"Cậu tới đây làm gì?!" Ba cậu hỏi.
"Con tôi đâu?!" Mẹ cậu tiếp lời.
"Em ấy ở chỗ của tôi, các người không cần lo".
Chị cậu từ ngoài tiến vào, thấy hắn đang ở trong nhà mình thì không khỏi bất ngờ.
"Sao anh ở đây?"
"Em đoán xem".
"Chắc không phải...." Ý cô là chuyện hai người kết hôn.
"Tất nhiên...không. Em nghĩ sao tôi lại muốn kết hôn với người kém thông minh như vậy".
"Ý anh là sao?"
"Ngọc Lan, con với cậu ta có chuyện gì? Gì mà kết hôn chứ". Mẹ cậu tức giận quát.
"Con..."
"Hôm nay tôi đến đây... có ý muốn mời các người ra khỏi nhà tôi".
"Nhà cậu? Có phải cậu điên rồi không?"
"Tôi điên? Hahahahaa....con gái các người đã giao quyền điều hành YS lại cho tôi. Mà hình như nó lại có liên quan mật thiết đến tài sản nhà các người".
"..."
"Mới đây thôi, YS đã được lệnh thông báo phá sản. Đương nhiên tài sản các người hiện có...đều đóng băng. Nhưng....tất cả đều được tôi mua lại".
"Cậu..."
"Anh...vì cái gì phải làm như vậy? Sao phải lợi dụng em?"
"Cô yêu tôi...tôi biết. Đáng tiếc người tôi yêu là em trai cô".
"Anh không phải đã nói..."
"Đến bao giờ cô mới hết ngốc đây. Sao những gì Gia Minh nói về cô lại khác như vậy, sự thông minh của cô chạy đi đâu rồi?"
"Anh..."
Chát~
Cô tát hắn, kèm theo đó là những giọt nước mắt.
"Anh làm tất cả chỉ để Gia Minh quay về bên anh thôi đúng không? Anh coi tôi là con rối mặc sức điều khiển".
"Ừ".
"Vậy sao trước đó anh lại làm nó bỏ đi! Bây giờ anh lại còn chơi đùa tình cảm của tôi!"
"Đó là do cô tự lựa chọn. Tôi không ép".
"Ngọc Lan, chuyện này là sao?" Ba cậu hỏi.
"Ba, mẹ con xin lỗi".
"Tôi cho các người một tuần dọn ra khỏi đây".
Khi hắn trở về thì thấy trong phòng toàn một mớ hỗn độn. Đồ đạc đều được quăng xuống sàn.
"Tính làm gì hả? Lại muốn chống đối tôi sao?"
"Anh làm gì họ rồi?"
"..."
"Tôi hỏi anh làm gì họ rồi?!"
Hắn thở dài một hơi, không nói không rằng càng làm cậu thêm hoảng loạn.
"Cho tôi câu trả lời".
"Tôi không làm gì họ cả, chỉ nhẹ nhàng nói cho họ biết...họ không còn gì cả".
"..."
"Ba mẹ em thì không sao. Nhưng còn nội em...không biết sau chuyến đi nghĩ dưỡng về phát hiện sự nghiệp mình dốc công gầy dựng mấy chục năm đều mất sạch. Em nghĩ xem...liệu....."
"Anh muốn gì?"
"Tôi muốn gì?! Ha...chẳng phải lúc trước đã nói rồi sao...em lại không nghe lọt tai".
"Tôi sợ anh rồi. Làm sao anh mới chịu dừng".
"Phải chăng là quá miễn cưỡng với em?"
"Không miễn cưỡng".
"Nhưng mà tôi lại chưa nghĩ ra nha...hay em nghĩ giúp tôi đi".
"Tôi không biết".
"Vậy mình cho qua ha".
Vẫn như ngày nào, hắn luôn ôm cậu ngủ. Tâm trạng hắn bây giờ không biết thế nào, nhưng cậu thì đang rất lo lắng. Mọi buồn bực trong lòng làm cậu không tài nào chợp mắt.
Cậu xoay người sang đối mặt với hắn, nhìn hắn một lúc, suy nghĩ đến những chuyện xoay quanh hai người. Đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt hắn, hơi ấm từ đó truyền vào lòng bàn tay. Nó làm tim cậu đập nhanh hơn khi bàn tay hắn bỗng dưng chạm vào tay cậu.
Cậu dù giật mình nhưng vẫn bình tĩnh rút tay lại, xoay người đưa lưng về phía hắn. Hắn kéo cậu sát lại gần mình hơn. Cả hai không ai nói gì, chỉ là mỗi người mỗi suy nghĩ.
'Tôi không biết phải làm sao hai đứa mình mới có thể trở lại như ban đầu. Nhưng chỉ cần có được em, chuyện gì tôi cũng làm. Cho dù chuyện đó có làm em tổn thương'. Hắn nghĩ.
'Cần gì phải làm những chuyện này, anh muốn gì cứ trút hết lên người tôi là được. Muốn chúng ta trở lại như xưa. Xin lỗi...tôi không làm được. Còn nếu anh muốn tôi chấp nhận anh một lần nữa...có thể tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng mọi chuyện anh làm đã đi quá giới hạn, tôi có nên thử liều mình mặc kệ tất cả mà tin anh một lần nữa'. Cậu nghĩ.
Sáng...
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Tôi nghĩ cậu cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, ký ức mất rồi rất khó để có thể khôi phục lại".
"Vậy càng tốt. Tôi không muốn em ấy nhớ quá nhiều chuyện".
"Đại ca, như vậy thật sự tốt".
"Đây là cách nhanh nhất, cũng là duy nhất tôi có được em ấy một lần nữa".
"Dù cậu ấy không nhớ thì sao? Anh đừng có quên lúc trước cậu ấy không thích nam nhân".
"Vậy thì sao? Trước đây tôi cũng thành công bẻ cong em ấy đấy thôi".
"Đại ca, anh tỉnh lại đi. Dùng tấm chân tình của anh mà làm cậu ấy cảm động".
"Cậu nghĩ tôi còn cơ hội đó hả?"
"Nhưng tôi phải báo trước, xóa ký ức một người tôi có thể làm được. Còn có để lại biến chứng gì hay không, tôi không dám đảm bảo".
"Ý ông là sao?" Tần Nguyên gay gắt hỏi.
"Một vài trường hợp do bị sốc tâm lý dẫn đến tình trạng ngốc tạm thời hoặc cũng có thể là vĩnh viễn".
"..."
"Thế nào?"
"Cứ thực hiện đi".
"Đại ca, anh không nghe ông ta nói gì à? Cậu ấy rất có thể trở thành một tên ngốc..."
"Còn đỡ hơn là xem tôi ...như người lạ từng quen. Tôi dùng cả đời này để chăm sóc em ấy cũng không sao".
Đáng lẽ xóa hết chương p viết lại hết. Nhưng thôi để luôn...
Tui đã nói trước ngược thụ, sau ngược công. Muốn ngược cho lên bờ xuống ruộng thì cũng phải cho tui ngược thụ sương sương tí chớ...mn kỳ ghê...!!