Hôm nay là ngày hết thời gian cậu ở bên cạnh người nhà mình. Đáng lẽ cậu không muốn về lại, nhưng lại không thấy yên tâm lỡ hắn nổi điên thì không xong.
Cậu chào tạm biệt mọi người lấy lí do là đi làm lại để mọi người khỏi nghi ngờ.
Vừa lên tới tới thành phố, cậu dự định đi trung tâm mua sắm mua ít đồ. Bỗng nhiên có một cánh tay khoác lên vai cậu.
"Ê, Triệu Gia Minh. Là cậu thật sao? Có biết tôi tìm cậu lâu lắm rồi không?"
"Nhất Lâm".
Anh là bạn thân của cậu. Cũng là Tổng Giám Đốc tập đoàn Dương Thị.
"Cũng may còn nhớ há, nếu không thì (giơ nấm đấm lên trước mặt cậu)".
Cậu quay sang đối mặt với anh gãi đầu cười cười.
"Sao quên được, bạn thân của tôi. Nào, ôm cái coi". Vừa nói vừa dang tay ra ôm anh,vì lâu rồi không gặp hẳn là rất nhớ nên ôm khá là lâu đi. Mọi người xung quanh cứ nhìn vào họ, có người có che miệng tủm tỉm cười, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp post lên group hủ.
Hai người cuối cùng cũng chịu tách ra, vẫn là không quan tâm đến ánh mắt người xung quanh, anh nhìn cậu nói: "Nghe nói cậu bỏ nhà đi? Chuyện là thế nào?"
"À, chuyện qua lâu rồi tôi cũng không muốn nhắc lại nữa".
"Được. Nhưng về sau không cho như vậy nữa, có gì phải nói với tôi cùng nhau tâm sự, không được chịu một mình biết không?"
Cậu gật đầu mỉm cười.
"Ais~ quên mất hôm nay họp lớp. Cũng sắp tới giờ rồi đó, mau mau đi thôi. Đảm bảo mọi người hôm nay sẽ bất ngờ với sự có mặt của cậu".
"Nhưng mà..." Cậu nghĩ hẳn là hắn bây giờ đang chờ mình về, dù sao cũng nên về trình diện hắn trước rồi mới đi.Nhưng lỡ hắn không đồng ý thì sao.
"Nghĩ gì đó? Không muốn đi sao?"
"Không phải, chỉ là.."
"Không phải là được rồi. Let's go".
Anh chở cậu đến một quán bar thoạt nhìn rất quen nhưng không nhớ rõ lắm,cậu dự định nhìn xung quanh xem có ấn tượng gì không thì bị anh kéo vào trong.
Bước vào không ngoài dự đoán tất cả đều kinh ngạc, rượu trên tay cũng dừng hẳn,mắt hướng sang cậu rồi ai nấy chạy đến ôm cậu kéo cậu yên vị tại bàn. Ai ai cũng vui vẻ háo hức khi thấy cậu cứ như thấy một đại minh tinh.
Không khí bên trong quán cũng không mấy ồn ào đông đúc vì cả quán hôm nay đã được Nhất Lâm bao hết.
"A! Lớp trưởng của tôi ơi, rốt cuộc cũng tìm được cậu nha~". Một bạn nam lên tiếng, người đó là Lý Nguyên bí thư năm đó.
"Ai ya Nhất Lâm sao cậu tìm được Gia Minh vậy?" Một bạn khác hỏi.
"Tình cờ gặp ở khu mua sắm".
"Gia Minh, bắt đền cậu đó. Nhất định phải khao tụi này một chầu hoành tráng đó nga~"
"À à hay làm buổi tiệc mừng cậu ấy trở lại đi".
"Đúng đúng. Phải làm chứ".
"..." Mọi người hồ hởi và cũng khá kích động vì cậu nên ai cũng vui vẻ nói mãi, và nhân vật chính là cậu.
Nhất Lâm quay sang nói với cậu: "Thấy không tôi nói rồi mà. Coi mọi người vui chưa kìa".
"Gia Minh, lúc trước cậu đã đi đâu vậy?"
"Vào trường cảnh sát".
"Hả? Cảnh sát cơ á? Vậy sao không nói năng gì với ai mà đi mất tăm luôn. Phải phạt phải phạt".
"Ô vậy là tui có bạn là cảnh sát nghen".
"Tôi xin nghỉ rồi".
"Hả? Vì sao?"
"Ân ~ cũng không biết phải nói sao. Đại khái là không muốn gây rắc rối".
"Hay là gia đình cậu không cho. Dù gì cũng là nhị thiếu gia nhà họ Triệu, còn là người thừa kế tập đoàn YS sao họ để cậu làm công việc đó được".
"Cũng đúng".
Thấy họ suy nghĩ vậy, cậu thật rất muốn nói tình thế hiện giờ nhưng rồi lại thôi.
Sao cậu cứ có cảm giác gì đó bất ổn sắp xảy ra. Không biết có nên quay về đó hay không?
"Nghĩ gì đó?"
"Không..không có gì".
"Có phải có bí mật không thể nói?"
Cậu vừa tính nói không có thì anh đã đưa tay lên miệng cậu ý muốn cậu không cần nói gì hết.
"Cậu giấu ai chứ không giấu được tôi đâu. Trước giờ tâm sự của cậu có lúc nào tôi không nhìn ra đâu chứ. Tôi lập lại một lần nữa: "TRIỆU GIA MINH. CÓ GÌ PHẢI NÓI VỚI TÔI ĐỪNG CHỊU MỘT MÌNH BIẾT KHÔNG?".
Nghe Nhất Lâm nói cậu như có được một bờ vai vững chãi để dựa dẫm vậy, rất hạnh phúc cũng rất ấm áp. Mọi buồn phiền như dần tan biến, cậu thật sự rất mong thoát khỏi hắn trở về cuộc sống bình thường.
======
Buổi tối...
Hắn đợi mãi mà vẫn chưa thấy cậu về, nghĩ rằng sẽ ở lại bên gia đình đến tối sẽ về nhưng không ngờ bây giờ đã gần h khuya vẫn không thấy đâu. Hắn quyết định gọi về cho mẹ cậu.
"Chào bác, con là Minh Khang bạn của Minh, là người lần trước về ạ".
"À, Khang hả con? Có chuyện gì sao?"
"Dạ bác cho con hỏi Gia Minh có ở đó không?"
"Ủa Minh nó về từ chiều rồi mà con".
Mẹ cậu vừa nói xong, hắn liền cúp máy. Phái người đi tìm cậu, lát sau liền có tin.
Biết cậu hiện tại đang ở quán bar A, hắn tức tốc phóng xe đến đó.
Đến nơi chưa kịp tiến vào trong thì thấy cậu chạy ra, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn cũng chăm chú nhìn cậu, lúc này vì cổ áo sơ mi được mở một nút nên vừa nhìn đã phát hiện ra dấu hôn rất rõ ràng in đỏ trên cổ cậu. Hắn như phát hỏa nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn gϊếŧ chết cái con người tạo ra nó.
Hắn gương mặt lãnh khốc hỏi cậu: "Cái gì đây?"
"Hả?"
Vì là trên cổ cậu không thể nhìn thấy nên ngơ ngác quay sang hỏi hắn. Hắn cũng không kiên nhẫn rống lên chỉ vào dấu hôn:
"Là thằng nào làm? Mẹ nó..em ngang nhiên dám sau lưng tôi làm càng, lén lút nɠɵạı ŧìиɦ với tình nhân ở địa bàn của tôi. Tôi hôm nay phải đánh chết em, rồi đem cả nhà em ra gϊếŧ sạch".