.
Tôi nằm trên giường bệnh, hai tay nắm chặt lấy cổ áo, xấu hổ nhìn cúc áo trước ngực, không muốn gỡ ra chút nào.
Tôi đến khoa tim mạch khám bệnh, lúc kiểm tra điện tâm đồ sẽ phải cởi áo, chuyện này vốn dĩ rất bình thường nhưng tôi không ngờ Tống Thần lại đẹp trai như vậy.
Anh là bác sĩ nổi tiếng nhất khoa tim mạch bệnh viện Hoa Đông, muốn anh khám cho cũng là chuyện rất khó khăn, tôi mạnh dạn chi tệ cho mấy người đầu cơ trục lợi để được vào khám. Lúc đầu tôi còn nghĩ là một ông chú trung niên, nào ngờ anh lại trẻ như vậy.
Anh để tóc ngắn gọn gàng, dù đeo khẩu trang vẫn có thể thấy được sống mũi cao chót vót. Đôi mắt phượng dài nhỏ phía sau đôi kính gọng vàng nhìn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, lần đầu tiên thấy anh trái tim nhỏ của tôi đã đập ""bình bịch"" không ngừng.
Thấy tôi một lúc lâu vẫn không có hành động gì, Tống Thần đưa tay đẩy mắt kính, có chút không kiên nhẫn nhíu mày.
""Cô có khám không? Bên ngoài có rất nhiều người xếp hàng, nếu không khám xin mời ra ngoài.""
""Tôi khám tôi khám.""
Tôi hít sâu một hơi, cởi đồ ra cực kì nhanh. Rất khó để hẹn trước ở bệnh viện Hoa Đông, tôi chờ hai tuần rồi, qua ngày hôm nay không biết phải chờ đến lúc nào.
Tống Thần đi đến, vừa chuẩn bị thiết bị điện tâm đồ vừa hỏi bệnh tình của tôi.
""Không thoải mái ở đâu?""
""Gần đây ngủ ban đêm đều cảm thấy trái tim nặng nề đau nhức. Bác sĩ, có phải tôi bị tắc nghẽn cơ tim không?""
Tôi khẩn trương đến mức đan chặt tay vào nhau, Tống Thần không động đậy, ánh mắt anh nhìn chằm chằm ngực tôi, chắc chắn là ánh mắt nghiêm túc của một bác sĩ.
Tôi cảm thấy không được tự nhiên, chẳng lẽ mắt của Tống Thần có tia X quang sao, nhìn qua là có thể chẩn đoán được bệnh à?
Không hổ là bác sĩ uy tín, nhưng mà anh cúi xuống quá gần, hô hấp nóng bỏng phả lên cổ tôi, trái tim tôi đập như trống, da gà nổi lên.
""Bác sĩ, sao vậy?""
Tống Thần lạnh nhạt nhìn tôi.
""Nốt ruồi trên xương quai xanh của cô...""
""Nốt ruồi làm sao, chẳng lẽ tôi bị ung thư da?""
Tôi khẩn trương lao người về phía trước, ngực trực tiếp va vào mặt Tống Thần, xấu hổ chớt bé rồi, tôi lập tức lùi về sau.
Tống Thần dán miếng dán điện lạnh lẽo lên người tôi, không nói lời nào nhìn điện tâm đồ.
""Bổ sung thông tin một chút, WeChat của cô là gì?""
""Tiên nữ rất man.""
Tôi vô cùng nghi ngờ trả lời, sao bây giờ bệnh viện còn điều tra cả WeChat vậy?
Sau đó động tác của Tống Thần dừng lại, anh lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt sau mắt kính vàng kì lạ một cách khó hiểu.
Tôi có chút sợ hãi, nghe tên WeChat là có thể biết được bệnh của tôi sao?
""Bác sĩ, tên này của tôi có vấn đề gì không?""
Tôi đang mặc áo somi lại thì bị Tống Thần giữ chặt lấy hai tay.
Anh cúi người xuống, khuôn mặt áp sát vào dưới xương quai xanh của tôi rồi cắn mạnh một cái.
‘’Anh đã sớm muốn làm thế này rồi.""
.
???
Đại não tôi trống rỗng, căn bản không biết nên phản ứng thế nào.
Ngôi sao sáng của giới y học, Tống Thần, anh, anh đang quấy rối tình à!
Tôi hét lên một tiếng, đẩy Tống Thần ra rồi tát anh một cái.
Gọng kính vàng của anh lệch sang một bên, khẩu trang cũng vướng vào tay áo somi tôi rồi rơi xuống để lộ sườn mặt góc cạnh và đôi môi mỏng.
Má ơi, càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhưng cho dù có đẹp trai cũng không thể làm như vậy được.
Tôi tức giận nhìn anh chằm chằm.
""Anh làm cái gì vậy, tôi muốn tố cáo, tôi muốn báo cảnh sát!""
""Anh là Không Thanh.""
Sấm sét giữa trời quang, Thiên Lôi đi giùm tôi với!
Không Thanh, đối tượng yêu trên mạng của tôi là Không Thanh.
Tôi và Tống Thần yêu đương trên mạng ba năm trên một app tên là ""Duyên đến"". Một tuần trước, tôi vừa mới block anh.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm túi xách lên rồi tông cửa chạy ra ngoài.
App tên ""Duyên đến"" này chủ yếu tập trung vào độ thích hợp của tâm hồn, có một bài kiểm tra tâm lí, tính ra thì chúng tôi là một đôi rất phù hợp. Tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi ngoại hình nên lúc gọi video với Tống Thần đã thỏa thuận không lộ mặt.
Nhưng từ video tôi có thể thấy được cái cằm sạch sẽ của anh, bả vai rộng lớn, đoán thầm anh chắc là một soái ca cao lớn.
Có đôi khi tôi sẽ cố ý mặc váy hai dây để trêu chọc anh.
Không ngờ nốt ruồi lớn trên ngực tôi lại làm tôi bại lộ thân phận của mình.
Tôi hận!
Hôm nay bệnh không xem được mà còn tốn của tôi tệ tiền đăng kí, tôi uể oải về nhà, ngay cả cơm tối cũng không có tâm trạng nấu, cầm điện thoại đặt đồ ăn ngoài.
Tôi đang vừa xem ăn vừa chơi với bé mèo Mễ Mễ nhà mình, mới ăn được một nửa mẹ tôi đã gọi điện đến giục tôi đi xem mắt.
Tôi thở dài.
""Mẹ, gần đây con cảm thấy không thoải mái, không có tâm trạng xem mắt.""
""Không thoải mái cái gì? Mẹ thấy con ngứa xương thì đúng hơn! Có phải con lại ăn thức ăn ngoài không hả, mấy cái thứ đấy đều nấu từ dầu ở cống, ăn xong còn khỏe thì mẹ mới thấy giỏi đấy!""
""Con mau tìm một người đàn ông tốt rồi gả đi, lúc đó con sẽ có một người hầu hạ cơm nước ngày ba bữa, giống bố con vậy, ngày trôi qua thật thanh thản. Mẹ sẽ không hại con, người đàn ông lần này là...""
Tôi cau mày cúp điện thoại, phiền chớt tôi.
Tôi bật máy tính lên, tùy ý mở một file ra, bên trong là lịch sử trò chuyện của tôi và Không Thanh.
Tôi xem từng ảnh chụp màn hình một, nhìn một lúc lâu, cuối cùng xóa hết.
Ngủ một buổi tối, sáng hôm sau chỗ trái tim càng đau hơn, tôi cau mày thay quần áo, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gọi đến công ty xin nghỉ.
Khám bệnh quan trọng hơn, Hoa Đông đã không khám được thì đến bệnh viện phổ thông xem trước vậy.
.
""Bác sĩ lần này là một chàng trai trẻ tuổi, trước ngực còn đeo bảng hiệu thực tập. Cậu ấy nhìn tôi một cái đã đỏ bừng mặt, cậu ấy đi đến rồi quay lưng lại về phía tôi.
""Trước tiên cô cởi áo trước, chúng ta làm điện tâm đồ.""
Ha, vẫn còn quá ngây thơ, tôi lập tức không còn lúng túng, vừa cởi một khuy áo thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, sau đó giọng nói kích động vang lên.
""Mau, Tiểu Chu, hôm nay cậu thật may mắn, chủ nhiệm Tống đến rồi!""
""Cái gì?""
Tiểu Chu lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Sau đó tôi thấy cửa phòng mở ra, một đám người mặc áo khoác trắng bước vào, Tống Thần đứng ở giữa, khí chất hơn người như hạc giữa bầy gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm.
""Sao anh lại ở đây?""
Vẻ mặt chú già bên cạnh vô cùng kích động.
""Cô gái, cô thật may mắn, tháng nào bệnh viện chúng ta và Hoa Đông cũng giao lưu. Hôm nay đến lượt chủ nhiệm Tống thị sát khoa chúng tôi, cô quá may mắn rồi.""
Tất cả mọi người đều gật đầu như giã tỏi, sau đó mọi người đồng loạt lấy giấy bút, sốt ruột nhìn chằm chằm Tống Thần, chuẩn bị nhìn anh chẩn trị như thế nào.
Ông trời của tôi ơi, nhiều người muốn nhìn tôi y như vậy sao?
Tôi lúng túng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ngoài cửa có bác gái thò đầu vào nhìn rồi nói với tôi:
""Ô, cô gái nhỏ xấu hổ sao, không sao, cô gái, hai chúng ta đổi chỗ với nhau, bác lớn tuổi rồi, bác không ngại để người khác nhìn đâu, đổi với bác được không?""
""Ôi chao đổi với bác đổi với bác, tôi là người xếp sau cô gái ấy đấy!""
Mấy bác gái ồn ào tranh giành, Tống Thần lạnh lùng nhìn qua bên đó.
""Không cần, để cô ấy.""
""Mấy người ra ngoài trước.""
Tống Thần đưa tay đuổi mấy bác sĩ khác đi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.
""Chuyện này, chủ nhiệm Tống, không phải giao lưu học tập là như vậy sao...""
""Ra ngoài!""
Giọng Tống Thần lạnh như băng, sắc mặt nghiêm túc.
Mọi người không dám lên tiếng, chen chúc nhau chạy trốn.
Cửa phòng đóng lại cái ""rầm"", người tôi hơi run lên.
Tống Thần đi đến, chống tay vây tôi giữa anh và bàn.
""Hứa An An, cho anh một lời giải thích.""
.
Dáng người Tống Thần rất cao, anh cúi xuống nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy rất áp lực. Trên người anh có mùi chanh nhàn nhạt, vừa giống mùi nước khử trùng ở bệnh viện xen lẫn với mùi hương cơ thể, hai mùi kết hợp với nhau lại dễ chịu một cách bất ngờ.
Tôi hạ mắt xuống, nhanh chóng động não suy nghĩ.
""Anh đã từng nghe người bán trà lừa mổ heo () bao giờ chưa?""
() chỉ người dùng danh nghĩa của người khác để kết bạn lừa gạt trên WeChat
Tống Thần nhíu mày: ""Em có ý gì?""
""Ý là lúc đầu tôi tính lừa tiền anh, nhưng đến lúc quan trọng lại thấy có lỗi với lương tâm, không đành lòng lừa anh nữa nên mới block anh.""
Càng nói láo càng tự tin, tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, vô cùng thành khẩn nhìn vào mắt anh.
""Thật xin lỗi Tống Thần, tôi tỉnh ra rồi, sau này tôi sẽ không lừa gạt người khác nữa. Anh không có việc gì thì nên xem nhiều livestream chống lừa đảo đi, bây giờ có rất nhiều người đi lừa đảo, đừng tùy tiện yêu đương qua mạng với người khác nữa, biết chưa?""
Tống Thần đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, cười nhạo.
""Mổ heo? Hứa An An, nói chuyện ba năm mà em còn không , em cũng kiên nhẫn mổ heo chăn heo thật đấy.""
""Ha ha, nếu không thì có thể thể hiện được sự thông minh của tôi chứ, thời gian càng lâu thì xác suất thành công càng cao.""
Tôi vỗ vai Tống Thần, muốn trốn ra từ dưới tay anh.
""Cái đó, chủ nhiệm Tống, hôm nay tôi còn có việc, tôi đi trước.""
Vừa chen ra được một chút, Tống Thần đã đưa tay vòng qua eo tôi, kéo tôi đặt lên bàn.
""Không phải đến khám bệnh sao? Em tính đi đâu, trước tiên cởi quần áo ra trước.""
Cởi quần áo? Trước mặt Tống Thần? Nói đùa cái gì vậy?
Tôi lắc đầu, từ đầu đến chân viết rõ hai chữ từ chối.
""Không cần, hôm qua tôi đã làm điện tâm đồ rồi. Hơn nữa tôi không có bệnh, đúng, tôi không có bệnh, tôi không có chút vấn đề gì cả.""
Tống Thần cúi đầu, trực tiếp đưa tay cởi cúc áo somi của tôi. Ngón tay anh rất đẹp, trắng nõn thon dài, khung xương cân đối, móng tay được cắt gọn gàng, nếu như không phải đang cởi cúc áo tôi thì đúng là cảnh đẹp ý vui.
Động tác của Tống Thần rất từ tốn, mặt lạnh như băng nói bên tai tôi:
""Trình tự khám bệnh của mỗi bệnh viện đều khác nhau, đến kiểm tra vẫn nên làm từ đầu. Cho em hai lựa chọn, một là để cho một mình anh kiểm tra, hai là anh gọi mọi người vào cùng nhau khám, thế nào?""
Tôi hoảng đến phát khóc, nắm chặt tay Tống Thần ngăn động tác của anh lại.
""Đừng... Tống Thần, tôi nói thật với anh.""
""Thật ra tôi là tra nữ, ở ngoài đời tôi đã có bạn trai rồi, anh ấy phát hiện tôi yêu qua mạng nên tôi mới block anh.""
Tống Thần ngẩn người, sắc mặt lập tức xám xịt.
Tôi nhân cơ hội này thoát khỏi sự kiềm chế của anh, mở cửa phòng chạy đi.