữ gìn thật cẩn thận. Đúng rồi, ba, tuần trước con nhận được một lọ thuốc lá, lọ màu hổ phách có nắp mã não.”
(Lọ thuốc lá được sử dụng trong thời nhà Thanh để đựng thuốc lá dạng bột. Hút thuốc lá là bất hợp pháp trong thời nhà Thanh, nhưng việc sử dụng thuốc hít được cho phép vì người Trung Quốc coi thuốc hít là một phương thuốc chữa các bệnh thông thường như cảm lạnh, đau đầu và rối loạn dạ dày.)
Hạ Quang Nho vừa nghe thấy liền hăng hái, bởi vì vật liệu hổ phách không dễ kiếm cho nên làm ra lọ thuốc hít cũng tương đối ít.
“Thời đại nào?”
“Cuối thời nhà Thanh, cao tám centimet, hôm nào mang đến đây cho ba.” Hạ Kiến Vi vừa thấy phản ứng của ba anh là biết ông rất cao hứng.
“Được được được.” Thắt lưng Hạ Quang Nho lập tức không còn đau nữa, cất bước đi về phía phòng ăn.
“Không phải mấy ngày trước ba con qua bên Mẫn Chi khám thắt lưng sao, ta nghe nó nói có lẽ sang năm sẽ kết hôn.” Dương Bội Nghi đang ăn cơm bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.
Đậu Mẫn Chi là con gái của em gái Dương Bội Nghi, nhỏ hơn Hạ Kiến Vi hai tuổi, là một bác sĩ, ba cô cũng là bác sĩ, rất có danh tiếng trong ngành.
Hiển nhiên Hạ Quang Nho không nghe hiểu hàm ý của Dương Bội Nghi, gắp một miếng thịt nói: “Vậy cũng tốt, nó với tiểu Bành cũng đã bên nhau nhiều năm rồi.”
Dương Bội Nghi gắp miếng thịt ra khỏi bát của Hạ Quang Nho, rồi lại gắp cho ông một đũa rau xanh, “Ăn nhiều rau cải tốt cho cơ thể.”
Hạ Quang Nho căn bản không biết mình lại nói câu gì đắc tội với hiệu trưởng Dương nhà mình, chỉ có thể ngậm đắng ăn rau xanh.
Hạ Kiến Vi cũng không tiếp chiêu mà chỉ yên lặng ăn cơm của mình.
Dương Bội Nghi nhìn con mình như người câm, lập tức giận sôi máu, “Hai người lớn nhỏ mấy người đều muốn chọc tôi tức chết, ai cũng không bớt lo được.”
Hạ Kiến Vi và Hạ Quang Nho lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, im lặng lùa cơm.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, đều bị câm hả?” Dương Bội Nghi lấy uy nghiêm của hiệu trưởng ra, Hạ Kiến Vi và Hạ Quang Nho tức khắc rụt cổ như học sinh mắc lỗi, không dám nói lời nào.
Hạ Quang Nho dùng khẩu hình nói với Hạ Kiến Vi: “Đều tại con cả.”
Hạ Kiến Vi đáp ông: “Ba cũng đâu có khá hơn.”
“Sao hả? Ăn một bữa cơm còn muốn làm cơ quan tình báo ngầm à, tưởng đang đánh trận địa đạo hả?” Lúc Dương Bội Nghi đặt bát xuống, đáy bát đập lên bàn phát ra một tiếng giòn vang.
Hạ Kiến Vi và Hạ Quang Nho lập tức ngậm miệng lại ngoan ngoãn ăn cơm.
Dương Bội Nghi không thích buôn chuyện gia đình người khác, nhưng nếu nhà ai có con trai không tồi mà còn là gay thì bà sẽ hết sức để ý.
Nhưng dạo này Dương Bội Nghi có hơi mất hứng, dẫu sao Lục Thâm như vậy mà Hạ Kiến Vi còn không vừa mắt, vậy phỏng chừng Hạ Kiến Vi đến sẽ độc thân cả đời, đôi mắt này cũng cao quá đỉnh đầu rồi.
Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hạ Kiến Vi được, bởi vì khi Dương Bội Nghi còn trẻ, đôi mắt cũng là mọc trên đỉnh đầu, nếu không phải do điều đi dạy cùng Hạ Quang Nho lâu ngày sinh tình thì nào tới phiên Hạ Quang Nho chứ, càng sẽ không có Hạ Kiến Vi.
Hạ Kiến Vi ở lại hai ngày mới trở về chỗ của anh, nhân dịp thứ sáu anh lại đến nhà ông một chuyến.
Hạ Dĩ Lương đang nằm trên ghế bập bênh ngủ trưa, dì Hứa vừa muốn nói chuyện với Hạ Kiến Vi, anh bèn ra dấu im lặng, chỉ chỉ Hạ Dĩ Lương.
Dì Hứa cười gật đầu rồi lại bận đi làm việc của mình.
Hạ Kiến Vi đi đến bên cạnh Hạ Dĩ Lương, nhét chăn lại cho ông rồi đưa tay lộ ra ngoài của ông vào, có lẽ là thời gian để bên ngoài khá lâu nên sờ vào có hơi lạnh. Trong lòng Hạ Kiến Vi nhảy dựng, sờ mạch đập của Hạ Dĩ Lương theo bản năng, nhịp đập mỏng manh khiến anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ánh nắng bên ngoài vừa phải, ấm áp rải trong sân, đã đến mùa đông rồi, hoa trong vườn cũng đã tàn từ lâu, chỉ còn lại một mảng héo úa.