Edit: Mei | Beta: Mây
Phó Ấu Sanh ở nhà nghỉ ngơi bảy ngày, mỗi ngày ngoài trừ ăn cơm, ngủ, thì chính là xem kịch bản, suốt bảy ngày, Ân Mặc đều không xuất hiện.
Nhìn biệt thự trống rỗng, tầm mắt Phó Ấu Sanh lơ đãng rơi vào cặp mắt kính viền bạc tùy ý đặt ở trên bàn trà, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh anh đeo kính vừa ở bên cạnh cô, vừa làm việc.
Phó Ấu Sanh dời tầm mắt đi, không muốn mình nhớ anh.
Ai ngờ, hết lần này tới lần khác ánh mắt lại dừng ở trên cốc nước tình nhân, lúc đó cô vừa mới vào đại học, đi dạo cùng Ân Mặc rồi mua ở thành đại học, không ngờ lại dùng đến bay giờ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh vỡ vụn trong nháy mắt.
Như thế nào cũng nghĩ đến anh.
Giống như cái này biệt thự này nơi nào cũng có dấu vết của anh.
Rõ ràng không muốn nhớ tới Ân Mặc, nhưng cho dù cô nhìn đến nơi nào, trong đầu ngay lập tức không nhịn nổi hiện ra bóng dáng của người đàn ông kia.
Căn bản không chịu sự kiểm soát của cô.
Phó Ấu Sanh dựa vào trên sofa, muốn hồi phục lại cảm xúc hoảng loạn.
Đột nhiên đứng lên, gọi điện thoại cho Văn Đình: “Anh Văn, lần trước anh nói chương trình truyền hình thực tế khiêu chiến kia, tôi quyết định tham gia.”
Đột nhiên cô không muốn ở một mình trong nơi này tràn đầy những ký ức về bóng dáng của người đàn ông kia.
《Thử thách bất khả thi》là một show truyền hình thực tế ngoài trời rất hot gần đây, độ hot rất cao, khách mời trong mỗi tập về cơ bản là những ngôi sao nghệ sĩ rất nổi tiếng gần đây.
Mùa trước Phó Ấu Sanh đã nhận được lời mời, chỉ là cô quá lười vận động, hơn nữa muốn ở bên cạnh Ân Mặc nhiều hơn, nên đã không nhận.
Mùa này vừa chuẩn bị quay phim lại gửi lời mời cho Phó Ấu Sanh.
Lần này Phó Ấu Sanh đồng ý tham gia ghi hình, tiết mục tổ muốn cao hứng hỏng rồi.
Ngày ghi hình.
Chủ đề chương trình lần này là công viên giải trí Disney.
Phó Ấu Sanh đóng vai chính là công chúa tiên cá.
Mái tóc dài màu đỏ hơi xoăn, tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng lộ ra vẻ đẹp tinh xảo, váy đuôi cá màu xanh lấp lánh, phô ra dáng người xinh đẹp uyển chuyển không thể nghi ngờ của cô.
Đặc biệt là biểu cảm lạnh lùng của cô, chẳng khác gì một nàng công chúa tiên cá thật sự.
Vừa thay quần áo xong, ngay lập tức bắt đầu quay chụp.
“Đứng ở bên cạnh Ấu Sanh, chúng ta giống như những binh lính tôm cua bên cạnh mỹ nhân ngư vậy.”
Khách mời cố định Tần Thiên cười nói.
Phó Ấu Sanh chớp mắt: “Cảm ơn anh Tần khen người, ngài cũng rất……”
Cẩn thận đánh giá trang phục cos dã thú Adam của Tần Thiên một chút, cô chậm rãi phun ra bốn chữ: “Mặt người dạ thú.”
Phốc!
Ha ha ha ha ha ha!
Đúng là mặt người dạ thú.
Mặt người dạ thú từ này phải bị cô chơi hỏng rồi!
Mọi người chỉ vào Tần Thiên cùng cười phá lên.
Tần Thiên sờ sờ mũi, cũng cười theo: “Lời khen ngợi của mấy người làm công việc nghệ thuật làm tôi cũng hoảng sợ.”
Bởi vì câu nói đùa này của Phó Ấu Sanh, ngay lập tức làm cho bầu không khí thoải mái hơn.
Trong chương trình, Phó Ấu Sanh cũng không có rụt rè phải có của một mỹ nhân.
Cũng không bởi vì mỹ nhân sườn xám, mỹ nhân cổ điển mà không buông thả được.
Sau khi tổ đạo diễn quay xong, đều muốn tìm Phó Ấu Sanh làm khách mời cố định.
Thật sự rất có hiệu ứng của show giải trí.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia lúc nói đùa lại rất đáng yêu, thật sự trái ngược hoàn toàn, đạo diễn cảm thấy nếu cô thường xuyên tham gia show giải trí, chắc chắn sẽ có rất nhiều fan hâm mộ.
Trong chương trình Phó Ấu Sanh chơi rất vui vẻ, dường như vứt người đàn ông vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí mình kia ra sau đầu.
Cho đến khi……
Trong giờ nghỉ ngơi.
Phó Ấu Sanh gỡ mặt nạ vui vẻ xuống, ngồi một mình ở trong góc, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chống cằm, con ngươi đen nhánh như không có biểu cảm gì nhìn du khách ra vào công viên giải trí ở phía xa.
Xung quanh cả người cô là một mảnh cô độc bao trùm, không hợp với tiếng cười nói vui vẻ xung quanh.
Văn Đình nhìn bóng dáng Phó Ấu Sanh.
Hơi nhíu mày, cầm bình nước giữ nhiệt của cô đến: “Hai ngày nay cô xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Ấu Sanh hơi nhướng mi, nhận lấy bình nước giữ nhiệt từ trong tay anh ta, im lặng uống hai ngụm nước ấm, “Chuyện gì là chuyện gì?”
“Rất kỳ lạ.”
“Trước kia lúc cô nghỉ ngơi, không phải ôm điện thoại nói chuyện phiếm với chồng cô, thì cũng là gọi điện thoại, hai ngày nay lại không chạm vào điện thoại.”
Phó Ấu Sanh khẽ cười bình tĩnh trả lời: “Chắc là bây giờ tôi đã trở nên chuyên nghiệp.”
“Như vậy làm sao tôi có thể chơi điện thoại trong lúc làm việc?”
“Lừa quỷ à.”
Văn Đình đã quen với việc nữ nghệ sĩ nhà mình nghiêm túc nói hươu nói vượn, anh ta một chữ cũng không tin.
Nghĩ đến lần trước Phó Ấu Sanh gọi điện thoại nói đồng ý lăng xê với Tề Yến Chi, Văn Đình liền cảm thấy không thích hợp: “Có phải cô và chồng cô ly hôn rồi không?”
“Bây giờ đang ở trong thời kỳ đau khổ sau ly hôn hả?”
Phó Ấu Sanh nghe được hai chữ ly hôn này, đôi môi mím lại hơi chặt.
Lại cầm bình giữ nhiệt lên uống nước, nước ấm bốc lên tạo thành lớp sương mù mỏng thấm vào mắt cô.
Đúng vậy.
Không phải chia tay.
Giữa bọn họ, là ly hôn.
Phó Ấu Sanh cầm bình nước, vẫn ngồi trên ghế dài ở góc, yên lặng nhìn một chỗ.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, khiến cho trong lòng Phó Ấu Sanh trống vắng lại càng thêm không chỗ giấu kín, bóng dáng yên tĩnh, người cũng quá trầm mặc.
Không chú ý tới.
Cách đó không xa dưới gốc cây thông lớn, một cô bé trẻ chụp vài tấm ảnh lưu lại bóng dáng của cô.
Lâm Tịnh Tịnh là fan của Phó Ấu Sanh, từ lúc Phó Ấu Sanh xuất đạo liền thích cô, bắt đầu từ giá trị nhan sắc, rồi rơi vào kỹ thuật diễn, nhân phẩm tốt.
Bây giờ là “bưởi” ở nhóm fan của Phó Ấu Sanh, xem như là fan lớn, fan trên Weibo hơn năm vạn.
Không nghĩ tới hôm nay tới công viên giải trí chơi sẽ gặp được Phó Ấu Sanh ghi hình chương trình, ở trong fanclub gào thét chói tai rất nhiều lần.
Vẫn luôn đi theo tiết mục tổ không ngừng chụp ảnh Phó Ấu Sanh.
Vốn dĩ lúc nghỉ ngơi, cô ấy suy nghĩ xem có nên đến tìm Phó Ấu Sanh ký tên hay không.
Không nghĩ tới ——
Sẽ chụp được cô như vậy.
Bối cảnh trong ảnh là công viên giải trí cổ tích, người đến người đi, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ tươi cười sáng chói hoạt bát, mà Phó Ấu Sanh ngồi một mình ở trên chiếc ghế gỗ dài, mặt trời lúc hoàng hôn hơi ố vàng, không hiểu sao…… Làm người ta cảm nhận được một loại cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.
Chỉ cần là nhìn bức ảnh này, Lâm Tịnh Tịnh đã xúc động muốn khóc.
Không nhịn xuống được, đăng lên trong fanclub.
Tịnh Tịnh yêu Bưởi Sanh: “Hu hu hu, vừa rồi chụp được một tấm ảnh bảo bối trong thời gian nghỉ ngơi, cảm giác muốn khóc, ảnh chụp jpg.”
Ảnh chụp vừa được đăng lên, fanclub đã bùng nổ.
“Tôi nhìn thấy cũng muốn khóc……”
“Cảm giác bảo bối rất tịch mịch và cô đơn, thật muốn đến ôm cô ấy một cái.”
“Có phải bảo bối xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Mọi người có phát hiện ra không, nhiều năm như vậy, từ trước đến nay bảo bối hình như đều chỉ có một mình, cũng chưa từng nhắc đến người nhà?”
“Không biết trong nhà bảo bối còn có ai không, nhìn thấy bộ dạng cô ấy cô đơn như thế, sẽ đau lòng chứ?”
“Thật đau lòng…… Tịnh Tịnh đi ôm bảo bối của chúng ta một cái đi. Nói với cô ấy, cô ấy còn có chúng ta!”
Tuy nhiên……
Lâm Tịnh Tịnh nhìn thấy tin nhắn này, lúc muốn đến tìm Phó Ấu Sanh.
Lại phát hiện, không biết từ chương trình lại bắt đầu quay từ khi nào.
Trên mặt Phó Ấu Sanh mang theo nụ cười xinh đẹp.
Lần này, Lâm Tịnh Tịnh lại cảm thấy dưới nụ cười của cô, thật ra trong lòng cô là cảm giác cô đơn tách biệt với thế giới.
Chương trình ghi hình đến hơn giờ chiều.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn.
Phó Ấu Sanh còn thiếu một cái thẻ nhiệm vụ nữa là hoàn thành nhiệm vụ.
Phó Ấu Sanh đi theo chỉ dẫn, nhìn thấy trên núi giả lộ ra một cái sừng nhỏ bị bóng tối che khuất.
Đôi mắt ngay lập tức trở nên sáng ngời.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Núi giả không cao, thẻ nhiệm vụ năm ở trên cùng.
Phó Ấu Sanh bò lên rất cẩn thận, rút tấm thẻ mỏng ra.
Đôi mắt xinh đẹp tỏa sáng rực rỡ qua ống kính, đôi mắt cong cong, lắc lắc tấm thẻ trong tay: “Tôi thắng.”
Giây tiếp theo.
Đột nhiên, xảy ra tai nạn.
Phó Ấu Sanh nhìn ánh mắt hoảng sợ của người quay phim: “Cẩn thận!”
Một chân Phó Ấu Sanh rơi vào không trung, cả người ngã xuống từ núi giả cao mét.
Con ngươi đột ngột co rụt lại.
Ngay lập tức, một trận đau từ mắt cá chân truyền đến.
Việc ghi hình bị bỏ dở.
Nhưng là đã chậm một bước.
Công viên giải trí có tiếng người ồn ào, buổi tối không đóng cửa, để chụp ảnh hiệu ứng của show truyền hình thực tế, khách du lịch đến rồi đi vào ban đêm.
Trong thời gian ngắn Phó Ấu Sanh được đưa đến bệnh viện, trên mạng đã lan truyền thông tin cô bị thương.
Sau đó cho dù tổ tiết mục phản ứng nhanh phong tỏa tin tức, vẫn có tin tức truyền ra ngoài.
Tại bệnh viện.
Phó Ấu Sanh nhìn chân trái bó thạch cao, đầu có hơi choáng váng, đến bây giờ cũng chưa phản ứng lại.
Sao mình đi ghi hình một show truyền hình thực tế mà giờ lại vào bệnh viện rồi.
Văn Đình đứng ở bên cạnh giường bệnh, nhìn kết quả chẩn đoán của cô, hít sâu một hơi.
“Não bị chấn động nhẹ, mắt cá chân trái bị gãy xương.”
“Cô được lắm Phó Ấu Sanh, núi giả thấp như vậy mà leo lên cũng không xong, mắt cô mọc sau đầu rồi!”
Không thể để người khác nghe được, Văn Đình đè thấp âm thanh, tức muốn hộc máu: “Cho dù là đang đau lòng, cô cũng không cần đến mức tự mình hại mình như vậy chứ!”
Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ xoa xoa đuôi lông mày, đến bây giờ đầu ngón tay vẫn còn lạnh: “Thật sự là ngoài ý muốn, ánh sáng quá mờ, tôi không nhìn thấy rõ.”
Làm sao cô có thể tự mình hại mình……
Đại não Văn Đình sắp bị rò rỉ rồi.
“Bây giờ thì tốt rồi, lúc cô ngất xỉu nâng lên cáng bị chụp lại, lúc này trên mạng đều nói cô bị đau tim, tình trạng đang nguy kịch,, bị đe dọa đến tính mạng.”
Ánh mắt Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia kinh ngạc, thế mà lại náo loạn lớn như vậy……
Cô theo bản năng nhìn sang bên cạnh, mắt Tiểu Nặc lưu lại nước mắt còn chưa dứt, gật đầu phụ họa: “Chị Sanh, sau chị nhất định phải chú ý hơn, hôm nay thật sự là đã làm em sợ muốn chết.”
Lúc nhìn thấy Phó Ấu Sanh ngất xỉu, suýt chút nữa cô ấy cũng ngất xỉu theo.
Phó Ấu Sanh bảo cô ấy lau khô nước mắt, nói: “Được rồi đừng khóc nữa, chị không sao, lấy điện thoại của chị đến đây.”
Co dựa vào trên giường bệnh, từ trong bộ áo quần sọc xanh trắng của bệnh nhân, lộ ra một đoạn cổ tay vừa tinh tế vừa vô lực.
Nhìn khiến cho người ta đau lòng.
Nhìn Weibo, mặc dù bị lô ra ngoài, nhưng bởi vì tiết mục tổ xử lý kịp thời, nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều.
Nhìn những bình luận có hơi tiêu cực, Phó Ấu Sanh bất đắc dĩ nhếch môi.
Cô suy nghĩ, bảo Tiểu Nặc quay cho cô một đoạn video.
Gửi cho phòng làm việc để làm sáng tỏ.
Cô vẫn còn khỏe mạnh.
Sau khi Tiểu Nặc quay xong, đau lòng chạm vào bó thạch cao ở mắt cá chân Phó Ấu Sanh: “Khỏe mạnh chỗ nào, chắc chắn là rất đau.”
Phó Ấu Sanh rũ lông mi xuống, khẽ cười: “Cũng khá tốt.”
Văn Đình im lặng nhìn cô.
Nghĩ đến trước kia tay Phó Ấu Sanh vừa mới bị trầy da một chút cũng đều gọi điện thoại làm nũng kêu đau với chồng cô, bây giờ bị thương thành ra như vậy, hoàn toàn không có y muốn phải gọi điện thoại cho anh ta.
“Tin tức bị thương của em đều truyền ra ngoài, sao chồng em còn chưa gọi điện thoại?”
Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh theo bản năng nắm lấy cổ tay áo.
Giọng nói rất nhạt: “Chắc là anh ấy…… đang bận đi công tác.”
Văn Đình thở dài: “Tôi cũng không muốn nói lời du thừa, nếu anh ta không trân trọng cô, thì cũng nên ly hôn đi.”
“Sau khi ly hôn, cô phải làm việc thật chăm chỉ.”
“Sau tìm một người đàn ông ưu tú hơn, làm cho anh ta phải hối hận!”
Chờ sau khi mấy người Văn Đình rời đi.
Phó Ấu Sanh nằm ở trong phòng bệnh yên tĩnh.
Vẻ mặt bình tĩnh nhìn bó thạch cao trên mắt cá chân, tuy rằng là não chấn động rất nhỏ, nhưng vẫn có di chứng là đầu hơi choáng váng.
Cho đến ——
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên lặng trong phòng bệnh.
Phó Ấu Sanh theo bản năng nhìn về phía màn hình điện thoại sáng lên.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt liền khôi phục bình tĩnh, nhìn tin nhắn Tần Trăn gửi tới.
Là Tần Trăn hỏi cô sao lại bị thương.
Lúc này, Phó Ấu Sanh mới nhìn thấy mấy tấm ảnh cô gửi cho mình hai tiếng trước, lúc ấy cô đang hôn mê, không trả lời.
Trong ảnh chụp.
Trong hồ bơi xa hoa lấp lánh, một số siêu mẫu nổi tiếng không biết tên mặc gợi cảm xinh đẹp bao quanh, lười biếng duỗi người phô ra vóc dáng.
Trên bờ có không ít công tử trẻ tuổi, Phó Ấu Sanh thậm chí có thể nhận ra, những người này phần lớn đều là bạn bè của Ân Mặc.
Mỗi bức ảnh những người này đều là phông nền, mà vai chính là —— Ân Mặc ngồi ghế bãi biển uống Whiskey.
Ánh đèn hoa lệ chiếu lên xương cổ tay tinh xảo và đầy sức sống của người đàn ông, anh ngửa đầu uống một hơi ly rượu cạn sạch.
Tiếp theo chính là ảnh chụp anh cầm chai rượu rót rượu.
Một bức ảnh khác là siêu mẫu tóc đen, da tuyết mặc đồ bơi cùng anh cầm một chai rượu, hình như là muốn giúp anh rót rượu.
Vẻ mặt Phó Ấu Sanh bình tĩnh như đang nhìn một người xa lạ, sau khi xem xong ảnh chụp, Phó Ấu Sanh mới nhìn thấy tin nhắn trước đó của Tần Trăn, cô ấy cũng nằm sấp ở bể bơi này, vừa vặn đụng phải đám Ân Mặc, vốn là muốn trêu chọc sức hấp dẫn của Ân Mặc lớn, hỏi cô liệu có thật sự muốn chia tay không.
Không nghĩ tới sau đó lại nhìn thấy tin Tức Phó Ấu Sanh ngất xỉu ở trên mạng.
Phó Ấu Sanh không nói chuyện với Tần Trăn mấy bức ảnh trên đó của Ân Mặc, cũng không quan tâm anh đang làm cái gì, chỉ báo bình an với Tần Trăn.
Tắt điện thoại, cả người Phó Ấu Sanh trượt xuống, chôn mình trong chăn trắng như tuyết, che đầu, bóng tối vô tận bao lấy cô, trong khoảnh khắc đó, giống như có điều gì đó trong tình yêu vô vọng này.
Ít nhiều nhờ có năng lực tự chữa lành mạnh mẽ, cô mới chống đỡ được một hơi.
Chắc là do chấn động não, Phó Ấu Sanh bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nhìn phòng bệnh lạnh băng trống vắng, đồng từ Phó Ấu Sanh có hơi chậm chạp chớp chớp.
Theo bản năng lấy điện thoại ở bên cạnh ra, nhấn phím bấm nhanh.
Đô đô đô……
Âm thanh máy móc từ bên tai truyền đến, đầu óc hỗn độn của Phó Ấu Sanh dần dần tỉnh táo lại.
Thân hình mảnh khảnh cứng đờ một giây, rõ ràng đã phản ứng lại, nhưng lại không cắt đứt điện thoại, đợi đến khi bên kia không có người bắt máy thì tự động cúp máy, cô mới chậm chạp nhét điện thoại lại dưới gối.
“Chị Sanh, bữa sáng tới!”
“Em đỡ chị đi rửa mặt một chút.”
Thanh âm tràn đầy sức sống của Tiểu Nặc phá vỡ một căn phòng cô đơn.
Con ngươi đen nhánh của Phó Ấu Sanh trong suốt thấy đáy, khóe môi nhếch lên, ý cười dần dần tự nhiên hơn: “Được.”
Lúc này, xa ở phòng khách khách sạn nước ngoài.
Thư ký Ôn đang chờ Ân Mặc bắt đầu video hội nghị.
Cô ấy nhìn tin tức trong nước đăng tin về việc Phó Ấu Sanh bị thương, do dự ngước mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sofa cách đó không xa với gương mặt thâm sâu.
Trước khi Ân tổng ra nước ngoài đã từng nói, không muốn nghe được bất cứ tin tức gì gần đây của Phó tiểu thư.
Lúc này mới mấy ngày, Phó tiểu thư liền có chuyện.
Rốt cuộc nói hay là không?
Thư ký Ôn không dám vi phạm mệnh lệnh của Ân Mặc, nếu Ân tổng không muốn nghe bất cứ tin tức gì của Phó tiểu thư, đoán chừng là muốn lạnh lùng với cô ấy.
Cô tình nhân nhỏ được cưng chiều mà kiêu, vượt qua giới hạn.
Ân tổng xưa nay không thích người phụ nữ nào vượt biên.
Không chờ thư ký Ôn nghĩ kỹ, Ân Mặc đã giương mắt nhìn qua: “Thư ký Ôn, tài liệu tôi muốn đâu?”
Thư ký Ôn lập tức tiến lên: “Ân tổng, chỗ này.”
Cũng không cơ hội do dự.
Đem chuyện này vứt sau đầu.
Một tháng sau.
Phó Ấu Sanh mặc giày đế bằng mềm mại xuất viện.
Ngày đó mới ra viện, thời tiết rất đẹp, giữa mùa hè hiếm khi có gió mát thoang thoảng.
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám ngắn màu hồng macaron, lộ ra đôi chân dài trắng nõn xinh đẹp, cảm thấy như thiếu nữ.
Lần bị thương này dường như không để lại dấu vết nào trên người cô.
Văn Đình nhìn cô: “Về nhà nghỉ ngơi ba ngày, liền phải nhập tổ, thời gian đủ không?”
Khóe môi Phó Ấu Sanh nhếch lên: “Chắc là đủ.”
Ngồi trên xe.
Điện thoại trong lòng bàn tay Phó Ấu Sanh bỗng nhiên hơi rung lên.
Người đàn ông không có động tin hơn một tháng, cuối cùng cũng nhắn cho cô tin nhắn đầu tiên.
YM: 【Kết thúc chuyến công tác, ngày mai sẽ về nhà.】
Lông mi dài của Phó Ấu Sanh rũ xuống, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, “Chắc là không cần đến ba ngày.”
Cô sẽ sớm giải quyết mọi thứ thật tốt.
Bởi vì nằm viện, Phó Ấu Sanh gầy đi một chút, ngũ quan lại càng thêm tinh xảo, xinh đẹp giống như búp bê sứ.
Đầu ngón tay mềm mại của cô chạm vào màn hình, đôi môi đỏ mọng mỉm cười, rõ ràng thần thái rất ôn nhu, nhưng Văn Đình lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trong ánh mắt cô.
Phó Ấu Sanh nói vào micro của điện thoại một câu: “Em sẽ nấu bữa tối chờ anh trở về.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại êm ái, dễ nghe đến cực hạn.