Trong phòng hắn, cậu vẫn bất động không thèm đoái hoài tới những thứ xung quanh. Một chân cậu bị xích lại. Thức ăn hắn cho người chuẩn bị vẫn chưa được động đến.
"Sao không ăn?"
"..."
Thái độ cậu làm hắn mất đi kiên nhẫn, cho người mang lên một phần thức ăn khác. Rồi muốn tự tay đút cậu ăn.
Đưa lên tới miệng nhưng cậu vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt vô hồn.
"Thả tôi ra...tha cho tôi đi".
"Hừ...tha? Em có biết mấy năm nay tôi tìm em khó khăn ra sao không? Vì tìm được em sĩ diện gì tôi cũng không cần".
"Không liên quan tôi".
"Em....em thật sự không thấy nhớ tôi?"
"Tại sao phải nhớ người như anh?"
Chát~
Hắn tát cậu đến hằn năm dấu tay trên một phần khuôn mặt. Rồi lấy tay nắm lấy cằm cậu.
"TÔI NÓI...EM ĐỪNG CỐ CHỐNG ĐỐI TÔI. KẾT CỤC CỦA NHỮNG NGƯỜI NHƯ VẬY SẼ KHÔNG TỐT ĐÂU.....EM CŨNG KHÔNG NGOẠI LỆ".
"Ý anh là sao? Anh định làm gì tôi?"
"Làm gì em? Hahahahahaaa....."
Cậu nhìn hắn không hiểu chuyện gì, sao nhìn hắn bây giờ cậu cứ thấy có cảm giác nguy hiểm.
"Tôi cho em xem cái này...."
Hắn lấy ra một sấp hình đưa cho cậu, ban đầu cậu cũng không biết hắn muốn làm gì. Nhưng khi nhìn đến nhân vật trong bức ảnh cậu như chết lặng. Dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn.
"KHỐN NẠN! ANH CÓ CÒN LÀ NGƯỜI KHÔNG HẢ?!"
"Một câu hỏi hay. Nên trả lời thế nào đây? Cụ thể thì...tôi chỉ là người...khi bên em".
Cái mà cậu thấy trong ảnh là hình ảnh trên giường của hắn và một người mà có chết cậu cũng không dám tin. Người đó không phải ai khác mà là chị hai cậu.
"THẦN KINH! BUÔNG THA CHO CHỊ TÔI!"
"À...cũng không biết là ai không tha cho ai nha. Là chị em cứ nhất quyết muốn ở bên cạnh tôi. Cho dù là tình nhân hay bạn giường".
Chát~
Cậu tát lại hắn, lòng đầy đau xót cho chị mình. Cũng chính cậu là người gieo rắc rối không dứt được nên kết cục mới ra nông nổi này.
Cậu quỳ xuống cầu xin hắn:
"Xin anh tha cho chị ấy đi. Làm ơn....anh muốn làm gì tôi cũng được".
Hắn khom người xuống đẩy mặt cậu lên.
"Muốn em nghe lời một chút. Làm được không?"
"Được. Nhưng anh phải hứa không được có bất kỳ mối quan hệ nào với chị ấy nữa".
"Điều đó còn tùy ở em".
Hắn nâng cậu đứng dậy ngồi lại vào giường. Tay cầm thức ăn một lần nữa bồi cậu ăn.
Lần này cậu không từ chối, hắn đút bao nhiêu cậu ăn bấy nhiêu.
Hắn nghĩ: 'Nếu lúc nào em cũng ngoan như vậy thì tốt. Đúng là gia đình có ảnh hưởng rất lớn tới em. Tôi không tin không thể làm em cam tâm tình nguyện quay trở về bên tôi'.
Đầu giờ trưa cậu cứ thấy trong người có gì đó không đúng. Người cứ nóng ran lên rất khó chịu. Rất giống như bị người ta hạ dược, nhưng mà lần này có vẻ cậu không tài nào làm giảm được tác dụng của nó.
Lát sau thì hắn đẩy cửa vào..
"Khó chịu?" Nhìn vẻ mặt cậu lúc này vô cùng câu dẫn nên hắn không thể nào mà chờ đợi nữa. Liền vọt tới trước mặt cậu.
"Có cần anh giúp không?"
"Anh...bỏ...thuốc".
"Ừa. Không muốn anh? Anh thì rất nhớ đến thân thể này của em nha".
Vừa nói vừa mơn trớn cơ thể cậu.
Rồi lại thấy những vết hôn của nó vẫn còn chưa phai mờ, hắn điên tiết lên mà hôn đè lên những dấu vết đó.
"Ưʍ...bỏ ra". Cậu tự trấn an mình không sao, vùng vẫy thoát khỏi hắn. Nhưng được sao....??...
Ngộ thay giờ đây cậu càng kịch liệt phản ứng hắn càng thấy hứng thú. Cái hắn muốn thấy không còn là chỉ muốn cậu bên mình mà còn muốn cậu phải đau khổ vì suốt thời gian qua bên cạnh nam nhân khác, trò gì cũng làm qua.
Hắn muốn dùng gia đình trói buộc cậu vĩnh viễn cũng không được rời khỏi hắn. Vì thế mới cùng Ngọc Lan có quan hệ đó. Và hơn thế nữa, cái hắn cần nhất chính là sự nghiệp của gia đình cậu. Bởi có nó rồi quyền kiểm soát,...tất cả sẽ thuộc về hắn.
Khi cơ thể đã rã rời không còn sức kháng cự, cậu không biết phải làm gì hơn ngoài khóc vì bất lực.
"Sao khóc?"
"..."
"Hửm?"
"Làm tôi ra như vậy anh thấy vui lắm đúng không?"
"..."
" năm trước anh cho tôi một cú rất đau... năm sau anh lại làm tôi đau thêm lần nữa. RỐT CUỘC LÀ TÔI CÓ LỖI GÌ VỚI ANH?!"
Vừa nói vừa nghẹn ngào làm hắn không thể nào kìm lòng được. Vươn tay lau nước mắt cho cậu rồi ôm chặt cậu vào lòng.
"Anh xin lỗi....anh xin lỗi. Là anh sai...đáng lý anh không nên có mối quan hệ đó, anh không nên không quan tâm em, không nghĩ đến cảm nhận của em, càng không nên để em bỏ đi lâu như vậy. Anh xin lỗi. Anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em. Vợ à...mình làm lại từ đầu được không?"
"..."
Hắn quay sang nhìn cậu thì thấy tình hình không ổn. Liền muốn giúp cậu...
"Để anh giúp...em không chịu nổi đâu".
"Tôi..khó..chịu" Rồi chồm tới hôn hắn.
Đã lâu hắn không cảm nhận được vị ngọt đôi môi từ cậu mang lại. Hắn điên cuồng mút mát thì cánh môi mềm mại ấy.
...
"Ba, có tin tức gì chưa?"
"Vẫn chưa. Con đừng quá nóng lòng như vậy".
"Không được, con phải đi tìm anh ấy".
"Ở nhà cho ba. Hôm qua con phát sốt đến giờ vẫn còn chưa giảm đâu".
"Ba..con không sao".
"Khi nào hết bệnh muốn đi đâu thì đi ba không cấm".
"Hiên Kiện, nghe lời ba con đi. Chú Nguyên rất giỏi, ông ấy nhất định sẽ mang Gia Minh về sớm thôi". Mẹ nó nói.
"Con không muốn chờ...con không muốn chờ...!!!" Nó bật dậy chạy ra khỏi giường phóng nhanh đi tìm cậu.
Mọi người ai cũng lo lắng mà chạy theo. Được nữa đường thì mất dấu.