Sáng hôm sau, Khang Dụ trở về lại nhà chính của Lâm gia, vì anh đã hứa với Khả Ái, em gái của anh, sẽ về nhà một chuyến.
Anh đang trên đường đến đó thì có người gọi đến, cầm lên xem thì người gọi là Khả Ái.
Lâm Khả Ái là người nhỏ nhất ở Lâm gia, mẹ cô là tam phu nhân nhưng đã qua đời từ lâu vì bị mất máu quá nhiều sau khi sinh Khả Ái.
Thế nên nhị phu nhân, Kỷ Ngọc Hoa, là người đã chăm sóc, nuôi nấng cô từ nhỏ, xem cô như con ruột của mình vậy.
Ngoài Ngọc Hoa ra, trong tất cả bốn anh em, Khả Ái thân nhất với Khang Dụ, một người có tính cách sớm nắng chiều mưa như thế.
“Alo.”
Khang Dụ trầm giọng nói.
“Anh hai, anh gần đến nơi chưa? Em mong quá, em đang đứng chờ anh đây này.”
Giọng nói ngọt ngào tinh nghịch của Khả Như truyền đến tai anh.
“Vào nhà đi, trời lạnh, anh còn lâu mới tới nơi.”
“Vâng, em biết rồi.”
Cô vui vẻ đáp rồi cúp máy.
Khang Dụ cũng nhanh chóng lái xe đến Lâm gia.
Một căn biệt thự nguy nga tráng lệ dần hiện ra trước mắt anh, đi từ phía xa đã thấy nó lấp ló sau hàng cây xanh rồi.
Quản gia nghe tin Khang Dụ trở về thì vui mừng đứng đón anh ở trước cửa nhà.
“Nhị thiếu gia.”
Quản gia mỉm cười, cung kính chào anh.
“Tiểu thư đâu rồi?”
Khang Dụ gật nhẹ đầu và hỏi.
“Tiểu thư đang vẽ tranh ở hậu hoa viên ạ.”
Anh nhanh chân bước đến hậu hoa viên.
Khang Dụ đứng ở phía xa, âm thầm quan sát Khả Ái, thấy cô bé đang chăm chú nhìn khung cảnh trước mặt, sau đó cầm cọ uyển chuyển vẽ.
Nhớ ngày nào con bé còn ôm gấu bông lon ton chạy qua phòng mình một hai đòi mình ôm mới chịu ngủ chỉ vì sợ tiếng sấm, giờ thì ra dáng thiếu nữ rồi nhỉ.
Khang Dụ quan sát Khả Ái với ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Mãi cho đến khi cô cảm nhận được ánh nhìn của ai đó, khi Khả Ái quay đầu lại thì thấy Khang Dụ.
Cô vui mừng đặt cọ và khay đựng màu xuống, nhanh chân chạy đến bên cạnh ôm lấy tay anh.
“Anh đến rồi à? Sao không nói em biết để em ra đón? Lại còn đứng đây nữa, nếu như em không phát hiện ra chắc anh định đứng đây cả ngày luôn à?”
Khả Ái cười tít cả mắt nói.
“Chẳng phải bảo em vào nhà chờ sao?”
Khang Dụ cũng mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, chiều chuộng hiếm hoi.
“Em muốn vẽ tranh ở ngoài vườn, sẵn đây chờ anh luôn.”
Cô hào hứng kéo tay Khang Dụ đến bàn trà đã được chuẩn bị sẵn.
Bàn trà có một chiếc dù che nắng, được đặt giữa vườn hoa luôn ngát hương ngào ngạt, gió thổi nhè nhẹ.
Khiến cho lòng người cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái.
“Anh uống trà hoa hồng nhé! Trà này do mẹ tự tay trồng hoa sau đó sấy khô đấy.”
Khả Ái vừa nói vừa rót cho Khang Dụ một tách trà, sau đó lại nhìn chằm chằm anh, ngập ngừng định nói gì đó nhưng chỉ dám mở hé miệng rồi lại thôi.
Khang Dụ dường như để ý thấy điều đó nên đã lên tiếng trước.
“Có gì thì nói đi.”
“A… hôm nay anh có thể… ở lại ăn cơm trưa cùng với gia đình được không? Vừa hay hôm nay cả nhà chúng ta đều có mặt đầy đủ, ba mẹ và cả anh ba nữa… Ý anh thế nào?”
Khả Ái ngập ngừng, dè đặt hỏi, cô nhìn Khang Dụ với cặp mắt mong chờ câu trả lời nhưng cũng có phần lo lắng vì sợ anh không đồng ý.
Khang Dụ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nghe được một tiếng “ừm” từ anh.
“Vậy thì tốt quá! Để em đi nói với đầu bếp làm thêm mấy món anh thích, anh nhớ ngồi yên ở đây nhé! Tuyệt đối không được đi đâu hết nhé.”
Khả Ái nói xong liền chạy vội đi.
Hôm nay tâm trạng Khang Dụ vốn không mấy thoải mái vì vụ việc ngày hôm qua.
Với cả anh từ trước đến này không ưa gì căn nhà này, cách đây hai năm Khang Dụ đã chuyển ra ngoài ở, từ đó cũng không liên lạc với mấy người ở Lâm.
Ở bên ngoài, Khang Dụ là một kỳ tài thương gia ai ai cũng ngưỡng mộ, luôn được mọi người ca tụng, nhưng ở trong gia đình, anh chỉ là một người mà gia đình không muốn nhắc đến.
Thế nên Khang Dụ mới không muốn đến đây hay dùng bữa nhưng nếu ở nhà cùng với Tử Đằng thì càng khó xử hơn.
Nhưng sau khi gặp Khả Ái thì đã đỡ hơn được phần nào, với cả thấy cô nài nỉ Khang Dụ như thế nên anh mới đồng ý ở lại ăn trưa.
Khang Dụ khép hờ mắt, cảm nhận từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, tận hưởng khoảnh khắc thoải mái hiếm hoi này.
Khôi Vĩ đi ngang qua hoa viên, thấy bóng dáng anh ngồi đó nên có chút giật mình.
Khôi Vĩ không kiềm lòng được liền bước đến châm biếm vài câu.
“Ôi trời, xem ai đang ngồi đây kia.
Có phải chăng đó là Lâm Khang Dụ không nhỉ? Ha, gặp được anh ở đây đúng là hiếm có.”
Anh khoanh tay nhìn Khang Dụ.
Khang Dụ dường như chẳng để tâm đến lời nói ấy của Khôi Vĩ, anh bắt đầu nói đến chuyện khác.
“Tối qua, Huyết Tâm uống rất say… cậu không để tâm sao?”
Anh điềm đạm nói.
“...Hai người có vẻ thân thiết với nhau quá nhỉ? Đi ăn tối riêng với nhau luôn à.”
Nhắc đến Huyết Tâm, ánh mắt Khôi Vĩ có chút dao động, anh khẽ cau mày, nhếch mép cười nhìn Khang Dụ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Chiều Hư
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
.
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
=====================================
“Đi bàn công việc thôi.”
“Đến giờ ăn trưa rồi, hai anh vào đi.”
Khôi Vĩ định nói tiếp gì đó thì Khả Ái chạy đến.
Tất cả mọi người đều ngồi vào bàn, Khả Ái thấy Ngọc Hoa đang đi tới thì vội đứng lên đỡ bà đi.
Thấy có thêm một người nữa ở bàn ăn, Ngọc Hoa có chút bất ngờ khi gặp Khang Dụ, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cười nhẹ xem như lời chào.
Người xuất hiện cuối cùng là Lâm lão gia.
Thấy Khang Dụ ngồi ở bàn ăn, ông cau mày, tặc lười rồi ngồi vào bàn ăn.
“Mẹ, có nhiều món mẹ thích lắm đấy, ăn nhiều lên nhé!” - Khả Ái gắp cho Ngọc Hoa, sau đó gắp cho Khang Dụ - “Anh cũng ăn đi nhé.”
“Khả Ái, theo như anh biết thì tranh của em đoạt giải đúng không?”
Khôi Vĩ nói sau khi ăn một miếng thịt.
“Sao anh biết hay vậy? Đúng rồi, tranh em được giải nhất luôn đấy.
Hôm qua thầy còn hỏi em có đi Pháp hay…”
“Con là con gái, không cần phải học hỏi thêm gì cả, vẽ vời chỉ là thú vui thôi, nó không phải là sự nghiệp của con.”
Lâm lão gia nghiêm khắc lên tiếng, cắt ngang câu nói của Khả Ái.
“A… vâng, thưa ba.”
Khuôn mặt cô nàng từ vui vẻ hào hứng, ngay lập tức liền chuyển sang hụt hẫng, buồn bã, thất vọng.
Trước một người bảo thủ như ông ấy, Khang Dụ không kìm lòng được liền lên tiếng phản bác.
“Mỗi người đều có ước mơ khác nhau, từ khi nào mà mục tiêu của mình phải phân chia giới tính vậy.
Khả Ái, em cứ làm những gì mà em muốn, theo đuổi đam mê không có gì là sai cả.”
Nghe Khang Dụ nói thế, Lâm lão gia tức đến điên người, ông đập đũa xuống bàn khiến nó vang dội lên một tiếng động rất lớn.
“Này, cái cậu kia! Cậu nghĩ Lâm gia nhà này không nuôi nổi một đứa con gái hay sao?! Hay đến đứa em gái trong nhà này cũng khiến cậu chướng mắt rồi nên khuyến khích nó dọn ra khỏi nhà này à?!”
Ông nói như muốn gầm lên.
Khả Ái vì không muốn mất bầu không khí hoà nhã lúc ban đầu nên vội lên tiếng để khiến ông nguôi giận, nhưng mọi thứ chỉ theo chiều hướng tệ hơn.
“Ba, con không đi Pháp nữa.
Hiếm lắm mới có dịp mọi người đều có mặt, chúng ta ăn cơm được không?”
“...Mẹ hơi khó chịu trong người, mọi người cứ ăn đi.”
Ngọc Hoa khẽ nhíu mày, đặt đũa xuống rồi rời đi không ngoảnh đầu lại.
“Con đột nhiên nhớ có chuyện cần giải quyết, con đi đây.”
Khang Dụ cũng mất hết cả hứng ăn, buông đũa đứng lên rời đi.
Thế là sự ngượng ngùng, khó xử bao trùm cả bữa ăn, khiến mọi người chẳng ai muốn động đũa vào thức ăn.
Chỉ đành ăn qua loa mấy miếng cho có rồi lần lượt rời đi.
Thế mới nói ngoại trừ Khả Ái chào đón sự có mặt của Khang Dụ thì chẳng có ai chào đón anh cả.
Khang Dụ cũng tương tự.
Anh không thể nào chịu nổi sự bảo thủ, cổ hủ ấy của lão gia nhà họ Lâm kia..