.
Tống Thần cách tôi rất gần, sống mũi cao thẳng của anh cách tôi khoảng một gang tay, mấy sợi tóc trên trán còn hơi vểnh lên.
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ lạnh lùng cấm , nhưng lại quyến rũ người ta đến ngứa ngáy cả người.
Tôi không chớp mắt nhìn anh chằm chằm, không kìm chế được bản thân, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.
""Bịch, bịch...""
Tiếng nhịp tim đập mạnh bị ống nghe phóng đại truyền vào tai Tống Thần, anh hơi nhíu mày.
""Hứa An An, khống chế nhịp tim của em đi.""
""Hả, à, à, được.""
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Dáng vẻ nhíu mày của Tống Thần thật đẹp trai.
Nếu như tôi không bị động mạch vành, vậy hai chúng tôi có thể...
""Bịch bịch bịch...""
Trái tim đập mạnh hơn, nhịp tim hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, Tống Thần lấy ống nghe xuống, tôi lập tức giơ hai tay lên xin lỗi.
""Thật xin lỗi, em không khống chế được.""
Tống Thần đột nhiên áp sát về phía tôi, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi tôi.
""Vì sao không khống chế được?""
Anh thấp giọng nói rõ từng chữ, lỗ tai tôi nóng lên, cơ thể bắt đầu run rẩy.
""Vì, vì em...""
Vì em thích anh, vì em không khống chế được mà rung động với anh.
Cho dù chưa từng gặp mặt em cũng thích cách nói chuyện của anh, thích cách anh đánh từng dấu chấm câu, thích giọng nói của anh, tiếng cười của anh, thích tất cả thuộc về anh.
Thích lúc anh gọi em là ""bảo bối"", thích xương quai xanh anh để lộ ra sau lớp áo somi, thích ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, thích bả vai rộng lớn của anh, thích... Khụ khụ, tôi đang nghĩ cái gì vậy?
Tống Thần càng đến gần hơn, tôi theo bản năng nhắm mắt lại.
""Được rồi, buổi chiều em đến bệnh viện đi, tôi sẽ nói chủ nhiệm Phó của khoa chúng tôi kiểm tra toàn diện cho em.""
Tống Thần đứng thẳng lên, mùi nước khử trùng vị chanh lập tức rời xa tôi.
Tôi ngơ ngác ngồi thẳng lại.
""Hả? À, cảm ơn.""
Tống Thần cứ thế rời đi, sao anh lại rời đi rồi, anh đã biết tất cả là hiểu lầm rồi, chẳng lẽ anh không muốn làm lành với tôi sao?
Tôi mang theo một bụng tâm sự, cơm trưa cũng không ăn, lập tức đến bệnh viện xếp hàng.
.
Chủ nhiệm Phó là một bác sĩ nữ hơn bốn mươi tuổi, thái độ rất tốt, bà ấy vừa kiểm tra cho tôi vừa hỏi.
""Bác sĩ Tống của chúng tôi rất quan tâm đến cô, cô là bạn gái cậu ấy sao?""
""Không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.""
Tôi xấu hổ cười, chủ nhiệm Phó cũng cười theo.
""Tôi thấy không giống lắm.""
Kiểm tra xong, cô ấy đưa kết quả cho tôi.
""Kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh nha.""
""Hả, thật sao, nhưng ngày nào tôi cũng cảm thấy đau tim, tôi còn tra Baidu...""
Chủ nhiệm Phó mở to mắt, cắt lời tôi.
""Thanh niên cô cậu đều thích tra Baidu, vừa tìm thấy bệnh trên Baidu đã tưởng mình bị ung thư. Bệnh viện bây giờ rất tiện lợi, có gì không thoải mái thì đến bệnh viện kiểm tra, đừng có ở nhà nghĩ đông nghĩ tây.""
""Đau tim có thể do quá mệt mỏi, cũng có thể do tư thế ngủ không đúng, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, nếu không yên tâm thì tháng sau có thể đến kiểm tra lại.""
Sau khi được chủ nhiệm Phó tận tâm chỉ bảo và giáo dục, lúc ra khỏi bệnh viện, tôi vui đến mức muốn nở hoa, không kịp chờ mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Tống Thần.
""Quá tốt rồi, Tống Thần, em không bị bệnh, em không bị bệnh!""
""Ừm, đã biết.""
Tống Thần lạnh nhạt cúp điện thoại.
Tôi như bị dội một xô nước lạnh, trái tim cảm thấy thật lạnh lẽo. Về đến nhà, tôi đứng ngồi không yên, không ngừng xem vòng bạn bè của Tống Thần.
Đợi qua đợi lại anh cũng không gọi điện thoại cho tôi, cũng không gửi WeChat cho tôi.
Tôi lại mở máy tính, vào app ""Duyên đến"", bỏ Tống Thần ra khỏi black list.
Avatar lập tức có màu sắc, Tống Thần đang online.
Hai mắt tôi lấp lánh, ngập ngừng một lúc lâu mới gửi tin nhắn.
[Anh có đây không?]
Tống Thần lập tức trả lời.
[Không.]
Tôi: [...]
.
Tiên nữ rất man: [Em có thể hỏi anh một chuyện được không?]
Không Thanh: [Không thể.]
Tiên nữ rất man: [Nếu như một cô gái vì hiểu lầm mà chia tay với bạn trai, cô ấy muốn xin lỗi làm lành, anh cảm thấy người bạn trai kia có khả năng đồng ý không?]
Người bên kia im lặng một lúc lâu cũng không trả lời.
Trái tim tôi như bị bóp chặt, ngay lúc tôi đang vô cùng thất vọng mà nhìn vào màn hình máy tính, avatar của Tống Thần đột nhiên lóe lên một cái.
Không Thanh: [Vậy phải xem dùng cách nào đã.]
Có hi vọng nha, tôi lập tức vui vẻ trở lại, nhanh chóng trả lời: [Cách gì?]
Không Thanh: [Cách anh ấy thích.]
Gửi xong tin này, Tống Thần không còn online nữa.
Mặc dù tôi không biết cách anh thích là cách gì, nhưng ít nhất tôi cũng biết anh không ghét tôi, anh chỉ đang tức giận mà thôi.
Ba năm yêu đương qua mạng, Tống Thần rất ít khi tức giận.
Chỉ có mấy lần nhưng anh đều có thể nhanh chóng bình ổn cảm xúc, tôi còn chưa kịp nhận sai thì anh đã dỗ dành bản thân mình rồi. Lần đầu gặp phải trường hợp này, tôi thật sự không biết nên dỗ anh như thế nào.
Ngày hôm sau đi làm, Vương Phương cầm một tập tài liệu trong tay, cô ấy đang định ra ngoài đã bị tôi kéo lại.
""Mang đến cho giáo sư Tống sao?""
""Đúng vậy, sao thế?""
Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ.
""Ngoài trời nắng gắt như vậy, để mình mang đi giúp cậu.""
""Oa, cảm ơn cậu nha An An, cậu thật tốt.""
Vương Phương vui vẻ đưa đồ cho tôi.
""Mình sẽ mời cậu uống trà sữa.""
Trà sữa? Ý kiến hay đấy.
Sắp nghỉ hè, thời tiết tháng sáu càng ngày càng nóng, tôi lén lút đi từ kí túc xá ra cổng trường mua trà sữa rồi lại đi vòng về kí túc xá sinh viên, chỉ đi một lúc đầu đã đầy mồ hôi.
.
""Tống Thần, đây là tài liệu anh cần.""
""Cái này cho anh, em có bỏ thêm đá.""
Tôi đưa trà sữa cho Tống Thần, anh ngồi trên sopha đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.
""Tôi không uống, cảm ơn.""
Tôi ngượng ngùng rút tay về, mím môi nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn không có dũng khí nói thêm gì nên chỉ đành ủ rũ rời đi.
Mỗi tuần Tống Thần chỉ ở trường chúng tôi hai ngày, mặc dù hai ngày này tôi rất tích cực làm thay việc của Vương Phương, ngày nào cũng lắc lư trước mặt anh nhưng thái độ của anh đối với tôi vẫn rất lạnh nhạt.
Tôi hết cách, lại đăng nhập gửi tin nhắn cho Không Thanh.
[Bạn trai em không thích trà sữa, không thích đồ ngọt, cũng không thích hoa tươi, em nên làm gì đây?]
Không Thanh: [Bạn trai cũ, cảm ơn.]
Lại là thái độ này, tôi hoàn toàn phát hỏa.
[Được, được lắm, vô cùng được, ở trên đời chỗ nào chả có cỏ thơm, bà đây từ bỏ.]
Không Thanh: [?]
Tiên nữ rất man: [Em chính là một phế vật không có ý chí nghị lực, không có kiên nhẫn và rất dễ từ bỏ như vậy đấy, cứ như vậy đi, em đi ngủ.]
Tôi đóng máy tính lại, nằm úp mặt vào gối lăn lộn mấy vòng, bực tức vung tay vung chân với không khí.
""Aaaa.... Tức chớt tôi rồi!""
Tôi dụi đầu vào người tiên nữ Mễ mễ, sờ lông mềm của nó, thiếp đi từ lúc nào không biết.
Một lúc sau, tôi bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.
Tôi mơ màng cầm điện thoại lên nhìn, hơn mười một giờ. Đêm hôm khuya khoắt, ai đến vậy?
Tôi xoa đầu đi ra mở cửa.
""Tống Thần, sao anh lại đến đây?""
Tôi lập tức mở to mắt, cơn buồn ngủ cũng bay mất. Tống Thần mặc một bộ quần áo đen cộc tay, tóc hơi ướt, nhìn như vừa tắm xong, trên người có mùi sữa tắm vô cùng dễ ngửi.
""Anh đến nói cho em biết cách người kia thích là gì.""
Một tay Tống Thần giữ gáy tôi, cúi đầu hôn xuống.
.
Tôi ngồi trên sopha, bốn mắt nhìn nhau với tiên nữ Mễ Mễ, nó nhe răng trợn mắt với tôi, tôi vội vàng an ủi nó.
""Chị không có bị bắt nạt, tụi chị chỉ đang đùa với nhau thôi.""
Thời tiết quá nóng, mồ hôi làm nhòe tầm mắt của tôi, Mễ Mễ ngồi xổm dưới chân tôi, thỉnh thoảng lại gào mấy tiếng với tôi.
Tống Thần đưa tay bịt miệng tôi.
Rõ ràng là tiên nữ Mễ Mễ kêu, vì sao lại che miệng tôi?
Ý thức tôi quay cuồng, cảm giác toàn bộ thế giới đều đảo lộn.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi cảm thấy toàn thân đau buốt, ngực vẫn truyền đến cảm giác đau nhức quen thuộc, tôi có cảm giác không thở ra hơi.
Tôi đưa tay đánh thức Tống Thần.
""Bác sĩ Tống, anh giúp em nhìn thử đi, trái tim em đau quá.""
Tống Thần xoay người ôm lấy eo tôi, giọng nói khàn khàn.
""Không đau mới là lạ, mèo của em vừa tối đã nằm sấp trên ngực em ngủ, anh đuổi mấy lần, nhốt nó ra ngoài mới yên tĩnh.""
Tôi cúi đầu nhìn cánh tay Tống Thần, trên tay còn vết cào nho nhỏ rớm , nhìn qua thì đúng là bị Mễ Mễ cào.
Cho nên bệnh tim của tôi là vì nó nằm trên ngực tôi ngủ?
Tôi dở khóc dở cười, Mễ Mễ vẫn còn không ngừng cào cửa bên ngoài, tôi đi qua mở cửa phòng cho nó, nó lập tức nhảy vào trong ngực tôi rồi quơ quơ móng vuốt với Tống Thần như đang ra oai.
Tống Thần nằm lì trên giường, trừng mắt lại với nó.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt ngây thơ này của Tống Thần, tôi buồn cười đi kéo rèm cửa ra rồi đi đến bên cạnh anh.
""Trên lưng anh thật nhiều vết cào, khó trách anh tức giận như vậy.""
Tống Thần khẽ cười một tiếng.
""Hứa An An, đừng có đổ oan cho mèo ngoan.""
Tôi hơi ngẩn người ra, một lúc sau mới phản ứng lại được anh đang nói gì, mặt tôi lập tức đỏ bừng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, tôi đi chuẩn bị sandwich, lúc quay lại thấy Tống Thần đang cầm đồ chơi của mèo, vô cùng kiên nhẫn chơi với Mễ Mễ.
""Anh cũng thích mèo sao?""
Tôi nhớ Tống Thần không nuôi thú cưng, tôi đưa sandwich cho Tống Thần, anh trực tiếp cắn một miếng bánh trên tay tôi.
""Không thích.""
""Nhưng có người thích, mà sau này anh muốn cùng ở với nó rất lâu.""
Tống Thần nghiêm túc nhìn tôi.
""Cực kì lâu.""