Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

chương 53: 53: chú đang làm nũng với tôi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Tri ngồi trước lửa trại, trong lòng lại nghĩ đến những lời Du Phinh Phinh vừa nói với cậu.

Cô nói: "Đối với Kiến Vi, em là biến số quá lớn.

Chị có thể thấy rằng em rất xuất sắc, tương lai của em có vô số khả năng, nhưng cậu ấy thì khác.

Đừng nhìn cậu ấy như vậy, thật ra cậu ấy rất mỏng manh, nếu em đồng ý với cậu ấy, rồi một ngày nào đó lại rời bỏ, cậu ấy sẽ không chịu nổi."

Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của Hạ Kiến Vi, Lục Tri ngẩn ngơ nhìn anh, cậu vẫn không cách nào đánh đồng hai chữ mỏng manh này với Hạ Kiến Vi.

"Cơ hội tốt như vậy, chúng ta hãy chơi trò chơi đi." Có người đề nghị.

Nhiều người chơi trò chơi đương nhiên là náo nhiệt, cũng không thiếu nhiều tên muốn chơi khăm.

"Chúng ta chơi cái đó đi, tôi có bạn không có ấy, mỗi người thay phiên nhau nói một chuyện mình đã từng làm nhưng người khác chưa từng, người thua phải hoàn thành mạo hiểm hoặc lời thật lòng mà người thắng chỉ định."

"Chơi! Ai sợ ai!"

Chờ Lục Tri định thần lại thì mọi người đều đã ngồi thành một vòng, bất ngờ người ngồi bên cạnh cậu lại là Hạ Kiến Vi.

Một cô gái cao cao giơ tay nói: "Tôi nói trước, tôi đã từng không mặc quần áo và vẽ thuốc màu đi ra đường mà không bị phát hiện."

(nghệ thuật body painting)

Mọi người mở to mắt, hít một hơi khí lạnh, ", không dám so, không dám so."

(ngầu lòi, lợi hại)

"Đừng vừa lên đã tàn nhẫn như vậy chứ."

Cô gái dáng cao cười hất cầm, "Nào, mỗi người đều cho biết đêm đầu tiên của mình là khi nào đi."

"Vừa lên đã kích thích như vậy!"

Nhưng cũng vì sự táo bạo của cô mà bầu không khí được hâm nóng một cách trơn tru.

Khi đến lượt Diêm Hồng Phi, Diêm Hồng Phi thế mà lại đỏ mặt, Du Phinh Phinh thấy không quen anh ta cọ tới cọ lui, trực tiếp khí phách mở miệng nói: "Vào đêm ngày chúng tôi kết hôn."

Ở đây đều là bạn của Du Phinh Phinh, nhao nhao tò mò hỏi cô: "Tớ nhớ hai người yêu nhau nhiều năm rồi mà nhỉ, đến kết hôn mới làm?"

Du Phinh Phinh trợn trắng mắt, "Anh ta nói hành vi quan hệ trước hôn nhân là không tốt, có một lần tớ với anh ta uống quán chén, quần cũng đã cởi, đột nhiên anh ta bò dậy nói như thế không tốt, anh ta sẽ chịu trách nhiệm với tớ."

Cả mặt Diêm Hồng Phi đỏ bừng, muốn bụm miệng Du Phinh Phinh lại, "Đừng nói nữa! Em là phụ nữ, có thể biết xấu hổ được hay không, đừng nói những chuyện này."

Du Phinh Phinh nhún vai, cũng không cảm thấy chuyện này có sao.

Mặc dù mọi người cười trêu chọc Diêm Hồng Phi không có gan, nhưng trong lòng các cô gái lại vẫn rất hâm mộ Diêm Hồng Phi có thể trân trọng Du Phinh Phinh như vậy.

Qua Diêm Hồng Phi và Du Phinh là đến lượt Lục Tri, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp còn hơi hiện sự non nớt của Lục Tri trong ánh lửa như một đóa hoa trên đỉnh núi chỉ có thể nhìn từ xa.

"Tiểu Lục vẫn là bạn nhỏ, đêm đầu tiên chắc chắn còn rồi."

Mấy cô gái nhìn mặt Lục Tri, tình thương của mẹ một giây bị kích phát ra, hoàn toàn không tin Lục Tri không phải là gà tơ.

Nhưng các chàng trai lại không cho là thế, "Vậy thì chưa chắc, năm mười bảy tuổi tôi đã không còn là trai tân."

"Câm miệng! Tiểu Lục chính là đứa trẻ ngoan, đừng bắt em ấy đánh đồng với cậu!"

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Tri nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi chưa từng yêu đương."

Mấy cô gái thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho các chàng trai một cái nhìn đắc ý.

Lượt sau Lục Tri chính là Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi không chỉ có diện mạo như cao thủ đi qua vạn bụi hoa, mà khả năng lấy lòng người khác của anh cũng làm người ta nghĩ rằng anh là một kẻ phong lưu.

"Xem chừng Kiến Vi cũng không nhớ đêm đầu tiên của mình là khi nào nhỉ."

"Đây không phải là làm khó cậu ấy sao."

Diêm Hồng Phi nghe thấy lời nói đương nhiên của bọn họ, xấu hổ muốn mở miệng nói, nói ra có thể mọi người sẽ không tin, mọi người thật sự hiểu lầm rồi, thật ra Hạ Kiến Vi vô cùng ngây thơ, cậu ta hai muốn tám tuổi mới có mối tình đầu.

Hạ Kiến Vi nhếch khóe môi, hoàn toàn không cảm thấy có gì đáng xấu hổ, nói: "Tôi không biết đêm đầu tiên là khi nào, cái này phải hỏi người trong lòng của tôi."

Lục Tri vừa nghe đã hiểu, ý của Hạ Kiến Vi là quyền quyết định đêm đầu tiên sẽ diễn ra khi nào thuộc về cậu.

Diêm Hồng Phi và Du Phinh Phinh là hai người biết nội tình cũng nghe hiểu lời tán tỉnh trắng trợn và không biết xấu hổ của Hạ Kiến Vi, nhưng người khác lại không biết, vẫn cho rằng mình đoán đúng rồi, Hạ Kiến Vi đi qua vạn bụi hoa, căn bản nhớ không được đêm đầu tiên là khi nào.

Mấy cô gái lại hóng hớt hỏi Hạ Kiến Vi, người trong lòng của anh là ai.

"Không phải chỉ cần trả lời một câu hỏi thôi sao?" Hạ Kiến Vi cười híp mắt nói.

Lúc lại đến lượt Diêm Hồng Phi, dáng vẻ Diêm Hồng Phi như đã tính trước, nói: "Tôi đã từng không tắm nửa tháng!"

Anh ta vừa mở miệng, mọi người lập tức dùng một ánh mắt khó tả nhìn anh ta, rồi lại đồng tình nhìn về phía Du Phinh Phinh.

"Thật là vất vả cho Du Phinh Phinh không rời không bỏ cậu ta."

Du Phinh Phinh lắc đầu, nói: "Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ai bảo tớ mắt mù chứ."

Diêm Hồng Phi vội vàng giải thích: "Khoảng thời gian đó công việc của tôi quá bận rộn, đến thời gian ngủ còn không có chứ đừng nói tắm rửa."

"Được được được, chúng tôi không so nổi."

Đúng lúc này Lục Tri bỗng giơ tay lên nói: "Tôi cũng từng, có một năm nghỉ đông tôi theo một người chú đi đến vùng sâu vùng xa, nguồn nước nơi đó khan hiếm, ngay cả nước uống cũng không đủ, càng miễn bàn đến tắm rửa."

"Vậy mà còn có một nơi như thế sao? Nhưng người chú đó của em cũng thật là, dẫn một đứa trẻ như em đến nơi hẻo lánh như vậy cũng không sợ không an toàn.".

Truyện BJYX

Lục Tri không giải thích, cậu đi không phải để chơi, mà là để kiếm tiền.

Năm đó Lục Thâm mắc bệnh nặng, cần tiền chữa bệnh, đúng lúc cậu đang làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh vì cơ duyên xảo hợp mà quen biết với người chú đó.

Đối phương thiếu một người giúp đỡ, ban đầu Lục Tri tưởng buôn lậu thứ gì đó, cũng do dự rất lâu, sau đó cậu mới biết người chú kia chuyên đi đến những nơi xa xôi để thu thập các loại dược liệu kỳ quái, lúc này cậu mới đồng ý đi cùng đối phương một chuyến này.

Bởi vì người chú đó mà Lục Tri học được rất nhiều điều, lái xe cũng là học được khi đó.

Hạ Kiến Vi lại không nghĩ đơn giản như những người khác.

Theo anh biết thì vòng quan hệ của Lục Thâm không rộng, không có khả năng quen kiểu người sẽ dẫn Lục Tri đến nơi xa xôi này, nói như vậy thì người chú đó chắc là chỉ có mình Lục Tri quen biết.

Mà Lục Tri được anh gọi là hoàng tử bé làm thuê, đương nhiên không có khả năng không đi làm trong kỳ nghỉ đông, cũng không ở nhà chăm chỉ ôn bài mà cố ý chạy đến chơi ở một vùng sâu vùng xa ngay cả nước cũng không có.

Như vậy xem ra, rõ ràng đáp án chỉ có một, Lục Tri là vì kiếm tiền mới đi.

Mày Hạ Kiến Vi nhíu chặt, trong lòng đau đớn từng cơn.

Khi đó Lục Tri mới bao lớn?

Đoạn sau trò chơi, Hạ Kiến Vi có chút thất thần, mãi đến khi bọn họ rời đi, nằm vào trong lều trại, rốt cuộc Hạ Kiến Vi cũng không nhịn được mà tiến đến sau lưng Lục Tri, ôm lấy cậu từ phía sau.

Toàn thân Lục Tri cứng đờ, nhưng lại không nhúc nhích, "Chú Hạ, tôi còn thức, trộm chiếm hời của tôi thì ít nhất cũng nên chờ tôi ngủ rồi làm."

Hạ Kiến Vi rầu rĩ tựa đầu lên tấm lưng gầy gò của Lục Tri.

Lục Tri cảm nhận được trên lưng truyền đến một luồng hơi ấm, trong lòng bỗng nhiên mềm như kẹo bông gòn.

Hạ Kiến Vi cọ cọ trên lưng cậu, cánh tay ôm cậu siết chặt hơn.

Lục Tri trầm mặc một lát, hơi không chắc hỏi: "Chú đang làm nũng với tôi sao?"

"Tôi muốn hôn em." Hạ Kiến Vi nói ra một cách bất ngờ không kịp đề phòng.

"Chú biết bốn chữ mặt dày vô sỉ viết như thế nào không?"

Hạ Kiến Vi thở dài nói: "Ài, tôi biết em sẽ không đáp ứng tôi, vậy thì em hôn tôi đi."

Ngay khi Hạ Kiến Vi cho rằng Lục Tri căn bản không muốn để ý tới anh, thì Lục Tri bỗng trở mình, mặt đối mặt với anh, bàn tay hơi lạnh vén tóc mái trên trán anh lên, đôi môi mềm ấm nhẹ nhàng đáp xuống một nụ hôn.

"Ngủ ngon."

Hạ Kiến Vi đứng hình tại chỗ, một lát sau anh giơ tay sờ cái trán vừa mới được Lục Tri hôn như người mất hồn.

Lục Tri nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động rất nhỏ, mãi cho đến khi cậu mơ màng sắp ngủ Hạ Kiến Vi cũng không có bất kỳ động tác gì, Lục Tri nghĩ thầm, đêm nay chú Hạ có hơi khác thường.

Không ai thấy Lục Tri khẽ nhếch khóe môi trong bóng đêm.

Kỳ nghỉ ba ngày rất nhanh đã trôi qua, Hạ Kiến Vi và Lục Tri mang theo không ít dâu tây trở về, chờ đến khi Lục Thâm về nhà thấy một rổ dâu, y vô thức buồn nôn.

Nhưng nghe thấy Lục Tri nói cố ý mang về cho y, Lục Thâm lại không thể không làm bộ vui vẻ ăn hết.

Chương Cư Bạch!

Lục Thâm cảm thấy tính tình của mình có tốt đến đâu thì sớm muộn gì cũng bị hao hết nơi Chương Cư Bạch này.

Lục Tri thấy trên cổ ba mình có miếng băng cá nhân lạy ông tôi ở bụi này, nghĩ thầm có nên thẳng thắn nói chuyện với ba mình hay không?

"Ba, nếu ba có bạn trai thì có thể dẫn về, con không ngại."

Lục Thâm nghe vậy thì rùng mình một cái, miễn cưỡng cười vui nói: "Sao con lại nghĩ như vậy? Ba tạm thời còn không muốn quen bạn trai, chờ con thi đại học xong rồi tính sau."

Lục Tri thấy phản ứng của ba mình hơi kỳ lạ, cậu đã nói mình sẽ không để ý, vậy thái độ che giấu của ba cậu như thế là vì sao?

Nếu ba cậu không muốn nói, vậy đương nhiên Lục Tri sẽ không hỏi nhiều.

"Vâng, con mong ba có thể lo cho bản thân nhiều một chút, con đã sắp mười tám tuổi rồi, có thể tự chăm sóc cho mình, cũng có thể chăm sóc cho ba."

Mặc dù Lục Tri luôn lạnh lùng thản nhiên, nhưng Lục Thâm biết cậu rất hiểu chuyện, bỗng mũi Lục Thâm thấy hơi chua xót.

Y nâng tay vỗ lưng Lục Tri, phát hiện Lục Tri thế mà đã cao hơn y không biết từ khi nào.

"Ừa, ba biết rồi, đừng học quá muộn."

"Vâng." Lục Tri vào phòng mình, hoàn thành một ít bài tập cuối cùng.

Lục Thâm rửa mặt xong, đi vào bếp hâm nóng sữa bò cho Lục Tri.

"Lo cho bản thân nhiều hơn sao?" Trong đầu Lục Thâm không khỏi hiện lên khuôn mặt của Chương Cư Bạch.

Y cũng không biết quan hệ giữa mình và Chương Cư Bạch hiện tại rốt cuộc được xem là gì.

Trước kia Chương Cư Bạch là học trò của y, mặc dù bây giờ đã trưởng thành, nhưng trong mắt Lục Thâm, hắn vẫn là học trò của mình, yêu đương với chính học trò, Lục Thâm cứ cảm thấy trong lòng có một rào cản không vượt qua được.

Lúc trước Chương Cư Bạch nói thích y, khi ấy y tin điều đó, tình cảm nồng nhiệt và chân thành của người thiếu niên không thể che giấu.

Nhưng sau khi bị y từ chối không lâu, Chương Cư Bạch hoàn toàn biến mất, Lục Thâm gần như đã quên mất người này thì lúc này hắn lại đột nhiên xông ra, nói hắn chưa bao giờ quên mình, hắn vẫn còn thích mình.

Rời đi không lời từ biệt gần mười năm, giống như bốc hơi khỏi nhân gian có nghĩa gì? Không phải Lục Thâm đang trách cứ Chương Cư Bạch điều chi, suy cho cùng thì cũng chính miệng y từ chối Chương Cư Bạch, y không có lý do, cũng không có tư cách.

Nhưng khoảng thời gian như vậy, Lục Thâm không dám dễ dàng tin tưởng, nếu thật sự chưa bao giờ thay đổi, vẫn luôn thích, thế sao lại bỏ đi biệt tích mười năm, không có tin tức.

Y đã qua cái tuổi mặc sức tiêu xài thời gian một cách đáng tiếc, y không đủ khả năng để chơi với Chương Cư Bạch.

Nhưng Chương Cư Bạch vừa cố chấp lại ngang tàng như gió lốc, khiến y trở tay không kịp, không hề có đường chống đỡ.

Thậm chí y còn không có thời gian để dừng lại suy nghĩ kỹ càng, mà hết lần này tới lần khác bị Chương Cư Bạch cuốn vào vòng xoáy của dục vọng..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio