Edit: Mây
Bầu không khí lạnh lẽo trong chớp mắt, rất nhanh đã bị Tiếu Trầm Nguyên chuyển đề tài, tiếp tục khôi phục sự náo nhiệt lúc trước.
Chỉ là mấy người vốn ngồi bên cạnh Ân Mặc đi tới trước mặt Phó Ấu Sanh.
Một trong số bọn họ đã rót cho cô một ly whisky mạnh: “Em gái, anh trai thực sự ngưỡng mộ em.”
Tầm mắt Phó Ấu Sanh dừng lại trên ly rượu sáng bóng lắc lư trước mặt, nhếch môi nở nụ cười.
Biết rõ đối phương là đến tìm mình, cô cũng hoàn toàn không sợ hãi: “Muốn làm anh trai tôi?”
“Anh không đủ cách nha.”
Đối phương hạ thấp giọng: “Vậy em cảm thấy ai đủ?”
Sở Vọng Thư đi giúp Phó Ấu Sanh lấy đồ ngọt về, nhíu mày nhìn chằm chằm anh ta: “Thịnh Chiêm Liệt, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Thịnh Chiêm Liệt ngược lại nể mặt Sở Vọng Thư, lười biếng đứng thẳng người: “Là bạn nữ cũng không phải bạn gái.”
Thấy Sở Vọng Thư che chở chặt chẽ, Thịnh Chiêm Liệt cảm thấy không thú vị.
Một lần nữa trở lại bên cạnh Ân Mặc: “Mặc ca, cô gái nhỏ của anh còn rất hoang dã, khó trách trước kia không thấy anh dẫn đi cho chúng tôi gặp qua.”
Ân Mặc rót thêm một ly rượu nữa, từ từ nhấm nháp, giống như đang hồi phục tâm tình, lại giống như vốn không có cảm xúc gì.
Nghe thấy anh ta nói rồi thôi.
Ân Mặc uống sạch ly rượu, đầu ngón tay thon dài tản mạn lại vô tình vuốt ve thành ly.
“Cho nên…… Người phụ nữ của tôi, tại sao phải dẫn đến cho cậu nhìn.”
Thịnh Chiêm Liệt bị nghẹn họng.
“Mặc ca anh……”
Rốt cuộc là anh về phe ai!
Nhìn xung quanh, Ân Mặc cảm thấy không thú vị.
Nhất là người phụ nữ vĩnh viễn thích ở bên cạnh mình, lúc này lại mặt mày hớn hở với người đàn ông khác.
Ân Mặc thu hồi tầm mắt.
Đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe từ bàn trà, khuôn mặt lạnh lẽo như ngọc lạnh, không hề có cảm xúc nói: “Tôi đi trước, mọi người tiếp tục.”
Ân Mặc vừa đi.
Có người nhỏ giọng nói một câu: “Hôm nay không biết ai đắc tội Ân tổng, áp suất thấp đến dọa người.”
Khí thế Ân tổng quá mạnh, khiến cho ai cũng không thể xem nhẹ anh.
Thịnh Chiêm Liệt cười nhạo một tiếng: “Trong khoảng thời gian này anh ấy đều như vậy.”
Lúc nói chuyện, cười như không cười nhìn Phó Ấu Sanh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Ấu Sanh không hề thay đổi, im lặng nghe Sở Vọng Thư ở bên cạnh nói chuyện.
Cô không để ý, nhưng cũng có thể cảm giác được không khí trong phòng đột nhiên được thả lỏng.
Rõ ràng được nghe mọi người nói chuyện cũng trở nên lớn hơn.
Nửa tiếng sau, Phó Ấu Sanh uống một ngụm nước trái cây Sở Vọng Thư cố ý chuẩn bị cho cô.
Có lẽ là được thả lỏng, người uống rượu càng ngày càng nhiều.
Phó Ấu Sanh nhíu chóp mũi, nghiêng đầu nói với Sở Vọng Thư một câu, rồi đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
Ai ngờ…
Vừa đến cửa phòng vệ sinh.
Đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ lực xuất hiện, lòng bàn tay nắm lấy cổ tay cô.
Mùi hương tùng mộc quen thuộc xen lẫn mùi rượu whisky xâm nhập, trong đầu Phó Ấu Sanh ngay lập tức hiện ra bóng dáng của một người.
Anh thế mà vẫn chưa đi.
Phó Ấu Sanh phản ứng rất nhanh, hai bàn tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực người đàn ông.
Không cho anh đến gần.
Tư thế kháng cự anh.
Đầu ngón tay Ân Mặc hơi lạnh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, giống như có thể cảm nhận được mạch đập của cô, rũ mắt nặng nề nhìn cô: “……”
Bị Ân Mặc như thế nhìn.
Phó Ấu Sanh giật giật cổ tay, giọng điệu lộ ra đùa cợt: “Anh muốn bắt mạch cho tôi?”
Ân Mặc bị lời nói của cô chọc cười, cho tới bây giờ anh cũng không biết, cô thế mà còn có một mặt độc miệng như vậy.
“Đúng vậy, bắt mạch cho em.”
“Mạch đập cho thấy em có bệnh.”
“Anh mới có bệnh.” Phó Ấu Sanh nhíu mày, đề phòng nhưỡng mi dài lên nhìn Ân Mặc, “Anh bóp tay tôi đau.”
Đau quá.
Ân Mặc đè cô lên gạch men lạnh lẽo, “Cái này đau quá? ”
Sau lưng là gạch ốp lạnh lẽo, trước người là đôi môi mỏng của người đàn ông mang theo nhiệt độ bức người, chậm rãi bắt đầu cắn xé khóe môi cô.
Sự chênh lệch về sức lực giữa nam nữ khiến Phó Ấu Sanh căn bản không đẩy được anh.
Hai má tức giận ửng đỏ, lại bị đôi mắt không khống chế được ừng ựng nước mắt.
Người đàn ông mang theo sức mạnh, dán vào môi cô nói: “Không tim không phổi không phải bệnh?”
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một giọng nói ôn hòa.
“Ấu Sanh, em có ở đây không?”
Con ngươi Phó Ấu Sanh đột nhiên phóng đại: “Tôi, à!”
Trong.
Không nói ra lời.
Giây tiếp theo.
Đôi môi đỏ mọng bị cánh môi nóng bỏng của người đàn ông hung hăng chặn lại.
Nghĩ đến vừa rồi cô cùng người đàn ông khác nói chuyện vui vẻ, giả vờ như thật sự chưa từng quen biết anh.
Ánh mắt Ân Mặc lạnh lùng, vừa rồi còn ôn tồn đùa giỡn nay quét sạch không còn, thay vào đó là sự cường thế mang theo hung ác nồng đậm.
Phó Ấu Sanh bị ép phải đạp chân anh.
Nhưng dường như Ân Mặc không cảm thấy đau, trước khi người bên ngoài mở cửa tiến vào, ôm lấy vòng eo Phó Ấu Sanh, đẩy cửa phòng vệ sinh nam ra.
Phó Ấu Sanh còn chưa kịp phản ứng.
Một cơ thể quen thuộc nóng bỏng từ sau lưng dán lên người cô, giống như xếp thành một khối.
Vô thức dựa vào cửa.
Ngoài cửa, Sở Vọng Thư đã bước vào, có lẽ là nhìn bồn rửa tay không có người, thấp giọng hỏi một câu: “Không có ở đây sao?”
Bên trong cửa, Ân Mặc buông đôi môi cô ra, ngón tay dài vuốt ve chiếc nơ to phía sau vòng eo cô, ở bên tai cô chậm rãi nói: “Nếu em muốn bị anh ta nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình, thì cứ gọi anh ta vào.”
Anh đã sớm nhìn cái nơ này không vừa mắt.
Hiện tại không có ai, chỉ có anh mới có thể mở món quà này ra, lột ra tầng tầng lớp lớp xuân sắc mỹ lệ kia.
Vừa nói, còn ở sau lưng khẽ vuốt ve làn da mềm mại yếu ớt sau tai cô.
“Em nói xem…… Cả cơ thể em, chỗ nào không quen biết?”
“Có muốn làm quen một lần nữa không?”
Phó Ấu Sanh cười cười: “Thật xin lỗi Ân tổng, bây giờ tôi không muốn làm quen với anh.”
“Tôi càng muốn làm quen em hơn.”
Nói xong, Ân Mặc buông cái nơ đã buông xuống kia, chậm rãi mở từng cái hàng cúc trên áo sơ mi của mình ra.
Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, cô không muốn bị bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng không chịu nổi của mình lúc này.
Hàm răng trắng mịn cắn chặt môi dưới, bả vai khẽ run rẩy, yếu ớt.
Những người bên ngoài không biết đã rời đi từ khi nào.
Ân Mặc nhìn thấy cánh môi cô chảy máu, nắm lấy cằm cô, nhíu mày: “Buông ra, đừng cắn.”
Phó Ấu Sanh nâng hàng lông mi ướt át lên, nhìn khuôn mặt của Ân Mặc bỗng nhiên mỉm cười: “Ân Mặc, hiện tại tôi thật sự không muốn quen biết anh.”
Biểu tình trên mặt Ân Mặc cứng đờ, nhất là khi nghe được những lời này của cô: “Sanh Sanh, em nói thật sao?”
Giật mình tỉnh lại lần nữa khi nghe thấy anh gọi nhũ danh của mình một lần nữa.
Rõ ràng mới hơn nửa tháng, cô lại có loại cảm giác giống như cách nhau cả thế kỷ, cách xưng hô lưu luyến này đã không còn kích thích nổi bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô.
Thấy anh cuối cùng cũng buông lỏng mình ra.
Phó Ấu Sanh lui về phía sau hai bước, rời khỏi phạm vi của anh, ngón tay run rẩy lại linh hoạt buộc lại chiếc nơ đang rủ xuống bắp chân.
“Ân tổng ngày lý vạn cơ, tôi cũng không dám làm chậm trễ thời gian của anh trêu chọc anh, đương nhiên là thật.”
Khóe môi Phó Ấu Sanh còn mang theo vết máu đỏ thẫm, lại cười đến mức hạnh phúc: “Nếu Ân tổng không có thời gian, nhớ để thư ký Ôn liên lạc với tôi, hẹn một chút thời gian đến Cục Dân Chính. ”
Nói xong, Phó Ấu Sanh nhanh chóng xoay người.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt Ân Mặc dừng lại trên nơ hoa nơ vội vàng trên sống lưng tuyết trắng của cô, cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
Đột nhiên nói: “Trước khi đến Cục Dân Chính, về nhà và lấy tất cả mọi thứ của em.”
“Nếu phải đi, thì em nên dọn sạch sẽ, đừng lưu lại những thứ kia, cho anh nhìn vật nhớ người.”
Bóng lưng Phó Ấu Sanh hơi khựng lại.
Sau đó không quay đầu lại phất tay: “Ở trong nhà anh, đều là của anh, vất đi hoặc tặng người khác thì tùy anh xử trí.”
giờ phút tối.
Ân Mặc ngồi ở ghế phụ, tận mắt nhìn thấy Phó Ấu Sanh an toàn về đến nhà, mới cho tài xế lái xe đi.
Tiếu Trầm Nguyên bị bắt làm tài xế: “Ân Mặc, thế này không giống như cậu ngày thường.”
Ngón tay thon dài của Ân Mặc chống lên đuôi lông mày, mùi rượu trên người bị gió thổi đều tản đi rất nhiều: “Đi ngang qua, thuận tiện.”
“Chậc……”
Tiếu Trầm Nguyên nhìn ra bên ngoài, chỗ này là trung tâm thành phố.
Biệt thự Lộc Hà của anh ở ngoại ô thành phố, thuận theo đường nào.
Ân Mặc mở cửa sổ xe, gió đêm thổi làm cho mái tóc ngắn của anh lộn xộn.
Xương ngón tay cong lên khẽ kéo cổ áo, cổ áo gài tỉ mỉ đã được cởi bỏ hai nút áo, bên cạnh làn da màu tuyết trắng còn có màu hồng của son môi phụ nữ, lộ ra sự phong lưu tùy ý bất kham.
Giọng nói phát ra từ cổ họng hơi khàn: “Về đại viện.”
Nhà cũ Ân gia nằm là một căn tứ hợp viện ở trong nội thành, vốn là một phủ đệ của Vương gia được sủng ái.
Những người có thể sống ở nơi này đều là quyền quý lâu đời, có tiền cũng không mua được một cái sân ở bên này.
Quản lý rất chặt chẽ.
Đi vào yêu cầu được xét duyệt tầng tầng lớp lớp.
Ngày thường Ân Mặc lười trở về.
Đại viện nhưng thật ra cách nơi này không xa.
Tiếu Trầm Nguyên nghe xong, nhịn không được cười, hiểu được cái gì là thuận tiện đi ngang qua, anh ngay cả nhà cũ cũng chủ động trở về.
Nghĩ đến người anh em tốt nhà mình đêm nay bị đội nón xanh vững chắc, Tiếu Trầm Nguyên ho nhẹ một tiếng, thành thật đưa Ân Mặc trở về.
……
Hôm nay mẹ Ân tham gia một bữa tiệc, trở về muộn, vừa vặn gặp phải Ân Mặc.
Không ngờ đứa con trai cuồng công việc nhà mình hơn nửa đêm lại về nhà.
Lúc Ân Mặc vào cửa, liền nhìn thấy mẹ mình tao nhã đoan trang ngồi trên sofa..
“Mẹ.”
Mẹ Ân liếc anh một cái: “Đã trở về.”
Thấy anh ta muốn trở về phòng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lại đây ngồi cùng người mẹ già đã lâu không gặp con.”
“Con nói xem đã bao lâu rồi con không về nhà.”
Ân Mặc nói ngắn gọn: “Bận.”
“Cho dù bận rộn, cũng phải chú ý sức khỏe.” Ân mẫu nhìn vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày con trai mình, nhíu mày, “Con đó, sắp ba mươi rồi, còn chưa có quyết định gì sao?”
“Công việc bận rộn, cho nên bên cạnh càng phải có vợ hiền nội trợ mới được.”
Nghe mẹ Ân lại nói bằng giọng điệu này, Ân Mặc nhận lấy trà tỉnh rượu dì giúp việc đưa tới.
Giọng nói bình tĩnh: “Vợ hiền nội trợ không có.”
Chỉ có một con sói mắt trắng nhỏ, sói mắt trắng () còn muốn chạy theo người khác.
() Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người. (Afamily)
Tay mẹ Ân cầm thìa màu bạc, đang uống tổ yến, sau khi nghe anh nói, đầu ngón tay được bảo dưỡng cẩn thận hơi dừng lại: “Mẹ cảm thấy Thanh Âm em họ của Trầm Nguyên cũng không tệ, tuy rằng không hiểu chuyện lắm, nhưng thắng ở bộ dáng xinh đẹp cũng đơn thuần, tốt.”
“Như vậy mà con cũng không cần.”
“Con nói thật với mẹ, rốt cuộc là con thích cái kiểu người như thế nào, nếu như không có, mẹ sẽ tự mình sắp xếp cho con……”
Ân Mặc bấm gì đó trên điện thoại: “Mẹ đừng sắp xếp cho con, thẩm mỹ hai chúng ta không giống nhau.”
Nói xong, Ân Mặc đứng dậy mặc áo khoác âu phục định ra cửa, “Bỗng nhiên nhớ tới muốn đến công ty một chuyến, lần sau lại trở về thăm mẹ.”
Nhìn bên ngoài bóng đêm tối đen như mực.
Con trai vừa nghe được đề tài kết hôn sinh con, liền dứt khoát rời đi chỉ để lại bóng lưng, mẹ Ân lại đau đầu. Cũng đã ba mươi, ngay cả một người phụ nữ cũng không có, rốt cuộc là anh muốn làm gì.
Con trai lớn rồi, không nghe lời nữa, nói hai câu cũng ngại phiền.
Lần nữa trở lại biệt thự Lộc Hà, đã gần rạng sáng.
Ân Mặc tắm rửa xong, ánh mắt dừng lại ở đống chai lại trong phòng tắm của phụ nữ.
Bình thường mỗi lần cô tắm rửa xong, đều phải lăn qua lăn lại đống đồ này hơn một tiếng đồng hồ, từ sợi tóc đến gót chân, về phương diện bảo dưỡng, tinh xảo giống như chủ nghĩa hoàn mỹ.
Ân Mặc ngay từ đầu chờ đến mức không còn kiên nhẫn, nhưng sau đó, thậm chí còn có thể bởi vì cô làm nũng mà cam tâm tình nguyện giúp cô bôi sữa dưỡng thể.
Lúc này, tất cả những thứ này đều đặt ở chỗ này, giống như là cô vẫn còn sống ở đây.
Khi đi lấy đồ ngủ.
Quần áo ngủ của người đàn ông và phụ nữ cũng được treo trong một tủ riêng biệt trong phòng thay đồ.
Quần áo nam hầu như đều là màu lạnh, ngược lại quần áo của phụ nữ, là những màu rực rỡ mà mập mờ, bộ dáng gì cũng có.
Bọn họ đã từng thân mật cỡ nào, ngay cả hơi thở trên áo ngủ của anh cũng mang theo hương thơm ngọt ngào độc đáo trên người phụ nữ.
Ân Mặc đặt tay ở mép tủ quần áo, hơi dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch.
Trong nhà toàn bộ đều có dấu vết của cô.
Vô luận đi tới đâu, cho dù là một tấm thảm, anh cũng có thể nghĩ đến Phó Ấu Sanh bình thường thích đi chân trần giẫm lên trên.
Như thế nào cũng không thay đổi được thói quen này, Ân Mặc liền để cho người ta trải toàn bộ trải thảm thật dày ở trong phòng ngủ.
Cuối cùng Ân Mặc chỉ ở thư phòng, trong lòng mới có được một chút yên bình.
Chỉ có thư phòng, là nơi Phó Ấu Sanh chưa bao giờ đặt chân đến.
Thư phòng yên tĩnh trống trải.
Ân Mặc ngồi nửa ngày, gọi điện thoại cho quản gia ở tòa nhà bên cạnh.
Bởi vì anh và Phó Ấu Sanh đều không thích trong nhà có người ngoài, cho nên tất cả người giúp việc quản gia trong nhà đều ở trong một tòa nhà nhỏ phía sau.
“Ngày mai tìm người dọn dẹp đồ đạc thường dùng của phu nhân, đưa đến căn hộ Cảnh Viên ở trung tâm thành phố.”
Chung cư Cảnh Viên lúc này.
Phó Ấu Sanh nằm trên giường, nghĩ đến mình vội vàng rời đi, đoán chừng sẽ làm khó Sở Vọng Thư.
Sau khi xin lỗi anh ta.
Hơi thở nóng bỏng của Ân Mặc như hình với bóng, Phó Ấu Sanh vốn tưởng rằng mình không ngủ được.
Nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải quay phim, ép buộc mình phải ngủ.
Cũng chỉ là một tên cẩu nam nhân mà thôi, cô coi như mình bị chó cắn.
Địa điểm quay phim cách căn hộ của cô không xa, mỗi đêm Phó Ấu Sanh đều về nhà ngủ, chỉ thỉnh thoảng quay phim cảnh đêm sẽ ở khách sạn nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ.
Cô bị tiếng chuông cửa Văn Đình đánh thức.
Phó Ấu Sanh tùy ý khoác kiện áo ngủ, lười biếng nằm ở trên sô pha.
Phó Ấu Sanh tùy ý khoác áo ngủ, lười biếng nằm trên sô pha.
“Ngày mai buổi chiều phải chụp cho tạp chí《VL》, còn lại mời phỏng vấn, tôi đều đẩy cho cô, yên tâm quay phim.”
“Một tuần sau, đạo diễn Trần có buổi công chiếu bộ phim《Yêu lại lần nữa》không đẩy được. Dù sao xem như ân sư nhập giới của cô, có duyên gặp gỡ.”
Bộ phim điện ảnh dân quốc năm đó Phó Ấu Sanh vào giới, chính đạo diễn Từ đã chọn cô, hơn nữa còn giới thiệu Văn Đình là người đại diện có chút danh tiếng trong giới cho cô.
Phó Ấu Sanh gật đầu: “Có thể.”
Văn Đình lặng lẽ nhìn cô, ho nhẹ một tiếng nói: “Nữ chính của《Yêu lại lần nữa》là Ngô Gia Dung, từng tham gia một bữa tiệc với cô trước đây.”
Phó Ấu Sanh mệt mỏi trêu chọc: “Nữ minh tinh nào trong giới giải trí không tham gia bữa tiệc nào với tôi?”
“……”
Cùng tuổi, ngoại trừ Tần trăn, hình như mọi minh tinh đều nhìn cô không thuận mắt.
“Bọn họ chính là ghen tị với vẻ đẹp của cô.” Văn Đình an ủi.
Phó Ấu Sanh nhìn đồng hồ, liền đứng lên trên sofa như không có xương, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy uể oải tản mạn, “Cho nên, người muốn đi cùng với tôi trong giới giải trí đều phải xếp hàng, cô ta thì tính là ai.”
Người này à, không thể nói lung tung.
Mới nói đến, đúng là âm hồn bất tán.
Vốn dĩ hôm nay là mở cửa cho giới truyền thông, diễn viên chính sẽ tiếp nhận trả lời phỏng vấn báo chí.
Hết lần này tới lần khác Ngô Gia Dung chọn hôm nay chạy đến thăm ban.
Đến thăm cô…… Phó Ấu Sanh.
Vừa quay xong một cảnh, Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám thêu màu đen, làn da trắng như tuyết, cánh môi đỏ thẫm, loại trang phục này rất có tính công kích.
Ngô Gia Dung mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, thắt bím, rất thuần khiết rất mềm mại.
Lúc gọi Phó Ấu Sanh, môi một câu đều treo bên miệng chị Phó.
“Chị, em đến thăm ban chị không vui sao?”
“Chị Phó, chị quay xong rồi ạ, em mời chị ăn cơm nha.”
“Phó……”
Phó Ấu Sanh vốn dĩ không muốn phản ứng lại.
Ai biết Ngô Gia Dung cố ý tới dùng loại giọng ghê tởm này với cô.
Rõ ràng là biết mình sẽ không trở mặt với cô ta trước nhiều camera như vậy.
Tuy nhiên……
Phó Ấu Sanh bây giờ không còn là Phó Ấu Sanh trước kia luôn an phận vì sợ gây thêm phiền toái cho Ân Mặc.
Cô từ trên ghế nghỉ ngơi đứng lên, hôm nay vốn trang điểm khí chất đã đủ tạo thành phong cách của người phụ nữ mạnh mẽ, lúc đứng dậy, đi giày cao gót, so với Ngô Gia Dung nhỏ nhắn cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Cánh môi đỏ thẫm của cô hơi cong lên, “Thì ra là Ngô tiểu thư đến thăm tôi?”
“Tôi còn tưởng rằng cô tới thăm ban thầy Sở, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía thầy Sở.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ngọt ngào của Ngô Gia Dung trong nháy mắt giống như ngưng đọng.
Hoàn toàn không ngờ Phó Ấu Sanh lại không ra bài theo lẽ thường.
Ở giới giải trí, như thế nào lại có người như vậy.
Không phải đều là muốn giả vờ làm tình chị em tình thâm trước mặt truyền thông sao?
Hơn nữa Đạo diễn Trần từng nói, Phó Ấu Sanh sẽ tham gia lễ công chiếu《Yêu lại lần nữa》, hôm nay cô ta đến đây, chính là muốn mượn Phó Ấu Sanh trêu chọc Sở Vọng Thư một chút.
Đến lúc đó cho dù phía sau có tuôn ra, cô ta cũng có thể nói là đến thăm Phó Ấu Sanh.
Dù sao lễ công chiếu phim mà cô ta đóng vai chính phó Ấu Sanh cũng đã đi.
Người nào ở đây không muốn.
Phốc……
Có người không nhịn cười thành tiếng.
Ngô Gia Dung nhanh chóng phản ứng lại, nhu nhược đáng thương nhìn Phó Ấu Sanh nói: “Em đương nhiên là đến thăm chị Phó.”
Phó Ấu Sanh lười xem cô ta diễn kịch.
Một lần nữa ngồi xuống trên ghế nghỉ.
Vốn là quay phim rất mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi.
Khi các phương tiện truyền thông đăng video quay được lên.
Cư dân mạng thiếu chút nữa bị Phó Ấu Sanh chọc cười chết.
Nhưng có nhiều người lại chú ý đến cách ăn mặc của Phó Ấu Sanh hơn.
– Ha ha ha ha, Phó Ấu Sanh quá dám nói đi.
– Đừng nói, bộ trang phục này của Sanh Bảo phối hợp với giọng điệu này, thật sự là bạo!
– Lần đầu tiên nhìn thấy có người mặc sườn xám màu đen vừa công vừa dục, quá đẹp, chị gái nhỏ quá dẻo dai mà.
– Vòng eo này, cái chân này, giá trị nhan sắc này đều quá tuyệt vời, đây là thật sao?
– Mỹ nhân sườn xám đại chiến bạch liên hoa toàn thắng.
– Cười chết tôi, nhưng mà không chỉ là mỹ nhân sườn xám, mà chị gái nhỏ chính là yêu tinh nhân gian.
Chờ một chút, chỉ có tôi cảm thấy giá trị nhan sắc như Phó Ấu Sanh mới có thể xứng đôi với Sở Thần sao?
– Sở Thần quá nhiều fans, không dám gõ cửa.
– Có thể gõ… Nghe nói nụ hôn đầu Sở Thần đã bảo tồn mười lăm năm trên màn ảnh muốn dâng cho chị gái nhỏ!
Mẹ kiếp!!!
Mẹ kiếp!!!!
Ngay lập tức, trên lầu nổ tung.
Ngay cả truyền thông phát ra, vốn tưởng rằng trên mạng sẽ châm chọc Ngô Gia Dung, cũng là một làn sóng nhiệt độ.
Ngàn vạn lần không ngờ được.
Hướng gió lại chuyển thành nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của Sở Thần……
Sau khi Phó Ấu Sanh về nhà, liền tắt điện thoại di động.
Chuẩn bị chuyên tâm đọc kịch bản, cô còn có vài chỗ không rõ lắm.
Ban ngày nhìn thấy Ngô Gia Dung kia đập phá, làm cho tâm tình cả ngày của cô cũng không được tốt lắm.
Không ngờ……
Tâm trạng còn có lúc tồi tệ hơn.
Ví dụ như……
Cô vừa tắt điện thoại và chuẩn bị đọc kịch bản.
Chuông cửa vang lên.
Phó Ấu Sanh mở cửa, nhìn quản gia biệt thự Lộc Hà cung kính đứng ở bên ngoài cửa, phía sau có bảy tám người hầu quen mắt, trong tay mỗi người đều ôm hai cái thùng lớn, phía sau còn có mấy hàng móc áo phủ kín áo chống bụi.
Phó Ấu Sanh vòng hai tay, dựa vào cửa: “Tôi không cần, các người đều cầm về đi.”
Nữ quản gia trầm ổn mỉm cười: “Phu nhân, đây vốn là của ngài.”
“Tiên sinh nói, nếu ngài không muốn, đều có thể vứt tất cả đi.”
Nói xong, không đợi Phó Ấu Sanh phân phó.
Bọn họ liền đem đồ đạc chuyển vào phòng khách trong nhà Phó Ấu Sanh.
Lặng yên không một tiếng động rời đi.
Phó Ấu Sanh trừng mắt nhìn đồ đạc chiếm đầy phòng khách.
Nhịn không được mắng một câu.
Nhìn toàn bộ sườn xám đều là cô phí tâm thu thập, làm sao cô nỡ vứt bỏ những thứ này.
Phó Ấu Sanh mở mấy cái thùng ra, nhìn đồ dùng trang sức bên trong, cái gì cũng có.
Mặt không chút thay đổi tìm ra một cái thùng rỗng, sau đó chọn từ bên trong ra những đồ dùng tình nhân trước đây mua cùng Ân Mặc ném vào trong thùng.
Một tiếng sau.
Phó Ấu Sanh đội mũ, đeo khẩu trang, kính mắt, quấn mình kín mít, ôm một cái thùng đi ra khỏi chung cư.
Thẳng đến thùng rác.
Không chú ý tới cách đó không xa có một chiếc màu đen khiêm tốn đang đỗ ở đó.
Ngón tay thon dài của Ân Mặc kẹp điếu thuốc đang cháy, xuyên qua cửa sổ xe nửa mở nửa đóng thấy bóng dáng mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh ôm một cái thùng lớn đi xuống.
Thấy cô ném cái thùng đó vào thùng rác, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, xoay người trở về chung cư.
Ánh mắt Ân Mặc bình tĩnh rơi vào thùng rác kia.
Cho đến khi thuốc lá đang cháy không biết từ lúc nào, nhiệt độ nóng bỏng khiến anh giật mình hoàn hồn.
Dập tắt thuốc lá.
Ân Mặc đẩy cửa xe, từng bước từng bước đi về phía thùng rác kia.
Cái hộp bị gió thổi bay ra một lỗ nhỏ.
Ân Mặc nhìn thấy rõ ràng đồ đạc bên trong ——
Giây tiếp theo.
Anh hung ác đạp vào thùng rác một cái, người đàn ông từ trước đến nay lạnh nhạt thong dong nhịn không được mắng một tiếng.
Đứng bên cạnh thùng rác một lúc lâu.
Gọi điện thoại cho thư ký Ôn: “Tôi đang ở tầng dưới chung cư Cảnh Viên, cậu đến đây.”
Dưới chung cư Cảnh Viên?
Thư ký Ôn vừa nghe, đây không phải là nơi Phó tiểu thư chuyển tới sao.
Nghe được giọng nói của Ân tổng không vui vẻ lắm, chuông báo động của thư ký Ôn rung mạnh, theo bản năng xua lợi tránh hại: “Ân tổng, thật vất vả mới có được một kỳ nghỉ, tôi đang xem mắt… Tôi cũng sắp tuổi, thật sự muốn cưới vợ.”
“Được rồi, không cần tới.”
Ân Mặc lại châm một điếu thuốc hút xong.
Lúc này mới chậm rãi cởi bỏ cúc áo kim cương trên xương cổ tay, kéo ống tay áo lên, cau mày tự mình lấy cái thùng bên trong vẫn còn nguyên vẹn mang trở lại xe.
Trong xe.
Ân Mặc gần như đã dùng một gói khăn ướt để lau tay.
Khuôn mặt lạnh lùng một gương mặt tuấn mỹ, nhìn bên trong đều là những thứ cô mua, hoặc là tự mình chuyển tiền cho cô mua.
Cứ như vậy nhìn mười phút.
Đôi môi mỏng mím chặt của Ân Mặc bỗng nhiên buông ra.
Đôi mắt thâm sâu nồng đậm màu đen tựa như được khai hóa, hiện lên một chút ý cười.
Cuối cùng không nhịn xuống, cười thành tiếng.
Cô ngược lại thế mà nhớ rõ ràng, đem tất cả đồ tình nhân của bọn họ, chọn ra không sót thứ gì ném đi.