Nó thức dậy lúc đồng hồ điểm h. Hôm nay nó dậy khá sớm để chuẩn bị đi học.
VSVN và thay đồ xong nó xuống nhà ăn sáng. Tiện thể trả anh cái áo lun.
Nó ngồi xuống bàn ăn sáng thì gặp anh cũng đang ăn sáng. Thấy anh nó lại gần chỗ anh ném cái áo cho anh rồi nói:
- Trả.
- Cầm lấy đi. – Anh đáp thẳng thừng.
- Sao.
- Tôi ko quen dùng đồ có hơi phụ nữ. – Anh nói.
- Ai dặt đồ cho anh.
- … - Anh ko hiểu ý nó.
Thấy anh ko nói gì nó tiếp:
- Ko phải là phụ nữ à?
- … - anh vẫn im lặng.
- Tôi là con gái. Chưa phải phụ nữ. OK .- Nó nói,cố ý nhấn mạnh từ con gái cho anh nghe.
Nó ko thèm nói chuyện với anh nữa mà ngồi xuống ăn sáng. Nói chuyện với anh nó tức chết mất nhưng nhờ có tài hùng biện nên nó luôn là người thắng.
Ăn xong nó đứng dậy. Bây giờ chưa đến giờ đi học nên nó đi lên phòng khách xem phim rồi chờ anh lun một thể. Tại nó chưa biết trường thôi chứ nó mà biết thì nó ko cần phải chờ anh rồi.
Đang xem phim thì anh lên, bảo nó:
- Chuẩn bị đủ chưa?
- Rồi.
- Đi thôi.
- Ừ.
Nói vậy thôi chứ nó có chuẩn bị gì đâu. Đây là trường học quý tộc nên học sinh chỉ cần mang một cái laptop đi là được rồi.
Nó lạnh lùng bước đi theo anh mà quên mất một điều là...
Hôm nay cũng như hôm trước. Lên xe nó và anh vẫn chẳng nói câu nào mặc đù anh em có rất nhiều chuyện để nói.
Đang nhìn ra đường thì tiếng chuông điện thoại của nó vang lên, là bài “ I will show you”. Thì ra là Quỳnh gọi.
- Việc gì. - nó hỏi Quỳnh.
- Mày đến trường chưa? – Giọng Quỳnh ngọt xớt.
- Đang đi. – Vì không nhớ nên giọng nó thản nhiên đến bình thường.
- Con kia, tao đang ở cổng nhà mày này. - Quỳnh gắt khi bị nó cho leo cây công khai.
- Oh Sorry, tao quên.
- Mày làm tao chờ mãi. - Quỳnh than.
- Biết đường chưa?
- Rồi.
- Thì đi đi.
- Ừ. Tí chờ tao ở cổng.
- OK.
- Thôi tí gặp.
- Ừ.
Nói xong nó ko cúp máy luôn mà chờ Quỳnh cúp máy nó nới cúp.
Trường mới ư? Có rất nhiều điều thú vị đây…