Sáng...
Hắn xuống lầu thì thấy Tần Nguyên quỳ ngay phòng khách. Hắn nhìn y đầy khó hiểu rồi lại gần.
"Cậu làm gì vậy?"
"Đại ca, em...em xin lỗi".
"Chuyện gì?"
"Tập đoàn MK đã mất quyền kiểm soát. Toàn bộ thông tin cơ mật đều bị lộ ra ngoài".
Y càng cuốn quýt thì hắn lại càng bình tĩnh như không có chuyện gì. Điều này càng làm y hoảng sợ hơn.
"Có biết ai làm không?"
"..."
Im lặng một lúc lâu thì hắn tiếp tục nói.
"Là Bảo Ngọc hay Ngọc Lan".
"Cả hai". Y không suy nghĩ đáp.
Hắn thở dài một hơi, lại nói:
"Cậu căng thẳng cái gì? Cũng chỉ là một cái tập đoàn thôi mà".
Lời hắn nói ra nhẹ như lông hồng, nhưng mà nghe hắn nói y mới nhớ. Hắn là ai chứ, tạo dựng một cơ mới trong thời gian ngắn thật sự không hề khó. Nhưng mà, toàn bộ thế lực mà hắn đang có đều mất trong tay y. Y không thông minh như hắn, cũng không có bản lĩnh siêu phàm như hắn. Vậy thì y chuộc lỗi bằng cách gì đây.
Rồi bỗng dưng...bên ngoài lại có khách không thiện ý cho lắm.
"Cũng phải há, Hùng tổng đây là thiên tài trong các thiên tài mà. Mất cái này liền có cái khác. Tôi nói, có đúng không?" lời nói của cô ám chỉ rất nhiều thứ mà hắn hiểu và ai cũng hiểu.
"Bảo Ngọc".
"Anh im lặng một chút đi, anh còn nhận tên khốn này làm đại ca được sao? Anh ta là chuyên gia lừa tình thì đúng hơn".
"Em thôi đi".
"Không! Em chỉ đòi lại công bằng cho người nhà em thôi. Em làm vậy là sai sao?"
"Hừ...bằng cách là lừa gạt lòng tin của anh để hại MK như bây giờ?"
"Em...sao đây? Em chỉ trút giận dùm anh ba và chị hai thôi mà. Đến hai chị em người ta mà anh ta đều muốn. Anh ta có còn chút liêm sĩ nào không hả?!"
"Anh nói em không được nói năng điên khùng như vậy nữa!"
"Anh vì anh ta mà mắng em! Được vậy giữa anh ta và em, anh chọn ai?"
"..."
"Tại sao không trả lời?"
"Cô đừng làm khó cậu ấy". Hắn nói.
"Loại người như anh không có quyền xen vào. Anh có tư cách gì lên tiếng..."
"Chia tay đi". Đang lúc cô nói hăng say thì y buông ra ba từ. Đối với hắn là ngỡ ngàng còn với cô là đau lòng.
"Anh...thật sự muốn chia tay em".
"Anh xin lỗi. Nhưng để anh tiếp tục bên cạnh một người bạn gái không hiểu lý lẽ...anh không làm được".
"Anh nói cái gì? Em thách anh nói lại lần nữa!"
"Các người thôi đi!" Cậu bị tiếng ồn đánh thức, cũng nhanh chóng xuống lầu giải quyết. Đại khái thì cái gì cũng nghe.
"Anh".
Cậu đi tới trước mặt em gái mình.
"Dám đi gây sự sau lưng anh. Em gan lắm rồi, có phải nghĩ mình lớn rồi muốn làm gì thì làm không?! Anh chưa có chết!"
"Anh cũng mắng em, huhu. Bạn trai không cần em, anh trai cũng không cần em".
"Ai kêu em quá đáng. Còn cái gì mà lấy cắp thông tin cơ mật của người ta. Em muốn ăn cơm tù hay sao hả?!"
Cô bị cậu dọa sợ bèn lí nhí nói.
"Chị hai nói không sao mà?"
"Cái gì?!"
"Em chỉ muốn giúp chị hai với anh trả thù thôi mà".
"Chị ấy đâu?"
"Vẫn ở nước ngoài chưa về".
"Có nói khi nào về không?"
"Em không biết. Bị anh ta lợi dụng chơi đùa tình cảm như vậy. Em nghĩ như vậy còn quá nhẹ..."
Cô nhìn y đang trừng mắt nhìn mình cộng với gương mặt càng ngày càng biến dạng của cậu nên không nói tiếp nữa.
"Em thì biết cái gì/Em thì biết cái gì!" Cậu và y đồng thanh nói.
"Con thì giỏi lắm hả?!"
Bên ngoài lại tiến vào thêm một đội quân nữa. Cậu thầm nghĩ: 'hôm nay là ngày gì vậy trời'.
"Ba".
"Hừ...đưa thiếu gia về".
Đám thuộc hạ của ông liền nghe theo lệnh nhanh chóng đến gần cậu, liền bị hắn đứng chắn trước mặt.
Ông tức giận rút súng cất bên trong áo ra nhắm thẳng vào đầu hắn.
"Ba". Cậu lại đảo ngược tình thế thành đứng đối diện trước họng súng.
"Tránh ra".
"Con không tránh".
"Triệu Gia Minh, một là tránh ra theo ba về. Hai là sau này đừng gọi ta là ba".
"Ba...."
"Chọn đi".
Cậu nhắm mắt hét to quyết định của mình:
"Con không tránh!"
Ngay lập tức phát súng đã được bắn ra đều khiến mọi người hoảng hồn. Bảo Ngọc sợ đến mặt xanh như tàu lá chuối, y liền chạy đến trấn an ôm cô vào lòng.
Viên đạn được bắn thẳng lên trời.
"Giỏi lắm, tôi hôm nay coi như không có đứa con nào trên đời này".
"Ba, chỉ vì chuyện này thôi?"
Chỉ vì chuyện này mà ông cắt đứt quan hệ cha con với cậu. Mặc dù cậu không phải là con ruột nhưng đối với ông cậu không khác gì con ruột của mình.
Cậu lại làm sai sao? Vì một người như hắn sao?
"Anh, sẽ không sao đâu? Cậu thương anh như vậy sẽ không giận anh lâu đâu mà".
Trong lúc cậu đang hoang mang lại nghe được những lời từ hắn.
"Về đi".
Cậu quay sang nhìn hắn, rõ ràng mới nói xong mà sao giờ lại nữa...
Thấy cậu trơ mắt ra nhìn hắn, hắn liền đổi đối tượng sang cô.
"Đưa anh cô về đi".
"Chuyện này còn cần anh nhắc sao?"
Cậu lại quay sang trừng cô một cái rồi liếc mắt về phía hắn.
"Có ý gì?"
Cụ thể hơn là cậu lại thua sao?
Hắn chỉ kéo cậu lại gần ôm eo, ai mà không biết cậu thương gia đình mình nhất. Cho dù hai người ở cùng nhau thì cậu cũng sẽ để tâm đến gia đình.
Chi bằng hóa giải một lần cho xong.... Rồi sau này đâu sẽ lại vào đấy...
"Anh muốn đường đường chính chính rước em về nhà chồng".
"Còn nữa, anh...muốn gia đình em chấp nhận anh.............một lần nữa".
"Ba mẹ, khi nào mới về?"
"Sao hả? Nhớ ông bà già này rồi?"
"Con cần hai người giúp một chuyện".
"Là chuyện gì, con và Gia Minh thế nào rồi?"
"Con...con làm mất em ấy rồi".
"Cái gì? Làm mất? Con à, người chứ có phải vật đâu mà để mất. Mau...đi kiếm về liền, có cử người đi tìm hay chưa? Xem xem nó có ở trong hang trong hóc nào hay không.........." nghe hắn nói ba cậu liền quýnh lên. Cứ nghĩ cậu bị rơi rớt ở đâu không bằng.
"Ba, không phải vậy. Là con làm chuyện có lỗi với em ấy".
"Cái gì?! Ông Nguyên đã gϊếŧ con chưa?"
"Haizz...con mà chết thì ai đang nói chuyện với ba đây".
Thật hết nói nổi người ba này của hắn, không hiểu sao trước đây có thể tung hoành trong hắc bạch lưỡng đạo.
"Chuyện lâu chưa?"
"Dạ ....được mấy năm".
"Cái....cái gì?! Cái thằng này, cậu làm tôi tức chết rồi".
"Anh sao vậy? Có gì từ từ nói". Mẹ hắn hỏi.
"Thằng Khang nó làm chuyện có lỗi với Gia Minh. Anh làm sao còn mặt mũi nào để gặp ông Nguyên nữa chứ".
Nghe thế lòng bà cũng nóng như lửa đốt liền giật điện thoại.
"Tại sao tới giờ mới nói hả? Ba mẹ lập tức đặt vé về ngay. Con đó chờ ba mẹ về tới sẽ không xong đâu. Mau kể đầu đuôi cho ba mẹ nghe. Không được bỏ xót bất kỳ chi tiết nào".
Thời gian qua ông bà dành thời gian để đi du lịch, trải nghiệm đến những nơi chưa từng đến. Vẫn thường xuyên gọi về hỏi tình hình và có lẽ hắn đều nói dối.
Hắn kể lại hết tất cả những gì diễn ra trong quá khứ và hiện tại. Hắn mong ông bà có thể giúp xoa dịu một phần nào.