Hạ Kiến Vi đứng giữa các bậc phụ huynh, có thể nói là hạc trong bầy gà.
Vừa tan học, đám đông đổ xô ra cổng như nước lũ tràn bờ, không ít cô gái nhìn thấy Hạ Kiến Vi đều không khỏi nhìn anh thêm mấy lần, dáng vẻ đẹp trai như vậy không phải là minh tinh chứ?
Rõ ràng đều mặc đồng phục học sinh, kiểu tóc và vóc người cũng không khác nhau mấy, nhưng Hạ Kiến Vi vẫn cứ liếc mắt một cái là tìm được Lục Tri từ trong đám người.
Cậu như một vật sáng của tự nhiên, dù có bị đám người bao phủ cũng có thể tỏa sáng rực rỡ, làm người ta chỉ liếc mắt một cái là thấy được cậu.
"Lục Tri." Hạ Kiến Vi gọi một tiếng, Lục Tri nhìn qua đây, trong nháy mắt nhìn thấy anh ấy, Hạ Kiến Vi thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt cậu.
Hạ Kiến Vi đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Lục Tri.
"Chú Hạ, sao chú lại tới đây?" Lục Tri ngơ ngác hỏi.
"Tôi đến đón em tan học." Hạ Kiến Vi cầm lấy cặp sách trên vai Lục Tri, Lục Tri vốn muốn từ chối, nhưng động tác của Hạ Kiến Vi quá nhanh nên cậu không kịp ngăn cản.
Hạ Kiến Vi hơi khom lưng, nói với giọng chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy: "Tôi muốn gặp em."
Cả người Lục Tri chấn động, lúc này mới chợt nhớ ra Hạ Kiến Vi đã tỏ tình với cậu cách đây không lâu, cậu đáp lại với vẻ mặt hờ hững, "À."
Hạ Kiến Vi cũng không thấy quá thất bại trước sự lạnh nhạt của Lục Tri.
Như anh đã nói với cậu, Lục Tri có đồng ý ở bên anh hay không, tất cả đều tùy thuộc vào cậu, mà việc Hạ Kiến Vi cần làm là cố gắng theo đuổi Lục Tri.
Lục Tri mới mười bảy tuổi, tương lai của cậu còn rất dài, Hạ Kiến Vi không hy vọng vì sự tồn tại của mình mà trói buộc Lục Tri.
Cậu có thể ngắm nhìn thế giới rộng lớn hơn, cũng có thể gặp gỡ càng nhiều người muôn hình muôn vẻ, nhưng cuối cùng cậu sẽ lựa chọn ở lại bên cạnh mình, đây mới là điều mà Hạ Kiến Vi mong muốn.
Lục Tri rất ưu tú, mình nên là thầy tốt bạn hiền bạn đời xứng đáng, chứ không phải là chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của cậu.
"Em có dự định gì cho kỳ nghỉ đông không?" Hạ Kiến Vi chủ động khơi gợi cuộc trò chuyện.
"Làm thuê."
Hạ Kiến Vi cũng không bất ngờ trước câu trả lời của Lục Tri, "Danh hiệu hoàng tử bé làm thuê quả thật không ngoa."
Lục Tri lên tiếng, "Chi phí đại học cũng không thấp."
Hạ Kiến Vi thích sự thẳng thắn của Lục Tri, từ trước tới nay bạn đều không thể nhìn thấy cảm giác quẫn bách mà nghèo khó mang lại trên người cậu.
Thái độ thản nhiên sẽ không làm người ta xem thường cậu, mà ngược lại sẽ coi trọng cậu.
"Tôi tưởng đây là vấn đề mà thầy Lục phải lo." Nói chung, những thứ như học phí nên là mối bận tâm của phụ huynh chứ không phải là con cái.
Lục Tri không hề tán đồng, nói: "Vào đại học tôi cũng đã mười tám tuổi, đã là một người trưởng thành, không có lý do gì để vẫn ỷ lại ba mình nuôi sống."
"Cũng chỉ có em thôi, người bình thường đều muốn chơi thêm vài năm nữa." Hạ Kiến Vi cười nói.
Lục Tri khẽ mím môi, không nói gì.
Hạ Kiến Vi thấy thế, biết điều thay đổi đề tài khác.
"Tôi nghe nói em định thi vào đại học B?"
"Vâng."
"Tôi cứ nghĩ với hoàn cảnh nhà em thì em sẽ ở lại thành phố này." Hạ Kiến Vi có thể thấy được tình cảm giữa Lục Tri và Lục Thâm rất sâu đậm, Lục Tri cũng là một đứa trẻ hiếu thảo, thế nên Hạ Kiến Vi có hơi bất ngờ trước việc Lục Tri dứt khoát kiên quyết muốn thi đến tỉnh khác.
Lục Tri thẳng thắn trả lời anh, "Tôi có chuyện mình muốn làm, cuộc sống của tôi không phải chỉ có trước mắt, mà cuộc sống của ba tôi cũng không phải chỉ có mình tôi."
Trước đây Hạ Kiến Vi đã có cảm giác Lục Tri là một người rất độc lập, là người rất có khả năng tự đưa ra quyết định, một khi cậu đã xác định một điều gì thì sẽ tiến thẳng về hướng đó.
Lục Tri bỗng quay đầu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng không hề chớp nhìn chằm chằm anh, "Vậy nên, chú Hạ, tôi sẽ rời khỏi nơi này, thời gian hai ta có thể ở chung không đến mấy tháng, chú không cần lãng phí thời gian trên người tôi."
Hạ Kiến Vi nghe vậy thì sững dờ, thì ra là đợi để nói lời này với anh.
Hạ Kiến Vi không bị dao động bởi lời nói của Lục Tri, mà ngược lại còn cười như gió nhẹ mây trôi, "Lòng tôi nào phải đá, mà em mong chuyển dời ()."
Tim Lục Tri có chút xao động trước nụ cười như gió xuân của anh, cậu quay đầu, mắt nhìn cảnh tượng đông như mắc cửi phía trước, không nói tiếp nữa.
Hạ Kiến Vi không khỏi bật cười, đúng là gừng càng già càng cay.
"Hôm nay hiếm khi tôi có thời gian ra ngoài, em muốn đi thăm Tráng Tráng không?" Hạ Kiến Vi không muốn ép cậu gắt quá, thay đổi đề tài thoải mái hơn.
Lục Tri do dự một hồi, quả thật là đã một thời gian dài rồi cậu không thấy Tráng Tráng, cũng có hơi nhơ nhớ, nhưng thái độ này của Hạ Kiến Vi rõ ràng là đang nói cho cậu biết nơi đó là ổ sói hang hổ, mời cậu nhảy xuống đấy.
"Hôm nay thầy Lục phải tăng ca, một mình em ở nhà chắc cũng không có việc gì làm.
Dạo này Tráng Tráng mập lên không ít, nhưng lá gan vẫn nhỏ như trước, sáng sớm tôi dậy đều không thấy nó đâu, thế mà lát sau lại không biết chạy ra từ chỗ nào, suýt nữa là giẫm phải nó."
Lục Tri biết rõ đây là sách lược của Hạ Kiến Vi, nhưng cậu vẫn muốn đi thăm Tráng Tráng.
Dù gì thì đó cũng là con mèo do cậu tự tay đưa đi, cũng là con mèo mà cậu lo lắng nhất.
Cuối cùng Lục Tri vẫn đồng ý đến nhà Hạ Kiến Vi thăm mèo.
Cửa vừa mới mở, một chú mèo con liền chạy ra, nhưng ngay khi mèo con nhìn thấy Lục Tri thì phanh gấp lại, run rẩy chạy trở về.
Bộ dạng này chọc cho Hạ Kiến Vi đang đóng cửa phía sau vui vẻ, "Nhóc con, mới bao lâu mà đã không quen biết anh Lục của mày rồi."
Mèo con lộ ra cái đầu lông xù dưới sô pha, yếu ớt kêu với Hạ Kiến Vi một tiếng, "Meo~"
Lục Tri thay giày rồi đi đến trước mặt Tráng Tráng, cậu cúi người ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói chuyện với Tráng Tráng.
Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phủ lên vai cậu, làm cho ngũ quan xinh đẹp của cậu có vẻ càng thêm tuấn mỹ, lông mi dày rậm cũng được nhuộm một lớp màu vỏ quýt, cần cổ trắng nõn thon dài lộ ra một đoạn sau bộ đồng phục học sinh.
Hạ Kiến Vi đứng ở cách đó không xa, thấy Lục Tri nở một nụ cười mãn nguyện khi ôm được Tráng Tráng, trong một chớp mắt này, anh nghe thấy tiếng tim mình nở rộ như hoa.
Hạ Kiến Vi nuốt một ngụm nước bọt, đi đến bên cạnh Lục Tri.
Lục Tri ôm mèo trong tay, dường như đã nhận ra Hạ Kiến Vi tới gần, cậu nghiêng đầu đang định nói gì đó với Hạ Kiến Vi, nhưng Hạ Kiến Vi lại sấn người đến gần, một làn gió lướt qua tai, bức màn trong phòng khách bị gió thổi lay, phát ra âm thanh nhỏ vụn.
Động tác của Lục Tri cực nhanh nâng Tráng Tráng lên che môi mình, ngăn Hạ Kiến Vi đánh lén, nhưng Hạ Kiến Vi cũng không có ý định hôn môi cậu, mà trân trọng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Tráng Tráng kẹp ở giữa hai người bọn họ, không hiểu nghiêng đầu kêu "Meo~" một tiếng, cũng một tiếng này gọi thần trí của cả hai trở về.
Môi Hạ Kiến Vi rời khỏi trán Lục Tri, kéo ra một khoảng cách giữa hai người, Lục Tri sờ trán mình, nơi đó vẫn còn lưu lại xúc cảm nóng rực.
Tai cậu hơi nóng lên, nhưng điều làm cậu kinh ngạc hơn cả là cậu vậy mà lại không phản cảm nụ hôn này của Hạ Kiến Vi.
"Xin lỗi, là tôi vượt rào." Bình thường Hạ Kiến Vi cảm thấy năng lực tự kiềm chế của mình rất mạnh, nhưng sao hôm nay lại mất khống chế chứ.
Lục Tri im lặng một lát mới nói: "Chú Hạ, chú nói không giữ lời gì cả."
Hạ Kiến Vi xấu hổ ho khan một tiếng, là người lớn mà nói thì quả thật anh đã thất tín với Lục Tri.
Lục Tri thấy dáng vẻ lúng túng của anh, khóe miệng vô thức nở một nụ cười.
Hạ Kiến Vi ít khi cảm giác hai má mình nóng lên, anh giơ tay sờ gáy, ấp a ấp úng giải thích: "Chắc em có thể hiểu được...!Chuyện này khó kìm lòng nổi..."
Lục Tri thản nhiên trả lời: "Tôi không hiểu."
Mặt Hạ Kiến Vi cũng nóng lên, bất chấp tất cả nói với cậu: "Tôi mê đắm sắc dục, thích em thích vô cùng, muốn thân mật cùng em."
Lục Tri bị thái độ thô tục mà thẳng thắn này của anh làm đứng hình tại chỗ, ngay sau khi cậu phản ứng lại thì lạnh nhạt nói với Hạ Kiến Vi: "Chú Hạ, tôi còn chưa thành niên, đây là phạm pháp."
Tim Hạ Kiến Vi đang rỉ máu, anh bỗng nhiên tới gần Lục Tri, nắm lấy cổ tay Lục Tri, hai mắt như chim ưng, "Em đây là ỷ vào tôi thích em, biết tôi sẽ không làm gì em, tôi thích em rất thích em, rất trân trọng em, trừ phi tự em gật đầu đồng ý, nếu không thì tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác thường với em.
Lục Tri, tôi hy vọng em hiểu điều này, tâm ý của tôi đối với em có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa tỏ tường, lòng tôi minh chứng."
Hạ Kiến Vi khí thế bức người, Lục Tri bị hai mắt của anh giam lấy, tim cậu đập loạn xạ, anh nghiêm túc, không có một giây phút nào Lục Tri có thể hiểu rõ tâm ý của Hạ Kiến Vi đối với cậu hơn lúc này.
Lục Tri nhíu chặt mày, khí thế không chút nhượng bộ, nhìn thẳng lại anh.
"Thật ra con người của tôi rất xấu, tôi và ba sống nương tựa lẫn nhau, nhà tôi rất khó khăn, chú cũng nhìn ra được, hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới với chú.
Chú hai mươi tám, còn tôi mới mười bảy, về tư tưởng cũng hoàn toàn không giống nhau, tôi không biết tại sao chú lại thích tôi, có lẽ bởi vì nhất thời mới mẻ, nhưng chú có vốn liếng để hưởng thụ cuộc chơi này, tôi lại không thể.
Tôi rất thực tế, tôi không muốn kế hoạch của mình bị thay đổi vì bất cứ chuyện gì."
Đây là lần đầu tiên Lục Tri thẳng thắn nói chuyện với Hạ Kiến Vi về vấn đề này, Hạ Kiến Vi rất vui về điều đó, có vấn đề thì giải quyết sẽ tốt hơn là mơ hồ.
"Tôi không cho là như vậy.
Chẳng phải cho tới nay chúng ta ở cùng nhau rất vui vẻ sao? Tinh thần có thể đạt được cộng hưởng còn khó hơn cả vật chất, em cũng nói tôi hai mươi tám em mười bảy, chờ đến khi em hai mươi bảy thì tôi đã ba mươi tám, em đang tuổi ăn tuổi lớn, thì tôi cũng đã bước đến tuổi trung niên, rõ ràng cảm giác nguy cơ của tôi phải lớn hơn một chút.
Tôi thích em không phải bởi vì nhất thời mới mẻ, em là người duy nhất làm tôi rung động trong suốt hai mươi tám năm qua, điều này tôi không có cách nào dùng lời nói để đảm bảo, chỉ có thể để thời gian chứng minh, nếu em bằng lòng cho tôi cơ hội này."
Ánh mắt Hạ Kiến Vi thành kính nhìn Lục Tri, bỗng anh cười nhẹ một cái, "Còn điều cuối cùng, không phải tôi đã sớm nói với em rồi sao? Em không cần phải lo gì cả, chỉ cần hưởng thụ sự theo đuổi của tôi là được, dù cho kết quả có như thế nào thì tôi cũng sẽ không làm xáo trộn kế hoạch của em."
Lục Tri nhất thời không biết nên nói gì, thờ thẫn mở miệng, cậu biết mình không nên cho Hạ Kiến Vi hy vọng, nhưng bảo bây giờ cậu đồng ý ở bên Hạ Kiến Vi là chuyện không có khả năng, có lẽ là có rung động, nhưng còn lâu mới đủ mạnh để cậu có thể vứt bỏ hết thảy để đến bên Hạ Kiến Vi.
Nhưng khi lời từ chối đã đến bên miệng, đối diện với đôi đồng tử chân thành tha thiết của Hạ Kiến Vi, cậu lại thật sự không thốt nên lời.
Hạ Kiến Vi phát hiện cậu khó xử, đây là chuyện tốt, ít nhất không phải là Lục Tri hoàn toàn không có cảm tình với anh, anh cầm tay Lục Tri lên, hôn lên mu bàn tay cậu một cái, "Vậy thì, tôi có thể theo đuổi em không? Bạn học Lục."
Mặt mày bạn học Lục thanh lãnh nhìn anh chăm chú, sau đó khẽ gật đầu, "Được."
()
Bách chu (Khổng Tử)
Ngã tâm phỉ thạch,
Bất khả chuyển dã.
Ngã tâm phỉ tịch,
Bất khả quyển dã.
Uy nghi đệ đệ,
Bất khả tuyển dã.
Dịch thơ (Tạ Quang Phát)
Lòng ta chẳng phải đá xanh,
Cho nên chẳng thể đổi quanh chuyển dời.
Lòng ta chẳng phải chiếu ngồi,
Cho nên chẳng thể xếp rồi cuốn quanh.
Uy nghi thuần thục rành rành,
Nhưng không được chọn phải đành thế thôi..